Chương 83: Bi ai
Khi bình minh dần dần xuất hiện, xuyên thấu qua rèm cửa sổ, ánh sáng rạng đông lặng lẽ nở rộ.
Đột nhiên Tường Vi tỉnh lại!
Trên trán đều là mồ hôi, cô mơ thấy một cơn ác mộng! Mơ thấy tiên sinh ở trên người cô hung hăng ra vào, làm hạ thân cô rất đau.
Con ngươi sâu và đen từ từ tỉnh lại, thân thể giống như bị nhiều chiếc xe luân phiên đè nát, hạ thân đau rát, làm cô nhận ra rằng, không phải là mơ, tất cả đều là sự thật!
Tiên sinh đã cường bạo cô!
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống khi cô ngửi hơi thở phái nam đang nằm bên cạnh cô.
Cô khẽ quay đầu, xuyên thấu ánh nắng bình minh, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh, tuấn mỹ mê người, vậy mà, lúc hắn đang ngủ say, tiếng hít thở đều đều, khác hẳn với lúc tỉnh ngủ!
Lòng Tường Vi lại đau, cắn chặt răng, cố gắng đứng dậy mặc kệ hạ thân vẫn còn tia máu, len lén, rón rén bò dậy từ trên giường, chỉ sợ đánh thức người đàn ông ma quỷ bên cạnh!
Đêm qua, hắn như điên lên, ở trong cơ thể cô điên cuồng đòi lấy không biết bao nhiêu lần, một lần lại một lần, không có thương tiếc, không có tình cảm, người đàn ông như vậy, cô phải tìm cách thoát đi!
Cắn chặt hàm răng, mặc kệ sự đau nhức không dứt của thân thể, đứng ở bên giường, Tường Vi ngắm nhìn gương mặt quen thuộc của người đàn ông kia, khóc không ra tiếng, nhỏ giọng hỏi:
"Tiên sinh có biết tôi là ai không?"
Cô thở dài, chân không bước đi, len lén kéo khăn tắm lớn che đậy thân thể, nhẹ nhàng mở cửa phòng, không nhìn hắn nữa, xoay người rời đi
. ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Nhẹ chân nhẹ tay từ trong phòng tiên sinh đi ra, Tường Vi dựa vào trong trí nhớ của mình mà tìm phương hướng, sợ bị người làm nhìn thấy, chịu đựng sự đau đớn của thân thể, cô bước nhanh về phía nhà gỗ nhỏ——
"Đứng lại!"
Tâm đột nhiên hoảng hốt, cô không dám quay đầu lại, hoảng hốt dùng tóc che lại gương mặt, ở nhà họ hắc, cô là Tường Vi, vĩnh viễn núp ở trong góc tường.
Đó là âm thanh của thím Hắc, cô không ngờ trời còn chưa sáng, thím Hắc đã rời giường, trong lòng lo lắng, thím Hắc có nhìn thấy cô đi ra từ phòng tiên sinh không?
"Tôi gọi cô đứng lại, có nghe thấy không?"
Thân thể mập mạp của thím Hắc xông về trước, dùng sức đẩy Tường Vi một cái, chỉ thấy gường mặt bị tóc che mất: "Thì ra là mày! Tao còn tưởng là ai, trời còn chưa sáng liền chạy ra rồi!"
"ừ." Tường Vi nhịn không được trả lời, bởi vì thím Hắc đẩy mà thân thể thêm đau đớn, cơ hồ bị té đến trật chân, hạ thân càng đau rát!
"Thế nào? Làm việc trái với lương tâm? Lấy khăn tắm bao quanh thân thể, chẳng lẽ?" Thím Hắc là người từng trải, vừa nhìn bộ dáng Tường Vi bây giờ liền nghĩ tới XXOO, quát to một tiếng,"A! Mày dám quyến rũ tiên sinh!"
"Chát!"
Một cái bạt tai rơi xuống trên mặt Tường Vi, gương mặt thím Hắc trở nên dữ tợn, phẫn nộ nói: "Ngươi đúng là tiện nhân, tao biết mày không an phận! Uổng công tao và Mai Linh đối với mày rất tốt, thế mà mày lại dám đi quyến rũ tiên sinh, mày nói, cái gì đã thay đổi mày? Đồ ɖâʍ đãng, đồ hồ ly tinh a!"
Ba cái bạt tai liên tiếp rơi xuồng trên mặt Tường Vi, đánh cho tai của cô kêu ong ong.
"Không có, không có! Thím Hắc, tôi không có!" cảm giác tê liệt, đau rát trên mặt làm cho cô suýt hôn mê!
"Đồ tiện nhân! Mai Linh đi nơi nào? Tối ngày hôm qua tao không thấy nó trở về! Mày thật ác độc, biết rõ Mai Linh cũng thích tiên sinh, mày là đồ hồ ly tinh, Hôm nay tao phải đánh ch.ết mày!"
Thím Hắc giở trò ngang ngược, ngay cả đàn ông khỏe mạnh cũng không chịu nổi, huống chi là người gầy yếu như Tường Vi?
Thím Hắc cầm lấy cây chổi ở vách tường, thím Hắc không nói hai lời giờ chổi lên định đánh Tường Vi!
"A...!!!!!" Tiếng thét chói tai phá vỡ bầu không khí yên bình của sáng sớm, đánh thức không ít người làm, Tường Vi khóc rống lên, không ngừng chạy về phía trước, cây chổi quất lên người của cô, đau đến tê tâm liệt phế, khóc không thành tiếng!
"Dừng tay!"
Lực Minh lo lắng chạy tới, thấy một màn kia, cũng nhịn không được nữa, xông lên trước, đoạt lấy cây chổi trong tay thím Hắc!
"ô ô ô....chú Lực Minh!" Tường Vi quay đầu, nhỏ giọng nức nở, nước mắt làm ướt vài sợi tóc, dính trên khuôn mặt, thân thể được bao bọc bởi khăn tắm cũng không ngừng run rẩy, chật vật chịu không nổi!
Lực Minh hung hăng trừng mắt với thí Hắc, đau lòng liếc mắt nhìn Tường Vi: "Tường Vi, cháu trở về đi."
Gật đầu một cái, rốt cuộc không nhịn được khóc rống lên, Tường Vi chạy nhanh về phía nhà gỗ nhỏ.
Nước mắt kia, giống như chuỗi ngọc bị đứt, muốn dừng cũng dừng không được!
Thân thể đau, t am cũng rất đau! Trong đầu thoáng qua bộ dạng ngủ say của tiên sinh, chóp mũi không nhịn được mà chua xót, cắn chặt hàm răng, bước chân chạy nhanh hơn!
"Mày đừng mơ chạy trốn! Hôm nay tao không đánh ch.ết mày, tuyệt đối không bỏ qua!"
Thím Hắc rống giận, còn định giật lại cây chổi từ Lực Minh!
"Bà điên rồi sao! Con mắt nào của bà nhìn thấy Tường Vi từ trong phòng tiên sinh đi ra? Bà làm sao biết Tường Vi đi quyến rũ tiên sinh? Hay là bà đang phóng đại, chuyện bé xé ra to? Tường Vi như vậy, làm sao bà xuống tay được a!"
Lực Minh vô cùng đau đớn! Thím Hắc ở trong mắt của anh, càng lúc càng không nói lý, càng lúc càng phát rồ!
"Cô ta mặc như vậy, không phải là đi quyến rũ đàn ông sao? Ta dám đánh cuộc, trừ khăn tắm đó ra, bên trong nhất định là không có mặc gì! Quyến rũ đàn ông khác thì không tính, dù sao cô ta cũng là loại lẳng lơ ɖâʍ đãng, nhưng quyến rũ tiên sinh, hừ, thật đúng là mơ mộng viễn vông!"
Thím Hắc khinh thường kêu gào, phu nhân tương lai của nhà họ Hắc chỉ có một, đó chính là Mai Linh! Bà không cho phép kẻ nào phá hư!
“Chắc bà cũng đang lo lắng người ta thấy tôi từ phòng bà đi ra!"
Lực Minh lạnh lùng bỏ xuống một câu, không để ý tới thím Hắc đang kêu gào, đau lòng rời đi, không có thuốc nào cứu được, như vậy anh còn phải bỏ thêm những gì?