Chương 7: Ngã bệnh (2)
Cố Thế một mình, vừa giúp chăm sóc bé con, còn phải chăm sóc Yết Ny ngốc kia.
Cô biết hắn mệt, nên nói hắn:"Anh về nhà nghỉ đi, em tự lo được mà"
Nghe như vậy, Cố Thế liền nói:"Em đang bệnh, làm cái gì chứ? Nghỉ ngơi đi, bé con của em để anh chăm sóc"
Bé con đang được Cố Thế bồng, nghe hắn nói vậy bỗng nhiên cười.
Yết Ny khuất phục, đành nằm xuống, nghỉ ngơi để mau khoẻ lại, không làm phiền Cố Thế nữa.
"Nào, bé con mình ra ngoài chơi, để mama nghỉ ngơi khoẻ lại nhé"Cố Thế nói rồi ra ngoài, đóng cửa phòng lại cho cô.
Bé con được Cố Thế bồng ra ngoài đi dạo. Ở nhà mãi cũng không tốt cho trẻ con đâu.
Cứ thế, hắn cứ bế bé con đi, người đi qua tưởng rằng ba, con. Còn các nữ sinh khác khóc thầm trong lòng, chuẩn soái ca quá, nhưng tiếc là đã có gia đình.
Cố Thế chỉ biết lắc đầu, nhìn bé con hai mắt đang sáng lên kia.
"Bé con, con thích mama không? "Hắn bỗng hỏi.
Bé con tròn xoe hai mắt nhìn hắn, cười rất vui.
Hắn thở dài, quên mất bé con mới là bé con thôi mà.
Đằng sau cả hai, là một chiếc xe màu đen đang đi theo. Bên trong xe là một người đàn ông đang nhìn theo, Cố Thế đang bế con mình.
Hắn bỏ Yết Ny ở nhà sao? Như vậy có ổn không?
Lấy điện thoại ra, anh gọi cho ai đó:"Yết Ny ở nhà một mình? "
[ Vâng ạ ] Người bên đầu dây cung kính trả lời.
Nghe câu trả lời, anh cúp máy.
Tên này, Yết Ny đang ngã bệnh sao lại để cô ấy ở nhà một mình chứ?
___________.
Khoa Yết Ny cứ thấy đau đầu, khó thở nên không tài nào ngủ ngon giấc.
Cô mở mắt ra nhìn trần nhà, cổ họng vừa đau, người thì không có sức lực. Ôi trời ạ, giết cô đi.
Nhìn xung quanh, Cố Thế chắc đưa bé con ra ngoài rồi.
Cố ngồi dậy, cô đi vào phòng tắm.
Tát nước vào mặt để tỉnh táo hơn, cô không quan tâm mình đang bệnh.
Nhìn mình trong gương, con mẹ nó sao còn thảm hơn lúc bị hối bản thảo thế này?
Cô thành cái xác tàn tạ mất rồi!!!
Khóc thầm trong bụng, Yết Ny đành ra khỏi phòng tắm. Lại ngã người xuống giường, cô mệt quá. Ngã bệnh thế này thật khó chịu.
Nhưng cũng may không lây cho bé con, không Yết Ny cô còn thảm hơn.
Đang suy nghĩ, điện thoại trên đầu giường của cô vang lên.
Đưa tay lấy điện thoại. Nhìn dãy số trên màng hình mà Yết Ny giật mình.
Là ba cô!!!
"Alo"Cô vội bắt máy, cố trả lời với giọng bình thường.
[ Tiểu Ny, con bệnh phải không? Có cần ba bảo dì Vân đến chăm sóc con không? ]
"Sao ba biết con bệnh... Khụ... "Cô ôm cổ họng nói, lại ho mất rồi. Đau ch.ết đi được.
[ Đừng quan tâm. Con nghỉ ngơi đi, lát dì Vân sẽ đến chăm sóc con, tối ba qua thăm con, bây giờ ba bận chút việc. Nằm xuống nghỉ ngơi đi ]
"Vâng"
Tút...!!
Đầu dây bên kia Khoa Mạc đã cúp máy.
Thở dài, Yết Ny quăng điện thoại qua. Ba tại sao biết cô bệnh chứ? Ai nói? Ai báo chứ? Cố Thế dĩ nhiên là không rồi.
Thật kì lạ!