Chương 69: Phong ba ẩn nấp (2)
Lực Minh bất đắc dĩ thở dài, trong con mắt thật thà chất phác nồng đậm thâ tình, bà ấy luôn luôn như vậy, luôn biết tìm cách đánh trống lảng đề tài của chú.
“Những năm qua, bà không thấy bà đã thay đổi rất nhiều sao?” Chú từng cho là, một khối tình si của chú, một ngày nào đó sẽ cảm động đến bà ấy, cho dù nhìn bà ấy ngày càng thay đổi, vẫn cũng đối với bà ấy không xa không rời, lặng lẽ ở bên cạnh bảo vệ bà ấy, cam nguyện vì bà làm trâu làm ngựa!
Chỉ có điều, bà ấy đã thay đổi, trở nên tham lam, trở nên ích kỷ, trở nên không còn là cô gái chú quen biết ngày nào!
“Lực Minh, tôi vì cái gì mà thay đổi, không phải anh là người rõ ràng nhất sao? Tôi cữ nghĩ mọi khổ tâm trong lòng tôi anh đều hiểu, trở thành như vậy, anh cho rằng tôi vui vẻ lắm sao?” Tiếng nói của bà ta nghẹn ngào, sau đó là oán trách nói.
“Bà..... đừng khóc nữa! Chỉ là tôi cảm thấy rất áy náy, tiểu thư Tường Vi thật sự rất thiện lương, chúng ta làm như vậy......”
Câu nói của Lực Minh vừa định nói ra khỏi miệng, lập tức bị bà ta cắt đứt: “Anh im ngay!”
Sau đó, bà ta dè dặt cẩn trọng mà lén nhìn xung quanh, kéo Lực Minh trốn vào trong bụi, nhỏ giọng càu nhàu nói: “Anh định để cho tất cả mọi người nghe thấy sao? Chuyện này, không phải chúng ta nhất trí tốt nhất là không nên nhắc lại rồi hay sao?”
“Bà có thể an tâm ăn ngon ngủ yên, nhưng tôi, mỗi đêm đều ở đây sám hối, đều ở đây cầu nguyện, hi vọng chuyện này không bị phát hiện ra, hi vọng chuyện này sẽ không liên lụy gì đến bà, càng hy vọng tiểu thư Tường Vi không cần phải chịu oan ức! Nhưng bà thì sao? Ngươi ngược lại còn ngược đãi tệ hại với con bé, Mai Linh thậm chí còn ngược đãi hơn! Những cái này tôi đều nhìn hết vào trong mắ, tôi có được dễ chịu hơn bà không?”
Lực minh không nhịn được gầm nhẹ, tiếng nói trầm hùng của hán tử, tại nơi nhiều đau khổ này, đã sớm không có bất kỳ tức giận nào!
“Không! Anh hãy nghe tôi nói, nếu như tôi đối tốt với con bé đó, tất cả mọi người sẽ hoài nghi tôi rồi, phải không? Tôi phải hận nó, ta càng biểu hiện tôi hận nó, thì càng không có ai có nửa điểm hoài nghi, đối với chúng ta như vậy mới là an toàn nhất! Mai Linh không biết được chân tướng, chúng ta cũng không thể nói cho nó biết chân tướng, điều này không thể trách tôi nha! Không phải ban đầu anh cũng rất đồng tình sao? Bây giờ mềm lòng? Áy náy? Khó chịu? Tôi chẳng lẽ được sống dễ chịu sao?”
Bà ta khẽ khóc, những năm qua, cùng Lực Minh yêu đương vụng trộm, mới là chuyện bà ta cảm thấy vui mừng nhất, Lực Minh đối xử với bà ta rất tốt, đối với bà ta không xa không rời, bà ta đều cảm kích thật sâu, nhưng tạo hóa thường hay đùa bỡn con người, bà ta chỉ có thể đối mặt với hiện thực, nếu không, bà ta cũng không sống được tới hôm nay!
“Nhưng mọi người cũng đã quên đi, tại sao bà còn đối với Tường Vi như vậy, biết rõ tiên sinh đang đùa bỡn con bé, tại sao không ra tay ngăn lại? Con bé vô tội, nó gánh tội danh cho chúng ta nhiều năm như vậy, đều không có một câu câu oán hận, lương tâm của bà để đi đâu?” Lực Minh không đành lòng, bao nhiêu đêm, chú không thể ngủ trọn một giấc ngủ ngon lành.
“Anh cũng đã nói đó, người đó là tiên sinh! Là tiên sinh đấy! Cái người cao cao tại thượng như vậy, dựa vào tôi có thể ngăn cản được sao?”
Bà ta hỏi lại làm Lực Minh tức cười, xác thực, người đó là Hắc tiên sinh không gì là không làm được !
“Vậy thì sao chuyện mà bà đáp ứng tôi, mãi vẫn không làm được? Tô đợi bà hai mươi năm rồi! Đời người còn có bao nhiêu cái hai mươi năm, bà biết không? Nếu như gặp vận, con gái của chúng ta có thể cũng đã lớn như Tường Vi rồi!”
Tình cảm sâu đậm chôn chặt trong tim, đã tại khi Lực Minh gầm lên mà bộc phát, chú quá xúc động hai viền mắt gần như là đã tuôn ra nước mắt, bà ấy nói chỉ cần chờ đợi, chờ đợi cơ hội tốt nhất, bọn họ mà có thể cao bay xa chạy, sau đó cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc, là bà ấy cho chú một giấc mộng, thế nhưng nuôi giấc mộng này hai mươi năm, lại chưa từng được biến thành sự thật!
Bảo chú làm sao không thể không lạnh tâm?!
“Lực Minh, anh đừng kích động, anh hãy nghe tôi nói, hiện tại thời cơ vẫn chưa thích hợp, chờ tôi kiếm thêm được chút tiền, cuộc sống tương lai mới có thể áo cơm không lo! Anh thích có con, tương lai chúng ta sẽ nhận nuôi một đứa, vậy chúng ta cũng phải nuôi đứa bé đó đúng không? Chúng ta cần tiền, cần tiền ….! Chỉ có ở Hắc gia, ở gia tộc có tiền có thế này, chúng ta mới có thể kiếm được nhiều tiền, không phải sao?” Bà ta cố gắng trấn an Lực Minh đang kích động, sợ hắn mất đi lý trí, sẽ làm ra chuyện kinh thế hãi tục!
“Lại còn kiếm nhiều tiền! Mấy năm này, bà đã kiếm đủ nhiều rồi!” Lực minh lòng đang rỉ máu, nhìn người đàn bà trước mắt, đau đến hắn tê tâm phế liệt, “Bà hãy thử nhìn lại bà đi, biến thành bộ dạng gì rồi? Tham lam đến đáng sợ! Là tôi quá ngu rồi sao? Vẫn nghĩ bà là bà của ngày ngày trước! Vẫn nghĩ bà vẫn là cô gái hiền lành tốt bụng năm nào! Ha ha ha ha....... là tôi quá ngu rồi!”
Lực Minh cười lớn, nước mắt tràn mi, nước mắt chảy xuống các nếp nhăn trên mặt, chú đời này, chỉ yêu duy nhất một người con gái, chính là người con gái thanh mai trúc mã trước mặt này, vậy mà, tạo hóa luôn thích trêu ngươi con người, sự khờ dại của chú, sự chờ đợi của chú, cuối cùng cũng chỉ là một tấm bi kịch!
“Lực Minh! Lực minh! Anh bình tĩnh một chút, tỉnh táo một chút!” Bà ta hốt hoảng che miệng chú đang cười lớn, không ngừng lén nhìn động tĩnh bốn phía, sợ bị người khác nghe được bọn họ nói chuyện! “Nếu bị người khác phát hiện, đừng nói là tương lai, mà ngay lập tức chúng ta sẽ gặp phải họa!”
“Ha ha ha...” Bà ta căn bản không cách nào ngăn cản được Lực Minh, bởi vì ngay cả Lực Minh, cũng ngăn không nổi bi ai trong lòng mình!
“Lực Minh! Đừng cười nữa! Lực minh!” Bà ta dưới tình thế cấp bách, vung tay lên ——
“Chát!”
Phảng phất ma sát ra ánh lửa, năm đầu ngón tay đỏ tươi in trên gương mặt chất phác mộc mạc của Lực Minh!
“Anh tỉnh táo lại ngay!” Bà ta gầm nhẹ một tiếng, thở hổn hển, “Anh muốn kéo tôi cùng ch.ết sao? Nếu như anh không chịu đựng nổi áy náy, thì đi tốc giác tôi ngay đi, anh quay về với chính nghĩa muốn tôi ch.ết, tôi dám có câu oán hận sao?”
Một cái tát kia, đánh vào mặt Lực Minh, nhưng đau lại là lòng chú, chợt dừng cười lại dừng lại, ánh mắt chú ai oán, nhìn vào người đàn bà trước mặt, nửa câu cũng không nói ra lời.
“Anh hãy bình tĩnh một chút, tôi nói rồi, chúng ta hiện tại cùng đi trên một chiếc thuyền, tim tôi vĩnh viễn đều ở bên cạnh anh!” Bà ta nói, trở về với nét mặt lạnh lùng, “Tôi hiện tại còn có việc, phải trở về, anh nhớ kỹ đấy!”
Dứt lời, nàng quay người, bước chân có chút tập tễnh rời đi.
Còn lại Lực Minh cô độc đứng dưới tàng cây um xuê, dường như thở dài, đưa tay, chạm tới phiến lá, con mắt chợt trở nên thâm sâu, chú biết, sắp tới đây là một cuộc sóng gió, mà chú, rất có khả năng là không may mắn thoát khỏi!
Hãy đó mưa gió nhấn chìm chí đi, có lẽ, đó chính là giải thoát!