Chương 17

Từ ngày bị Tề Hạo hôn trước mặt bao nhiêu người , tin đồn cô là tình nhân của Tề Hạo liền lan ra , cô cố gắng giải thích thế nào cũng không tác dụng.
Mãi suy nghĩ , cô liền bị một đám người đụng phải , mất thăng bằng ngã xuống đất :


– " Ai da , đây không phải là " tổng giám đốc phu nhân " tương lai sao , thật là xin lỗi đã làm cô ngã
" Tình Tuyết nhìn lên thì thấy một cô gái thanh tú đang dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn cô , miệng nói xin lỗi nhưng hoàn toàn không có ý đỡ cô lên , loại phụ nữ nông cạn này thật là ở đâu cũng có :


– " Không sao , tôi không có việc gì, nhưng tôi và tổng giám đốc chỉ là quan hệ cấp trên , cấp dưới mà thôi , mong cô cẩn thận lời nói của mình "
– " Ở đây giả bộ cho ai xem , loại hồ ly tinh đi quyến rũ tổng giám đốc như cô mà còn dám ở đây lớn tiếng , không biết xấu hổ "


– " Thì cô ta mộng tưởng mình là phu nhân tổng giám đốc nên lên mặt với chúng ta chứ sao "
– " hứ , nghĩ mình hơn ai chứ " .
Tình Tuyết thật sự muốn nổi điên lên , mấy cái người này cô đã nói là không có gì rồi mà .


– " Mấy cô kia không đi làm việc , lại ở đây quát tháo ầm ĩ gì thế hả?"
Một giọng nói dịu dàng vang lên , Tình Tuyết nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đỡ cô lên , nghiêm mặt nhìn mấy người kia :
– " Chị Mai , rõ ràng chị mới là mĩ nữ số 1 công ti mà , bọn em đang đòi lại công bằng cho chị "


Cô gái thanh tú lên tiếng
– " Đừng nói lung tung , đây là do toàn thể nhân viên bình chọn , quả thật là Phong tiểu thư xinh đẹp hơn , mấy đứa mau đi làm việc đi " .
Những cô gái kia đi rồi , Lâm Ngọc Mai liền quay sang Tình Tuyết vẻ mặt quan tâm hỏi :


available on google playdownload on app store


– " Em không sao chứ , chị xin lỗi , chỉ tại chị nên bọn họ mới khi dễ em "
– " Em không sao , cảm ơn chị "
Tình Tuyết dịu dàng đáp lại , để đền bù cho Tình Tuyết , Lâm Ngọc Mai mời cô đi ăn trưa , coi vui vẻ nhận lời trở về phòng làm việc mà không để ý nét cười lạnh nơi đáy mắt Lâm Ngọc Mai .


Tình Tuyết vui vẻ trở về , lại bắt gặp một cô gái có khuôn mặt trẻ con đang ôm lấy anh , Tề Hạo cũng không đẩy cô gái kia ra mà chỉ cười nhẹ . Cô gái đó , chính là người Tề Hạo đã ôm khi chia tay cô , cơn đau chuyền đến lồng ngực khiến cô cảm thấy chua xót , Tề Hạo , đến bây giờ trong một thân phận khác , anh vẫn chỉ đùa giỡn tôi . Lạnh lùng quay gót bước vào phòng , Tề Hạo thấy bóng dáng cô định đem Tề Thiên Linh đến giới thiệu lại bị nhóc con kia kéo lại :


– " Anh hai , anh đã hứa là sẽ dẫn em đi ăn mà, đừng nói là anh nuốt lời đó nha "
– " Được rồi , đừng ồn ào nữa , anh dẫn em đi , mà sao tự nhiên em lại trở về , mẹ bên đó có khỏe không ?"
– " Em nhớ anh hai nên mới về a , mẹ sức khỏe không tốt lắm , nói là khi nào anh chịu lấy vợ mẹ mới khỏe "


Tề Hạo nghe xong liền nghĩ ngay đến ai đó , bất giác nở nụ cười dịu dàng . Tề Thiên Linh nhìn thấy vẻ mặt kia liền bắt đầu suy đoán , sao mặt anh hai lạ vậy ta , chẳng lẽ…Không để cô suy nghĩ thêm , Tề Hạo đã kéo cô em rắc rối đi .
Tình Tuyết vào phòng , tức giận gọi điện cho Điềm Nhi :


– " Alo , tiểu Tuyết à , tớ đang tìm người cho cậu mà , đừng giục thế chứ "
– " Tớ gọi điện cho cậu là muốn nói cậu không cần tìm người nữa , tên đáng ch.ết đó đang ôm người đẹp rồi "
Bên kia truyền đến tiếng nói giận dữ của Điềm Nhi :


– " Hừ đúng là đồ hoa tâm , dám chiếm tiện nghi của cậu rồi phủi mông bỏ đi , Tuyệt , anh đã thấy anh em tốt của anh chưa , anh mà dám như thế em sẽ cho anh tuyệt tự tuyệt tôn đó biết chưa "
Bên kia cũng vang lên tiếng cười khẽ của Tư Đồ Tuyệt :
– " Trong sạch của anh đều bị em lấy đi rồi , anh nào dám haha"


– " Ai lấy đi trong sạch của anh , rõ ràng là anh ăn em còn dám nói "
Khóe miệng Tình Tuyết giật giật , cái con nhỏ Điềm Nhi này thật là :
– " È hèm mình phải cúp máy đây , cậu cứ làm theo như vậy nhé , tạm biệt ."
Vừa cúp máy xong cô lại nhận được tin nhắn của Ngô Tử Kì


– " Tối nay em rảnh không , anh muốn hẹn em đi ăn tối "
Tình Tuyết chỉ thở dài nhắn tin lại
– " xin lỗi anh , em không thể đi được , anh đừng hi vọng ở em nữa , chờ đọi bao nhiêu năm qua đã quá đủ với anh rồi "
Tin nhắn gửi đi một lúc lâu sau Ngô Tử Kì mới gửi tin lại , vẻn vẹn năm chữ " Anh sẽ không bỏ cuộc"


Tình Tuyết cũng rất nhiều lần tự trách bản thân , tại sao cô không thể thích Ngô học trưởng , anh là một nam nhân tốt nhưng cô vẫn không thể yêu anh , dù không muốn thừa nhận nhưng trong lòng cô sớm đã có đáp án , là bởi vì trái tim coi vẫn chỉ có người kia .


Thoáng cái đã tới giờ ăn trưa , cô đi xuống ăn cơm cùng Lâm Ngọc Mai , đang nói chuyện vui vẻ , đột nhiên cô ta đưa cho cô một lá thư :
– " Lá thư này chị định đưa cho một người bạn nhưng chiều nay chị phải đi công tác rồi , em có thể giúp chị gửi được không "


– " Tất nhiên là được , chị gửi địa chỉ cho em , em sẽ đưa đến tận nơi giúp chị"
Thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của Lâm Ngọc Mai , Tình Tuyết liền đồng ý không chút nghi ngờ .


Buổi chiều theo chỉ dẫn của Lâm Ngọc Mai ,Tình Tuyết đi đến nơi vắng vẻ nhất trong công viên đợi người đến lấy thư , đột nhiên :
– " Cô em xinh đẹp sao lại đứng ở nơi vắng vẻ vậy , đang đợi ai sao , muốn đi cùng bọn anh không?"


Nhìn đám người cao lớn , đang nhìn cô đầy ɖâʍ dục , trong lòng Tình Tuyết vô cùng hoảng sợ nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh :
– " Tôi đang đứng đây đợi bạn , các người đừng có mà làm bậy "


– " Đứng đây đợi bạn sao , cô em ngây thơ quá rồi , bọn anh đây là được người ta thuê để phục vụ cô em đó "
– " Đại ca , nói nhiều như thế làm gì , mau lôi nó đi xử lí thôi , xinh đẹp như vậy , chắc chắn cảm giác sẽ rất tuyệt hắc hắc " .


Nghe đến đó , dù Tình Tuyết có ngu cũng biết mình bị lừa , tại sao chị Mai lại làm như vậy , cô muốn chạy thoát thân nhưng đã bị nhóm người kia vây kín :
– " Các người đừng qua đây , có ai không cứu tôi với "


Dù cô có học võ nhưng cô là con gái làm sao có thể chống lại cả một đám cao to lực lưỡng này
– " Ngoan ngoãn mghe lời đi , sẽ không ai đến cứu cô đâu "
Tình Tuyết bị đám người kia bắt được , liền đè cô xuống kéo rách áo sơ mi của cô lộ ra thân thể như ngọc :


– " Không …buông tôi ra..huhu …anh hai cứu em với "
Trong lúc Tình Tuyết đang tuyệt vọng kêu gào thì nghe thấy tiếng la như bị cắt tiết của mấy tên kia , một giọng nói trong trẻo vang lên :
– " Ban ngày ban mặt mà mấy tên các người dám dở trò đồi bại như vậy , chị đây đá ch.ết các ngươi "


Sau đó chỉ nghe thấy tiếng á ối vủa mấy con heo kia , Tình Tuyết thì sợ hãi ngồi run rẩy ôm chặt lấy thân thể , cái áo đã bị xé thành mảnh vụn . Cô gái kia sau khi đánh đã tay , liền nhìn Tình Tuyết lo lắng :
– " Cô không sao chứ , có cần đi bệnh viện không ?"


Tình Tuyết không nói gì chỉ lắc đầu , sắc mặt hoảng sợ , trắng bệch . Tề Thiên Linh thấy vậy quay sang người đàn ông mắt xanh , tóc vàng bên cạnh :


– " Alex anh lấy áo khoác cho cô ấy mặc rồi ôm cô ấy ra xe giúp tôi , tạm thời đưa cô ấy về nhà anh hai đã , đến khi nào tinh thần cô ấy khá hơn sẽ đưa cô ấy về nhà "
– " Vâng thưa tiểu thư"


Người đàn ông kia ngay lập tức cởi áo khoác lên người Tình Tuyết rồi cùng Tề Thiên Linh trở về biệt thự Tề gia .
– " Tiểu Tuyết , cháu làm sao vậy sao lại ra nông nỗi này ?"
– " Bác Triệu , bác quen cô ấy sao ?"
Tề Thiên Linh ngạc nhiên hỏi quản gia , ông cũng ngạc nhiên nhìn cô


– " Đây là em gái của Phong thiếu gia , Phong Tình Tuyết , cô ấy hiện đang ở đây cùng thiếu gia nhà ta , mà Linh Nhi cháu về khi nào vậy , sao không nói ta một tiếng ?"
– " Đây là đang xảy ra chuyện gì mà ồn ào vậy ?"
– " Tiểu em bị làm sao vậy? Việc này là sao hả? "


Hai người còn đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng giận dữ của Tề Hạo :
– " Còn đứng đấy làm gì , mau đi gọi bác sĩ , còn em ngồi trong phòng khách đợi anh "
Vừa nói anh vừa ôm lấy Tình Tuyết trong tay Alex đi thẳng lên phòng cô . Vừa vào phòng Tình Tuyết liền thoát khỏi vòng ôm của anh
– " Tôi muốn đi tắm "


Cô nói xong liền bước vào nhà tắm khóa cửa lại , Tề Hạo cũng không ngăn cản cô , 1 tiếng sau vẫn không thấy cô bước ra , Tề Hạo liền lo lắng đẩy cửa xông vào , thấy ai đó đang ngâm trong nước lạnh không ngừng lau chùi cơ thể , làn da trắng nõn đỏ ửng lên , Tề Hạo đau lòng ôm lấy cô ra khỏi nước lạnh , mặc cho cô vùng vầy mà lấy khăn bông quấn lấy thân thể mềm mại :


– " Thật dơ bẩn , mau để tôi rửa sạch , mau lên "
Tình Tuyết vừa nói vừa sợ hãi , bao nhiêu năm được anh trai và ba mẹ cưng chiều chưa bao giờ cô bị tổn thương như lần này , Tề Hạo bỏ qua cảnh đẹp trước mắt ôm chặt lấy cô :
– " Không sao , có anh anh ở đây , đừng sợ "


Được anh ôm vào lòng bao nhiêu ủy khuất cứ thế tràn ra , cô ôm anh khóc lớn , đến khi mệt mỏi cô ngủ thiếp đi , đắp chăn cẩn thận cho cô xong , Tề Hạo đem theo khuôn mặt u ám đến phòng khách :
– " Đã xảy ra chuyện gì , em nói rõ cho anh "
– " Anh hai à , đó là chị dâu tương lai của em có phải hay không ?"


Không để ý đến bộ mặt sát khí của anh trai , Tề Thiên Linh vô cùng hưng phấn hỏi , mẫu hậu đại nhân cuối cùng con trai người đã có người trong lòng rồi :
– " Còn không mau trả lời anh , em muốn bị đá về Thụy Sĩ phải không?"


– " Em nói là được chứ gì , lúc em đến đã thấy một đám người xé áo cô ấy rồi, còn nghe thấy cái gì mà bị người tính kế hay sao ý , thế nên em đây mới hành hiệp trương nghĩa ra tay cứu giúp chị dâu tương lai á"
Híp mắt đầy nguy hiểm , Tề Hạo lạnh lùng phun ra một câu rồi bỏ đi :


– " Anh sẽ xử lí , thay anh chăm sóc chị dâu của em, khi nào cô ấy tỉnh gọi điện báo cho anh"
Tề Thiên Linh nhìn bộ mặt âm lãnh của anh trai thầm cầu nguyện cho kẻ dám tính kế chị dâu của cô , còn bây giờ cô phải tình báo cho mẫu hậu đại nhân mới được, hắc hắc.






Truyện liên quan