Chương 17
Lăng Tâm Ảnh xách theo một túi thức ăn tiến vào trụ sở kế toán. "Này, mọi người vẫn khỏe chứ, tôi tới thăm mọi người."
Tiếp đó là tiếng chào hỏi vang lên.
Diệp Ninh từ phòng làm việc thò đầu ra, "Tâm Ảnh, mau vào trong tán gẫu."
Lăng Tâm Ảnh mang theo thức uống đi vào phòng làm việc của Diệp Ninh.
"Nói mau, hai người hưởng tuần trăng mật ở đâu? Có mang hình tới cho chị xem không?" Diệp Ninh đưa tay ra muốn hình, Vệ Tử Câu có tiền như vậy, khẳng định sẽ đi rất nhiều nơi.
Lăng Tâm Ảnh đem thức uống đặt trên tay cô, "Không có đi hưởng tuần trăng mật."
"Tân hôn đã một tháng mà hai người vẫn chưa đi!" Diệp Ninh uống một hớp lớn.
"Vệ Tử Hiên làm rối loạn công ty, Tử Câu muốn thay đổi cơ cấu công ty, điểm này em phải thông cảm." Lăng Tâm Ảnh thản nhiên nói.
"Không đúng, chị phát hiện em không có cái loại hạnh phúc khi mới cưới, có phải Vệ Tử Câu đối xử không tốt với em?" Diệp Ninh nhạy bén cảm giác được.
"Hắn đối với em rất tốt, chỉ là. . . . . ."
"Chỉ là cái gì? Em nói mau, sốt ruột ch.ết đi được!"
Cô hôm nay đến đây vì uất ức đầy bụng muốn tìm Diệp Ninh nói, nếu không, cô sợ mình sẽ điên mất. "Học tỷ, em hình như quá nhạy cảm thì phải."
"Tại sao lại nói vậy?"
"Cho tới bây giờ, Sử Đan Kỳ hình như không có ý định trở về Mỹ, mọi người cùng sống chung một mái nhà, bất kể làm việc gì cũng có ba người, em hoàn toàn không có cái cảm giác mới cưới." Lăng Tâm Ảnh thẳng thắn nói.
"Ba người? Tâm Ảnh, vậy. . . . . . "này nọ í é í é" "này nọ í é í é" cũng ba người làm?" Không thể nào?
"Chị nói đi đâu thế! Ý của em là, giống như ăn cơm, bất kể ở nhà hay đi ra ngoài đều có ba người, có lúc em muốn cùng Tử Câu đi ra ngoài một chuyến, cô ấy cũng đi theo; cho nên, trừ ngủ ra, chúng em không có thời gian riêng."
"Da mặt dày thật!" Diệp Ninh mắng chửi. "Chỉ là, thời gian ngủ có thể đền bù tất cả, hai người. . . . . . Hạnh phúc sao?"
"Rất mĩ mãn." Lăng Tâm Ảnh đỏ cả mặt trả lời. Về phương diện này Vệ Tử Câu đối với cô rất dịu dàng, cảm giác bọn họ ở chung rất thích hợp, điểm này cô có thể khẳng định.
"Vậy cũng may, không để cho Sử Đan Kỳ ảnh hưởng đến hai người là tốt rồi."
"Đích thật là không tồi, chỉ là, gần đây em phát hiện. . . . . ." Lăng Tâm Ảnh dừng một chút.
"Phát hiện gì? Em không cần ấp a ấp úng." Diệp Ninh vội hỏi.
“Mấy ngày nay, Tử Câu rất khuya mới trở về, nhưng lại cùng Sử Đan Kỳ vào cửa. Liên tục mấy buổi sáng, Sử Đan Kỳ đều cố gắng đi cùng xe với Tử Câu ra ngoài."
"Ôi trời ơi!!, vậy nhất định là có vấn đề. Tâm Ảnh, làm sao em có thể chịu được chuyện này?"
"Ý chị là không phải em quá nhạy cảm, phản ứng của em là bình thường sao? Cũng không phải là em nghĩ lung tung?"
"Không có loại phản ứng này mới là không bình thường."
"Em cảm thấy mỗi ngày đi suy đoán chuyện như vậy rất mệt, em cảm thấy mình cũng sắp điên rồi, em không biết nên làm gì bây giờ?" Bộ dạng không biết làm sao của Lăng Tâm Ảnh bày ra ngoài không bỏ sót.
"Một ngày 24 tiếng đều ở bên cạnh Vệ Tử Câu, không để cho bọn họ có cơ hội." Diệp Ninh đề nghị.
"Em không muốn làm vậy, làm vậy tương đương với việc không tin tưởng Tử Câu."
"Tâm Ảnh, bọn họ có thể quay lại với nhau, em phải cẩn thận."
"Chuyện như vậy làm thế nào mà cẩn thận, ý định kết hôn với em vốn đã không rõ."
"Chị cảm thấy em nên nói rõ ràng với Vệ Tử Câu, hắn cùng Sử Đan Kỳ mập mờ không rõ như vậy, sẽ đem em làm cho điên."
"Có lẽ vậy, em thật sự nên cùng hắn nói chuyện rõ ràng." Lăng Tâm Ảnh đã quyết định.
Rời khỏi trụ sở kế toán, Lăng Tâm Ảnh đến tập đoàn Vệ thị tìm Vệ Tử Câu, cô muốn cùng hắn nói cho rõ ràng.
Đến tập đoàn Vệ thị, đúng lúc tan sở, cô định đi vào công ty, trùng hợp nhìn thấy xe của Vệ Tử Câu đi ra từ bãi đậu xe.
Cô đang muốn ngoắc tay đón hắn, vừa lúc hắn quẹo khúc quanh, Lăng Tâm Ảnh nhìn thấy rõ ràng hắn và Sử Đan Kỳ đang ngồi trong xe, cô vội vàng buông tay xuống.
Bọn họ một đôi ra vào như vậy. . . . . .
Cô không nên suy đoán lung tung, chỉ là đi cùng xe, không phải ngủ cùng giường, cô không nên nghĩ bậy, không nên, không nên! Nhưng cô lại cố tình nghĩ về phương diện kia, cô giơ tay gọi tắc xi, đi theo họ.
Đên nơi là một phòng ăn có không khí thoáng mát.
Lăng Tâm Ảnh ngồi vào một góc, dũng cảm nhìn chằm chằm bọn họ, chuẩn bị tiếp nhận sự thật bất cứ lúc nào.
Sử Đan Kỳ theo sau Vệ Tử Câu ngồi xuống, "Tử Câu, tối nay không cần về nhà." Cô mấy đêm liên tục quấn lấy hắn nhưng lại không có bản lãnh đem hắn lên giường.
"Không trở về nhà? Ngồi ở chỗ này cả buổi tối?" Vệ Tử Câu uống rượu trước khi thức ăn được mang lên, biết rõ ý muốn của cô, lại giả vờ ngu ngốc không biết.
Hắn kết hôn cùng Lăng Tâm Ảnh, chính là muốn thoát khỏi Sử Đan Kỳ, không nghĩ tới Sử Đan Kỳ vô lại không chịu đi, còn có ý vô tình dụ dỗ hắn cả một tháng.
Gần đây Sử Đan Kỳ dứt khoát quấn chặt hắn, mục đích muốn trở lại bên cạnh hắn. Mà hắn vì muốn thử xem mình có phải đã miễn dịch với Sử Đan Kỳ hay không, liền liều mạng chấp nhận cô hấp dẫn.
Sau lần thử này, hắn mới phát hiện trong một tháng tân hôn này, Lăng Tâm Ảnh đã hoàn toàn chiếm cứ trái tim hắn, không những làm hắn không để ý đến Sử Đan Kỳ hấp dẫn, còn lý giải rõ ràng mình đối với Sử Đan Kỳ chỉ là mê hoặc nhất thời.
"Làm sao có thể ngồi ở chỗ này cả buổi tối? Anh biết rõ ý của em, còn cố ý xuyên tạc!" Sử Đan Kỳ bắt được tay Vệ Tử Câu, uống một hớp rượu hắn đã uống.
"Đan Kỳ, về Mỹ đi, trả lại không gian sinh hoạt cho tôi và Tâm Ảnh." Liên tục mấy buổi tối về muộn, hắn sợ Lăng Tâm Ảnh hiểu lầm, chuyện này nên kết thúc rồi.
"Không, anh còn yêu em. Em biết rõ anh giận em lúc anh mù không để ý đến anh, ai có thể nguyện ý gả cho người mù, anh phải thông cảm cho em." Sử Đan Kỳ tự cho là đúng nói.
Lăng Tâm Ảnh nguyện ý gả cho hắn khi bị mù. "Tôi phát hiện tôi cũng không thương cô, tôi thừa nhận tôi bị vẻ bề ngoài của cô mê hoặc, nhưng khi sống chung, tôi phát hiện cô không hấp dẫn được tôi nữa."
"Lăng Tâm Ảnh được sao?"
"Cô ấy được."
"Em không tin, người anh yêu là em." Sử Đan Kỳ khẽ nói.
"Không phải, tôi không có yêu cô, chẳng qua là đã từng bị mê hoặc mà thôi."
"Không phải, không phải, anh yêu em ." Sử Đan Kỳ đột nhiên đặt lên môi Vệ Tử Câu, ôm hắn thật chặt, hôn sâu hắn.
Một màn này đập vào mắt, Lăng Tâm Ảnh suýt nữa muốn ngất xỉu, mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý tiếp nhận chuyện này; nhưng khi nó xảy ra cô vẫn chịu không nổi.
Cô tuyệt đối không thể nào nhìn nữa, nhưng cô cũng không muốn bị ức hϊế͙p͙ thảm như vậy, nếu không thương cô vì sao lại bắt cô gả cho hắn? Cô muốn hắn nói rõ ràng.
Cô ưỡn ngực, ngẩng đầu, dũng cảm đi về phía bọn họ, cô không muốn để ý đến hình ảnh kia.
Đi tới trước mặt bọn họ, hai người vẫn còn hôn! Hôn lâu như vậy cũng không sợ hít thở không thông. Cô bưng lên một chén nước ở trên bàn, dội lên người bọn họ, để bọn họ tỉnh táo lại.
Sử Đan Kỳ lập tức buông Vệ Tử Câu ra, sau đó chửi ầm lên: "Là tên khốn kiếp nào?"
"Không phải tên khốn kiếp nào mà là Vệ phu nhân." Lăng Tâm Ảnh âm thanh mềm mại tràn đầy dũng khí.
"Tâm Ảnh!" Vệ Tử Câu sốt ruột, hắn đang muốn kết thúc, Lăng Tâm Ảnh đột nhiên xuất hiện, tình cảnh này nên kết thúc thế nào đây? "Tâm Ảnh, em nghe anh giải thích."
"Tôi không cần giải thích, tôi chỉ muốn biết, tại sao anh muốn tôi gả cho anh?" Lăng Tâm Ảnh không dể ý đến ánh mắt tới từ bốn phía hỏi.
"Chúng ta rời nơi này rồi nói sau." Hắn không muốn lên trang nhất của các tờ báo giải trí vào ngày mai.
"Không cần, anh ở chỗ này nói là được rồi, anh nói xong tôi lập tức đi ngay, sẽ không làm trở ngại hai người, hai người có thể tiếp tục."
Cô là Vệ phu nhân, nói cái gì vậy? "Đi theo anh." Vệ Tử Câu đứng dậy kéo tay cô muốn đi.
Sử Đan Kỳ lại kéo một cái tay khác của Vệ Tử Câu không cho hắn đi, "Tử Câu, thành thật nói cho cô ấy biết, anh cũng không thương cô ấy, người anh yêu thủy chung đều là em."
Lăng Tâm Ảnh bỏ tay Vệ Tử Câu đang kéo cô ra, nước mắt rơi xuống, "Điểm này tôi hiểu rất rõ, hai người không cần chứng minh. Tôi chỉ muốn biết, tại sao anh lại muốn tôi gả cho anh?"
Vệ Tử Câu sao có thể nói là ý định ích kỷ ban đầu, như vậy sẽ làm cô bị thương sâu hơn. Hắn thờ ơ im lặng chăm chú nhìn vào cô.
Vệ Tử Câu không nói, làm Lăng Tâm Ảnh suy nghĩ lung tung nhiều hơn. "Có phải vì tôi dễ bị ức hϊế͙p͙ không? Cho nên các người hợp lại bắt nạt tôi, giống như khi còn bé."
"Tâm Ảnh, xin em đừng hiểu lầm." Vệ Tử Câu chân tay luống cuống.
"Tử Câu, tôi cho là anh và bọn họ không giống nhau, anh sẽ không ức hϊế͙p͙ tôi, anh sẽ giúp tôi, cứu tôi." Lăng Tâm Ảnh vừa nói vừa khóc, sau đó lộ ra nụ cười nhợt nhạt, "Tôi nhớ ra rồi, anh nói anh cứu tôi vì muốn đem tôi làm đối tượng thí nghiệm hô hấp nhân tạo."
Vệ Tử Câu không muốn cô tiếp tục nghĩ lung tung, càng nghĩ càng tệ, như vậy sẽ càng khó giải thích hơn.
Hắn đẩy Sử Đan Kỳ ra, muốn ôm Lăng Tâm Ảnh vào trong lòng yêu thương , mới có thể cùng cô nói rõ ràng, thành thật nói mình yêu cô.
Nhưng khi tay của hắn bắt lấy Lăng Tâm Ảnh thì cô liền tránh hắn, sau đó lảo đảo nghiêng ngã lao ra phòng ăn.
"Tâm Ảnh!" Vệ Tử Câu đuổi theo.
Lăng Tâm Ảnh về lại căn nhà trước kia. Trước cửa dán "Nhà cần bán", dụng cụ trong nhà đã đưa cho người khác hoặc bị vứt bỏ, một mảnh trống rỗng.
Cô ngồi chồm hổm ở trong góc phòng, ẩn mình trong bóng tối, không ngừng tự hỏi cô nên giải quyết vấn đề cùng Vệ Tử Câu như thế nào, cho đến khi mặt trời chiếu vào trên người cô.
Ngồi cả một buổi tối, hai chân cô tê dại, lưng đau, cộng thêm một đêm không ngủ, vừa đứng lên, liền lảo đảo muốn ngã.
Chỉ là, những thứ này đều đáng giá, cô đã biết nên giải quyết vấn đề như thế nào.
Cô mở di động ra, trong di động có một đống cuộc gọi nhỡ cùng giọng nói, tất cả đều của Vệ Tử Câu, cô cũng không muốn nghe, trực tiếp gọi đến tập đoàn Vệ thị.