Quyển 1 - Chương 13
Tống Tâm Dao cũng không biết đây là lần thứ mấy cô nhìn thấy anh cười!
Nhớ bốn năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy anh ở Tử Mị, khuôn mặt lạnh lùng, thật đúng là khiến cho cô giật mình, chỉ là không có nghĩ đến cô sẽ thấy nụ cười của anh.
"Mọi người cứ ngồi chơi, nói chuyện, tôi đi chuẩn bị bữa trưa, Cung tiên sinh, lần đầu tiên con rể tới nhà, nói thế nào, cũng phải cùng ăn một bữa." Triệu Tâm Nguyệt khi nhìn thấy Dao Dao còn khóc lóc thút thít. Hiện tại lại trở về thành một phu nhân quý khí.
"Đi ra ngoài ăn đi!" Tống Hàm Quân mở miệng nói.
Cung Hình Dực thường dùng bữa trong khách sạn lớn, những món ăn gia đình này của bọn họ, có thể anh cũng sẽ không thích.
"Cha, không cần, Hình Dực thích ăn món ăn gia đình, con giúp mẹ làm cơm, hai người cứ ngồi nói chuyện thêm một chút nữa." Tống Tâm Dao cũng đứng lên, cô mới mặc kệ Cung Hình Dực thích ăn cái gì, bởi vì đã thật lâu cô không có được ăn món ăn mẹ nấu rồi, cô rất muốn thưởng thức nha.
"Mẹ, con cũng muốn giúp đỡ!" Kỳ Kỳ từ trên ghế salon nhảy xuống, cũng đi vào theo.
"Kỳ Kỳ đi ra ngoài, đến chỗ ông ngoại và cha ngồi chơi đi!" Tống Tâm Dao bắt đầu đuổi người.
"Không cần sao! Người ta phải giúp bà ngoại." Kỳ Kỳ chạy đến bên người Triệu Tâm Nguyệt, nhất định muốn giúp một tay.
"Kỳ Kỳ thật biết nghe lời, nhưng mà trong phòng bếp có nhiều khói dầu, đối với trẻ con không tốt! Nghe bà ngoại , tới chỗ cha con và ông ngoại đi." Triệu Tâm Nguyệt cũng dụ dỗ.
"Kỳ Kỳ không phải trẻ con, cháu là người lớn!" Kỳ Kỳ bất mãn bĩu môi, nó cũng ba tuổi rưỡi rồi, tại sao có thể là trẻ con đây?
Trẻ con chắc chắn sẽ không đi bộ, chỉ biết"Y y nha nha, ô ô oa oa" . Mà cậu biết nói chuyện, biết đi đường, biết tự mình mặc quần áo, biết tự mình ăn cơm, cậu mới không phải là trẻ con đâu.
"Ha ha ha! Được được được! Kỳ Kỳ của chúng ta không phải trẻ con, là người lớn, tiểu đại nhân của chúng ta, đi nghe xem ông ngoại với cha cháu đang nói cái gì, sau đó, len lén nói cho bà ngoại có được hay không?" Triệu Tâm Nguyệt thật là yêu ch.ết đứa cháu ngoại này, mặc dù thời gian gặp mặt đến bây giờ chẳng qua mới chỉ 20-30", nhưng bà vẫn rất ưa thích nó.
Đứa bé này, cho bà cảm giác thân thiết, có thể là bởi vì nó là đứa bé mà con gái bà sinh ra. Có câu nói: con gái là áo khoác nhỏ của mẹ.
Mà cảm thấy đứa cháu ngoại này cũng tương đối thân thiết.
"Cháu mới không cần, cháu không thích ông ngoại, ai bảo ông đánh mẹ, cháu cũng không thích Cung Hình Dực, ai bảo ông ấy muốn bắt nạt mẹ!" Kỳ Kỳ mất hứng, bé cũng không thích bọn họ.
"Kỳ Kỳ, con đang nói cái gì vậy? Ông ngoại không có đánh mẹ, ông chỉ giận mẹ mang theo Kỳ Kỳ rời đi nhiều năm như vậy. Còn nữa, cha con không có bắt nạt mẹ, chỉ là đang đùa với mẹ thôi, có biết không?" Cô thật có chút nhức đầu, Kỳ Kỳ tại sao có thể nói như vậy.
"Có thật không?" Kỳ Kỳ có chút không tin tưởng, nhưng Tống Tâm Dao đã nói như vậy, người nó tin tưởng nhất chính là mẹ a!
"Thật! Hiện tại, ngoan ngoãn đi ra ngoài, đi tới chỗ cha." Hôn một cái ở trên mặt Kỳ Kỳ.
"Được rồi! Nhưng con sẽ không nói chuyện." Kỳ Kỳ cũng trên mặt Tống Tâm Dao, hôn một cái, mới xoay người đi ra ngoài.
Tống Tâm Dao bất đắc dĩ lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Đứa nhỏ này!"
"Dao Dao, để mẹ thật kỹ nhìn con một chút!" Nhìn Tống Tâm Dao, từ một cô gái nhỏ bé trước kia lột xác thành bộ dáng hiện tại này. Trở thành mẹ của đứa bé. Qua một thời gian nữa, lại sẽ trở thành vợ của người ta rồi.
Thời gian trôi qua thật là thật là nhanh, bà còn nhớ rõ, khi còn bé Tống Tâm Dao là một cô gái bé nhỏ nghịch ngợm.
Lúc nhỏ, thường xuyên làm bạn học nam sát vách khóc. Mà cô cũng ngồi đó cùng nhau khóc, cuối cùng thì lại ác nhân cáo trạng trước. Mỗi lần đều là mẹ của cậu bé đó mắng cậu thê thảm sau đó dẫn trở về.
Mà cô lại ở phía sau, vừa uốn éo cái mông, vừa vặn eo .
Cũng không biết, bà đã nói cô bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần, cô cũng đều sẽ tìm ra một đống lớn lý do, sau đó cũng chẳng thay đổi gì.
Chỉ vì, bà cùng Tống Hàm Quân chỉ có một cô con gái bảo bối này, cho nên cũng không dám lớn tiếng nói với cô.
Chỉ là, khi cô vừa đi chính là bốn năm, ban đầu bọn họ không biết đã suy nghĩ bao nhiêu.
Suy nghĩ rất nhiều, sợ cô xảy ra chuyện gì không may, nhưng cách hơn một tháng, bọn họ sẽ nhận được một phong thư của cô, mỗi lá thư đều là báo bình an, mà không nói giờ cô sống thế nào. Điều này làm cho bà mỗi lần đều càng thêm lo lắng.
Bà hiểu con gái của mình, cho tới bây giờ có chuyện gì nó đều không nói ra, tình nguyện giấu ở trong lòng mình, cũng sẽ không nói thêm một câu.
Vì thế lại càng làm cho bọn họ thêm lo lắng, bao nhiêu đêm, bà mơ thấy ác mộng, nằm mơ thấy cô gặp chuyện không may.
Bao nhiêu đêm, bà cầu nguyện, chỉ hy vọng, cô trở lại.
Nhưng là, mỗi lần cũng không có đợi được bóng dáng của cô.
Thật ra thì cha cô cũng có khác gì đâu?
Mỗi đêm, khi ông cho là bà đã ngủ, ông sẽ đứng dậy, đi vào trong phòng Tống Tâm Dao, liếc nhìn ảnh trước kia của cô, yên lặng rơi lệ, nhưng là, mỗi lần bà đều ngồi ở cửa, len lén cùng với ông cùng nhau rơi lệ, đến lúc ông muốn đứng dậy trở về phòng, bà liền vội vàng trở về phòng nằm lên trên giường, giả bộ ngủ.
Bà biết, chồng của bà là một người đàn ông rất sĩ diện, chưa bao giờ dễ dàng rơi lệ, thế nhưng bốn năm nay, ông đã len lén khóc bao nhiêu lần. Dường như mỗi đêm ông đều chạy đến phòng Tống Tâm Dao.
Nhớ tới những việc này khiến bà rất đau lòng!
Hiện tại, con gái đã trở lại, nhưng lập tức lại phải đối mặt, chính là chuyện nó muốn lập gia đình tình.
Bọn họ dù là có cực kỳ muốn hay không muốn để cho cô lập gia đình cũng không thể nào giữ cô ở bên cạnh cả đời.
Cô vẫn phải lập gia đình . . . . . .
"Mẹ. . . . . ." Tống Tâm Dao kêu một tiếng, nhào vào trong ngực mẹ, đã bao nhiêu lâu, cô không có tựa vào trong ngực mẹ, cảm thụ sự ấm áp của mẹ.
"Đứa nhỏ ngốc!" Năm đó, làm sao côn lại ngu ngốc rời nhà trốn đi, có chuyện gì chúng ta hoàn toàn có thể cùng nhau nghĩ biện pháp.
Nhưng cô lại sợ bọn họ trách cứ, len lén rời khỏi nhà.
"Mẹ, con thật sự rất nhớ cha mẹ!" Vùi mặt trong ngực Triệu Tâm Nguyệt, Tống tâm Dao ngẩng đầu lên, nhìn mẹ mình.
Lúc này mới phát hiện ra, khóe mắt mẹ đã xuất hiện nhiều nếp nhăn.
Lúc mới vừa vào cửa, cô chỉ thấy, cha mẹ tóc đã bạc đi rất nhiều. Nhưng không có thấy trên mặt của mẹ cũng có nhiều nếp nhăn như vậy.
Cô nhớ mẹ rất thích làm đẹp, mỗi ngày đều trang diểm thật đẹp mới có thể ra cửa.
Nhưng bây giờ. . . . . .
"Mẹ, thật xin lỗi!" Tống Tâm Dao nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, cô thật sự đã sai rồi, năm đó cô không nên bỏ đi.
Nên ở lại, bàn bạc thật tốt với cha mẹ. Dù là mang thai Kỳ Kỳ, cũng để bọn họ nghĩ biện pháp. Cô biết, cha mẹ của mình, có thể sẽ nhất thời không thể hiểu rõ, nhưng, bọn họ nhất định sẽ để cho cô sinh Kỳ Kỳ!
"Đứa nhỏ ngốc, đừng khóc, con muốn mẹ khóc cùng con sao! Mặc dù, con đã đi nhiều năm như vậy, chúng ta rất giận, nhưng nhìn thấy con trưởng thành, thành thục. Từ một đứa bé, trở thành mẹ của một đứa bé, mẹ thật vui mừng." Triệu Tâm Nguyệt thật sự rất vui mừng, ít nhất sau khi trở về, con gái bà đã hiểu chuyện hơn nhiều.
"Tốt lắm, hai mẹ con bà làm sao vậy? Không phải nói nấu cơm cho chúng ta sao? Thế nào lại ôm ôm ấp ấp?" Tống Hàm Quân, Cung Hình Dực cùng Kỳ Kỳ, không biết, từ lúc nào đã xuất hiện ở cửa phòng bếp, nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc.
"Cha. . . . . ." Tống Tâm Dao mềm yếu kêu một tiếng, chạy tới trong ngực ông.
"Nha đầu ngốc, thật là không có biện pháp nào với con." Ông chịu không nổi nhất chính là âm thanh mềm mại của con gái mang theo chút nũng nịu.
"Cha, con thật sự xin lỗi!"
"Tốt lắm! Đừng nói ahhh... Để cha xem một chút, còn đau không?" Thấy mặt cô xưng phù, ông mới biết, ông xuống tay quá nặng.
"Không đau!" Tống Tâm Dao dù rất đau, vẫn cố nén đau, mỉm cười đối mặt với Tống Hàm Quân.
"Thật không đau?" Ông mới không tin.
"Dạ! Thật ra thì con hiểu rõ, cha đánh con, so với con cha còn đau hơn, cho con xem một chút tay của cha có đỏ hay không." Nói xong, liền đưa tay ra kéo tay Tống Hàm Quân
"Nha đầu này." Tống Hàm Quân đưa tay, hình như lại muốn đánh cô, Tống Tâm Dao bị dọa sợ từ trong ngực của ông lui ra ngoài, lại ngã vào trong ngực Cung Hình Dực, không biết từ lúc nào ann đã đứng ở sau lung cô.
"Ách. . . . . ." Cô ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy Cung Hình Dực dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô, nhìn đến thất thần.
"Cung Hình Dực, buông mẹ tôi ra!" Kỳ Kỳ đôi tay chống nạnh, nhìn chằm chằm Cung Hình Dực, lại nhìn cái tay ôm hông mẹ kia, cậu rất khó chịu.
"Tiểu tử, gọi cha!" Cung Hình Dực bất mãn nhìn con trai của mình, cái tiểu tử thúi này, vẫn luôn gọi thẳng tên của anh.
Hết chương 13