Chương 5: Em vui là được
Sau khi ba cô đến. Thời gian sau ba cũng không đến, điều đó làm cô rất mừng, nó sẽ không làm cô khó xử...
Yết Ny và Cố Thế, đều cùng nhau chăm sóc tốt cho bé con...
Bé con lúc được đặt trước cửa nhà cô, lúc đó cũng được hai hay ba tháng.
Haizz, nhỏ như vậy lại bị bỏ rơi, thật đáng thương mà.
Nhưng không sao, đã có mama Yết Ny ở đây rồi...
Thời gian trôi qua, cô đã bên cạnh bé con một tháng rồi.
Một tháng qua tuy cực khổ, nhưng rất vui, có bé con, à bé con được cô và Cố Thế đặt tên là Khoa Thế Kha.
Khoa là họ cô, chữ Thế là tên Cố Thế, và dĩ nhiên Kha là tên bé con rồi...
Bé con là con trai đấy nha, nhưng cô cứ gọi là bé con, vì quá đáng yêu mà.
Có đôi lúc Tiểu Kha nghịch ngợm không chịu ngủ, thức khuya khóc, xong lại cười, bắt cô chơi với mình.
Đôi khi cô rất mệt, cũng may có hắn giúp cô.
Có lúc cô canh bé con đến ngủ quên, cũng may có hắn chăm giúp cô, không thì toi luôn rồi...
...
Hôm nay Tiểu Kha quậy phá kia cuối cùng cũng chịu ngủ sớm, làm Yết Ny mừng rơi nước mắt.
Cố Thế vẫn đang ở ngoài phòng khách của nhà cô, hắn cũng có vẻ mệt mỏi.
Cô đi ra, lại gần, rồi ngồi xuống.
"Em xin lỗi, chăm sóc trẻ thật khổ mà"Yết Ny nhìn Cố Thế.
"Không sao"Hắn cười.
"Em thấy sao khi chăm sóc một đứa bé? "Hắn hỏi tiếp.
"Rất vui a, mặc dù có chút khổ sở tí. Nhưng tiếng khóc hay cười nó mang lại căn nhà này chút ấm áp và hạnh phúc "Yết Ny ngây ngô nói.
Cố Thế dựa vào sofa, nhắm mắt lại, khẽ nói:"Em vui là được... "