Chương 2: Gặp thoáng qua
Mộ Thiên Thanh thở hổn hển, ánh mắt quét nhìn xung quanh như dò xét nhưng căn bản không có chút phương hướng, huống chi, chỗ mới vừa đuổi thẳng tới cũng rất tối, ngoại trừ biết đó là một người đàn ông, còn lại không biết gì cả, coi như giờ phút này anh ta bình tĩnh đứng ở trước mặt mình, sợ rằng cũng không nhận ra.
Mộ Thiên Thanh âm thầm chửi rủa, có chút hậm hực bấm điện thoại gọi người cùng tổ, "Hà Tuấn, tình huống bên kia thế nào?"
"***, ngoại trừ bắt được mấy người phía dưới, những người còn lại và hàng cũng không bắt được!" Trong điện thoại, truyền đến âm thanh nóng nảy của Hà Tuấn.
Mộ Thiên Thanh nhíu lông mày, "Lại không bắt được?"
"Đúng vậy!" Hà Tuấn có chút ảo não lầm bầm, "Lần này đã sớm lấy được tin tức, cũng bố trí hết sức kín đáo, rốt cuộc lại để cho hai bên chạy thoát, chỉ cần giao dịch có liên quan đến Dạ Ưng, không có lần nào có thể bắt được, đây cũng quá kì lạ..."
Mộ Thiên Thanh cũng cảm thấy rất kì lạ, nhưng không có bắt được người nói gì đều vô dụng, "Bây giờ các người đang ở đâu?"
"Mới vừa dọn dẹp xong hiện trường, chuẩn bị trở về cục cảnh sát!" Hà Tuấn hỏi ngược lại: "Aiz, Thiên Thanh, cô thế nào?"
"Tôi đuổi theo tới một con đường lớn phồn hoa cũng mất dấu!" Mộ Thiên Thanh tức giận nói một câu, không đợi đối phương trả lời đã nói tiếp: "Tôi về cục cảnh sát trước đây!"
Cúp điện thoại, Mộ Thiên Thanh có chút không cam lòng nhìn quanh bốn phía một vòng, sau đó nhe răng chu miệng chửi thầm một tiếng, đi khỏi con phố giải trí phồn hoa.
Đầu phố, một chiếc xe Mercedes Benz sang trọng đậu ở chỗ đó, trên con đường lớn phồn hoa đốt tiền như vậy cũng không quá chói mắt, Mộ Thiên Thanh đi qua bên cạnh xe, bước chân có chút mệt mỏi, đuổi theo người kia chạy mười mấy cây số, lúc đầu không biết mệt mỏi, vào lúc này thần kinh căng thẳng đã buông lỏng, chân nặng nề giống như đúc bằng chì.
"Mẹ nó, nữ cảnh sát này vẫn đuổi theo tôi từ kho hàng đến nơi này, không thể không khen một tiếng, thể lực thật tốt!" Hình Thiên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn Mộ Thiên Thanh đi qua, tấm tắc nói xong cũng không biết là bất đắc dĩ hay thật sự bội phục, anh ta xoay người nhìn về phía người đàn ông ở phía sau, cười đùa một tiếng, "Lão đại, anh tới rất kịp lúc!"
Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn khẽ giơ lên, con ngươi đen xuyên qua cửa sổ xe liếc nhìn bóng lưng Mộ Thiên Thanh rời đi, ngay sau đó lãnh đạm nhìn về phái Hình Thiên, môi mỏng khẽ mở: "Còn có hơi sức khua môi múa mép, xem ra tôi không cần chở cậu!"
Hình thiên vừa nghe, bĩu môi, sau đó bộ dạng mệt mỏi ngồi phịch ở trên ghế, "Lão đại, nếu vào lúc này anh đạp tôi xuống xe, tôi không bị nữa cảnh sát kia bới ra là không thể."
Dáng dấp của Hình Thiên nhìn rất nhã nhặn phong độ, một chút cũng không giống là người có thể chạy mười mấy cây số, lúc này giả bộ làm cho người ta cảm thấy trên người của anh ta không lộ ra chút sơ hở.
Lãnh Tĩnh Hàn không để ý tới Hình Thiên, sau khi trực tiếp căn dặn "Đi MG" thì rơi vào yên lặng.
Hình Thiên ngồi thẳng người, biết Lãnh Tĩnh Hàn không muốn nói thêm cũng không nói tiếng nào.
Xe khởi động, xẹt qua bên người Mộ Thiên Thanh, Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhìn về phía ngoài xe, ánh mắt lãnh đạm theo xe di chuyển, ném Mộ Thiên Thanh ra khỏi tầm mắt...
Hôm nay trước khi giao dịch đã sắp xếp đầy đủ nhưng vẫn bị cảnh sát cắt ngang?
Con ngươi của Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nheo lại, che giấu hai vệt sáng lạnh lẽo trong đáy mắt, "tr.a xem hôm nay cảnh sát đi nằm vùng thuộc phân cục nào."
"Ừm!" Hình Thiên lên tiếng trả lời, nhân tiện nhỏ giọng thì thầm, "Không nói tôi cũng phả tra, cho đến nay vẫn chưa có người nào có thể đuổi theo Hình Thiên tôi chạy xa như vậy, mẹ kiếp!"
Nghe Hình Thiên chửi rủa, Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhướng mày, tầm mắt của anh khẽ nâng lên nhìn về phía kính chiếu hậu, trong kính chiếu hậu, bóng dáng của Mộ Thiên Thanh bị ném càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất ở trong đám người...
Thu hồi ánh mắt, ngón tay thon dài của Lãnh Tĩnh Hàn đặt trên đùi nhẹ nhàng gõ, con ngươi dần dần trở nên thâm thúy, giống như trong nháy mắt có thể thu hết bóng tối quanh mình, khiến cho mọi người bị hút vào...