Chương 37

Tề Hạo sau khi biết Lan Như Ý chính là Phong Tình Tuyết thật sự nhập vào thì thái độ hòa nhã hơn rất nhiều , cũng nhờ cô ấy anh mới có cơ hội gặp lại Tô Nguyệt một lần nữa. Chỉ có Lôi Triết là khổ sở , chỉ cần anh ta bước vào phòng bệnh , Như ý liền kích động la hét đuổi anh ta đi , mặc dù rất ghét Lôi Triết nhưng Tình Tuyết cũng có một chút đồng cảm với anh ta:


- " Như Ý , cô ăn chút gì đi , cứ như vậy cô sẽ kiệt sức mất "
- " Tiểu Tuyết , cô không cần vì áy náy mà quan tâm tôi đâu , tôi đã không còn ý niệm sống nữa rồi "
- " Tôi chăm sóc cô không chỉ là vì tôi nợ cô mà vì tôi thật sự hi vọng cô có thể quên hết một chuyện, vui vẻ sống tiếp "


- " Cô nói tôi vui vẻ sống tiếp thế nào đây , con của tôi đã mất , cả đời này tôi không thể làm mẹ được nữa , gia đình mình tôi cũng không thể trở về , cô bảo tôi lấy gì để sống tiếp nữa , cô giờ đã có tất cả , cô căn bản không bao giờ hiểu nỗi đau trong lòng tôi "


Tình Tuyết không biết làm gì hơn ngoài việc ôm lấy Như Ý :
- " Từ giờ sẽ không như vậy nữa , cô sẽ không cô đơn "
Cuối cùng bác sĩ vẫn phải tiêm một liều thuốc an thần mới khiến Như Ý ngủ một chút .
- " Cô ấy thế nào rồi ?"


Lôi Triết lo lắng nhìn Tình Tuyết , anh ta đã không còn bộ dáng của một hoa tâm tổng giám đốc ngày nào nữa , râu mọc xung quanh cằm , gò má hóp lại một chút , hay mắt hơi thâm , một gương mặt đầy mệt mỏi
Tình Tuyết khẽ thở dài , họ yêu nhau nhưng cuối cùng lại làm tổn thương lẫn nhau :


- " Tinh thần của cô ấy không ổn định , có lẽ là vị phải chịu cú sốc quá lớn "
Tề Hạo là người từng trải tất nhiên hiểu được tâm trạng của Lôi Triết lúc này , nhưng vấn đề lần này chỉ có cậu ta mới có thể giải quyết được :


available on google playdownload on app store


- " Tôi nghĩ cậu nên cho cô áy xuất ngoại điều trị , và cậu còn phải đối xử thật tốt với cô ấy thì may ra sẽ có hi vọng "
- " Cảm ơn hai người , Hạo , hôn lễ của cậu có lẽ tôi không thể tham dự , nhưng tôi nhất định sẽ gửi tiền mừng thật lớn để bù đắp "


- " Không sao , anh chỉ cần chăm sóc cho Như Ý thật tốt là được "
- " Vậy tôi sẽ đi là thủ tục xuất viện, tạm biệt "
- " Tạm biệt " .
Cùng Tề Hạo trở về , Tình Tuyết vẫn mang theo nét buồn trên mặt , Tề Hạo thấy cô như vậy hiển nhiên là rất không vui :


- " Đừng lo lắng , bọn họ rồi sẽ ổn thôi , nhất định sẽ được hạnh phúc giống như anh và em "
- " Em chỉ là thấy thương cảm cho Như Ý thôi , anh không cần lo cho em đâu "
- " Hôm nay em mệt rồi , mau ngủ một lát đi , khi nào về nhà anh sẽ đánh thức em "
- " Vâng "


Tình Tuyết cũng cảm thấy mệt mỏi liền dựa đầu vào ghế ngủ , về đến biệt thự Tề gia , Tề Hạo nhìn gương mặt đầy mệt mỏi của Tình Tuyết cũng không muốn đánh thức cô dậy chỉ lặng lẽ ôm cô lên phòng.
Tề phu nhân nhìn thấy chỉ mỉm cười hiền hậu :


- " Thật đã rất lâu rồi mẹ mới nhìn thấy con nhìn một cô gái đầy yêu thương , sủng nịnh như vậy , trước kia mặt con lúc nào cũng lạnh như băng khiến người làm mẹ như ta nhìn còn không nổi "


- " Mẹ à , đợi con đưa tiểu Tuyết lên phòng rồi sẽ xuống nói chuyện cùng mẹ được không , hôm nay cô ấy đã rất vất vả rồi "
- " Được rồi , con đưa con bé lên phòng đi , ta chỉ muốn nhắc hai đứa hai ngày nữa đi chụp ảnh cưới thôi "
- " Con sẽ chuẩn bị tốt thưa mẹ , con xin phép lên phòng "


- " Ừ , đi đi "


Tề Hạo ôm Tình Tuyết về phòng , cùng cô vào phòng tắm rồi trở lại giường ôm giai nhân vào lòng , hôm nay anh chỉ một ôm cô ngủ thật lâu , nhìn Lôi Triết , anh lại nhớ đến nhưng ngày tháng trước kia của bản thân , sao khi Tô Nguyệt rời đi , anh giống như một kẻ điên , cả ngày chìm trong men rượu , trong đầu luôn là hình ảnh cô nằm trong vũng máu , thấm cả lên áo anh , dù anh gọi như thế nào cô cũng không mở mắt được nữa


Khi đó anh đã thật sâu cảm nhận được cảm giác không còn ý nghĩ sống , nhưng mẹ và em gái vẫn cần anh chăm sóc vậy nên anh lao vào công việc , cố gắng để quên đi hình bóng Tô Nguyệt nhưng đêm đêm cô vẫn hiện về trong giấc mơ của anh ....cho đến khi cô ở cạnh anh như bây giờ anh mới nhận thức thế nào là hạnh phúc , cảm giác được sống chứ không phải tồn tại.


Lôi Triết đã gây tổn thương cho người cậu ta yêu , giờ coi như trải qua sóng gió mới tìm thấy tình yêu đích thực vậy .


Hai người ngủ thẳng đến sáng hôm sau,rồi lại cùng nhau đi làm. Tề Hạo vừa nắm tay Tình Tuyết vừa cười rạng rờ bước vào công ti khiến mọi thiếu nữ nhìn thấy đều như bị mê hoặc , thì ra đây là tâm trạng sắp kết hôn của tổng giám đốc đại nhân a.


Dọc đường Tình Tuyết đều bắt gặp ánh mắt ái muội , ghen tị của mọi người xung quanh , gương mặt cũng đỏ hồng lên nhìn đáng yêu vô cùng , cái tên này , từ ngày cầu hôn cô , ở đâu cũng thoải mái ăn đậu hũ của cô trước mặt nhân viên khiến cô luôn bị các chị cùng phòng trêu chọc .


Cô tất nhiên không biết sở dĩ Tề Hạo làm vậy là vì muốn răn đe đám ruồi bọ trong công ti , cô gái nhỏ của anh xinh đẹp như vậy thật muốn đem cô giấu ở nhà làm của riêng.


Sáng mai phải chụp hình cưới nên Tình Tuyết đi ngủ rất sớm , còn không cho Tề Hạo động vào người vì lí do không thể vác đôi mắt thâm quầng đi chụp hình được , tất nhiên người nào đó hoàn toàn không phản đối nhưng nửa đêm vẫn tập kích đem mỗ nữ đáng thương hành đến xương cốt rã rời .


Sáng hôm sau , thời tiết nắng nhẹ vô cùng phù hợp cho việc chụp hình , Tình Tuyết mặc bộ váy cưới cúp ngực , họa tiết đơn giản , đính đá khiến cô lộng lẫy như mi nhân bước ra từ tranh vẽ , chiếc vương miện nhỏ trên máu tóc màu hạt dẻ càng làm tăng vẻ quý phái , mê người.


Tề Hạo nhìn cô đến thất thần , anh mặc một bộ vest trắng , ngũ quan anh tuấn tuyết luôn cùng nụ cười dịu dàng khiến Tình Tuyết đỏ mặt thẹn thùng , anh đến gần , dịu dàng thì thầm bên tai cô :
- " Em đẹp lắm "
- " Anh....đừng như vậy , mọi người đang nhìn kìa "


Hơi thở nóng rực của anh phả vào tai cô khiến khuôn mặt nhỏ nhắn ngày càng đỏ hơn. Tề Hạo mỉm cười không tiếp tục trêu chọc cô nữa , có trời mới biết anh đã khắc chế vất vả thế nào mới không nhào lên ôm cô lên giường.
Nhân viên chụp hình nhìn thấy cũng chỉ dám cười trộm .


Địa điểm chụp hình đầu tiên là cô viên xanh , Phong mẹ cùng Tề phu nhân yêu cầu chụp một bộ ảnh thật độc đáo vậy nên Studio đã quyết định chụp một bộ ảnh cưới lấy đề tài từ truyện cổ tích.


Tình Tuyết ngồi trên thảm cỏ xanh , tay ôm một bó oải hương , Tề Hạo trong bộ trang phục có chút cổ trang phương tây , núp trong bụi cây gần đó ânh mắt mê muội nhìn bóng hình nhỏ xinh kia.


Nhiếp ảnh gia không khỏi khâm phục độ ăn ý khi chụp ảnh của hai người , cảm xúc biểu lộ vô cùng chính xác. Thực ra Tình Tuyết da mặt mỏng , lúc đầu cũng cảm thấy rất ngượng ngùng nhưng nếu như để cô diễn đi diễn lại cảnh thân mật với Tề Hạo trước mặt mọi người thì thà cô ngoan ngoãn phối hợp chụp hình thật tốt còn hơn.


Khung cảnh lãng mạn của hai người thu hút rất nhiều người tham quan xúm lại xem


Tình Tuyết đầu đợi vòng hoa hồng trắng , bộ váy bồng ngắn lộ ra đôi chân trắng như ngọc , cô ngồi trên trên chiếc xích đu cột từ lá đây và dây mây mà Studio vất vả buộc trên cành cây cổ thụ , để Tề Hạo đẩy phía sau , nhiều nữ sinh nhìn thấy không khỏi cảm thán. Giá như mình cũng được như chị ấy.


Họ chụp thêm rất nhiều hình ở cánh đồng hoa , ven suối giả rồi mới chuyển đến địa điểm tiếp theo là một tòa nhà rộng lớn được xây theo kiến trúc cung điện. Tình Tuyết trở thành một cô công chúa nhỏ bị mê hoặc bởi Tề Hạo , một chàng quản gia , những bức ảnh vừa thể hiện sắc thái ngọt ngào lại vừa mang nét cổ kính độc đáo, cảnh cuối cùng là cảnh hai người ở trong khuôn viên tràn đầy hoa và ánh sáng rực rỡ : "


- Bây giờ chú rể hãy nhìn cô dâu thật đắm đuối rồi nhẹ nhàng hôn cô ấy nhé "


Tề Hạo nhìn thật lâu gương mặt kiều diễm trước mặt , cô cũng đang đồng dạng nhìn anh , chỉ thấy trong mắt hai người tràn đầy nhu tình mật ý , rồi anh cúi đầu hôn thật sâu lên môi cô, không phải nụ hôn cuồng nhiệt mà là một nụ hôn nhẹ nhàng lãng mạn , ánh trăng chiếu xuống , khung cảnh tuyết mĩ khiến ai cũng phải nín thở .


Chụp ảnh xong xuôi , Tình Tuyết đã mệt lả đi , khi hai người định trở về , bỗng nhiếp ảnh gia đi đến :


- " Tề tổng,tôi có thể giữ lại một bức hình của ngài để treo trong studio không , từ khi đi theo con đường nhiếp ảnh đến nay , lần đầu tôi thấy một bức ảnh ngọt ngào đến vậy , hy vọng ngài có thể đồng ý ?"
- " Đây là vinh hạnh của tôi , nếu anh đã thích như vậy , tôi cũng sẽ không phải đối "


Thế là sau khi được sự đồng ý của đương sự , vị nhiếp ảnh gia kia vô cùng hớn hở đem bức ảnh hai người ôm hôn phóng to treo trước studio . Tình Tuyết dù biết nhưng cũng không muốn đôi co với tên mặt dày kia làm gì , lần nào cùng anh phân bua cũng bị anh kéo lên giường giày xéo một hồi đến khi cô nhận thua mới tha , đàn ông khi t*ng trùng lên não quả nhiên không thể nói lí lẽ






Truyện liên quan