Chương 7: Ghen tuông

Khi hai nữ một nam bước vào quán cà phê trong siêu thị đã thu hút rất nhiều ánh nhìn. Nam thì đẹp trai tuấn tú, nữ thì xinh đẹp đáng yêu. Nhìn họ quả thật rất đã mắt. Ba người bọn họ ngồi vào chiếc bàn bên cạnh cửa sổ. Thẩm Linh phá vỡ không khí trên bàn:


- Bối Bối, cậu nói xem? Chuyện này là thế nào đây?
Bối Bối liếc đôi mắt nhìn Thẩm Linh: Cậu duy trì hình tượng này là cho ai xem vậy? Quay về bản chất thật của cậu đi! ==||
Thẩm Linh: Kệ bổn tiểu thư, ngươi mà không nói sự thật cho ta biết, ta sẽ cắt đứt quan hệ với ngươi!!


Nhìn hai người mắt đối mắt nói chuyện, Lâm Vương hắng giọng:
- Bối Nhi?
Lúc này, hai cặp con mắt mới dừng nói chuyện mới dừng lại. Bối Bối quay ra hỏi:
- Vương, anh về nước lúc nào vậy? Sao em không biết?
- Anh mới về ba ngày trước! Định đi dạo siêu thị thì gặp em ở đó! Cũng may là Bối Nhi còn nhớ anh nha....


Thẩm Linh đen mặt. Anh ta biết nói chuyện nũng nịu từ khi nào vậy?
Nhìn biểu cảm của Linh đại nhân, Bối Bối nở nụ cười:
- Vương, để em giới thiệu. Đây là Thẩm Linh, bạn thân của em. Linh, đây là Lâm Vương. Về phần đời sống chắc cậu biết rồi nên mình không giới thiệu nữa nhé!


Lâm Vương không nhìn Thẩm Linh một chút nào. Anh chỉ nghĩ đây là một rắc rối lớn của xã hội. Lần nào gặp mặt như rằng sẽ như cái đuôi nhỏ bám theo anh, lẽo đẽo đằng sau. Haizzz... Vô cùng mệt nhọc!


Đương nhiên là Linh Linh không biết trong đầu của Lâm Vương nghĩ gì. Cô nở ra một nụ cười quyến rũ, giọng nói ngọt ngào:
- Vương, chúng ta thật là có duyên nha!
Lâm Vương thân sĩ trả lời:
- Xin lỗi, tôi không có phúc khí nhận duyên của cô!
Khi mặt dày gặp mặt dày thì sẽ xảy ra cuộc chiến:


available on google playdownload on app store


- Nhưng em lại cảm thấy anh luôn bắn duyên với em nha!
- Thật nực cười, con mắt nào của cô nhìn thấy tôi bắn duyên với cô? Nếu mà có bắn, tôi chỉ bắn cho Bối Nhi thôi!
Thẩm Linh đầu bốc hỏa, Hàn Bối Bối thì run rẩy miệng: Lâm Vương, hai người đang nói chuyện tự dưng lôi tôi vào làm gì? >o<


Khi không khí đang hết sức căng thẳng thì ngoài cửa ra ngoài bỗng có tiếng leng keng. Người đàn ông bước vào. Không ai khác chính là người đàn ông hoàng kim ở thành phố S này: Mạc Thế Phong.  Anh cao một mét tám, hôm nay mặc chiếc áo sơ mi màu xanh da trời. Chiếc quần Tây Âu màu đen làm nổi bật đôi chân dài. Ba khuy áo mở ra để lộ vòng ngực rắn chắc cùng làn da màu đồng nam tính! Bối Bối mắt sáng ra, nghĩ rồi tự giải vây cho chính mình:


- Phong!
Nghe tiếng gọi, người đàn ông khóe miệng nở nụ cười. Bối Bối không thể nói gì hơn: Anh có thể đừng yêu nghiệt như vậy không? Thiện tai, thiện tai...
Lâm Vương nhìn người đàn ông mới đến, ánh mắt lóe ra tia cảnh giác. Phong bước đến, vẻ mặt ta vô tình đến hỏi Bối Bối:


- Bối Bối, thật trùng hợp! 
Rồi đôi mắt nhìn đến hai người còn lại:
- Đây là....
Hàn Bối Bối đứng dậy, giới thiệu:
- Phong, đây là Thẩm Linh, người bạn thân chí cốt của em!
Phong đưa tay ra vô cùng thân sĩ chào hỏi:
- Thẩm Linh, tên đẹp mà người cũng đẹp như tên!


Dù gì cũng là tiểu thư nhà khuê các, làm sao mà Thẩm Linh lại không biết người đàn ông hoàng kim này. Cô rất hiểu lễ nghĩa nha~~ 
- Cảm ơn! Tôi rất có vinh dự khi được gặp tổng giám đốc của Mạc thị!
Phong gật đầu. Bối Bối tiếp tục giới thiệu:


- Còn đây là Lâm Vương, anh hàng xóm gần nhà cũ của em!
Thẩm Linh đang uống nước thì tý nữa phun ra ngoài. May mà kìm nén được! Hay lắm, chả nhẽ Bối nhỏ bé không còn từ nào để miêu tả nữa sao?
Lâm Vương nghe vậy thì co quắp lại. Thế Phong thì mừng thầm trong lòng: Hóa ra chỉ là kẻ bình thường!


- Rất vui khi được gặp anh!
- Tôi cũng rất vui khi được gặp Mạc tổng! Thật vinh hạnh!
Hai người thầm đọ sức qua cái bắt tay. Được rồi, cuộc chiến giờ mới bắt đầu!






Truyện liên quan