Chương 107
Edit: Tuyen83~DĐ LQĐ.
Nghe được An Thần Hạo khóc lóc kể lể, An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn hai người đầu tiên là bị An Thần Hạo đột nhiên xuất hiện làm cho sợ hết hồn, sau đó lại cùng nhau khẽ nhíu mày, cái trán vẽ ba vạch đen, vẻ mặt thay đổi giống nhau.
"Thế nào, chị Nhan không đồng ý?"
An Dĩ Mạch khẽ chau mày, cô vẫn có chút lo lắng, nhưng thấy bộ dáng này của An Thần Hạo cô cũng cảm giác không còn chút lo lắng nào.
"Ừ, chị ấy nói em nên đi chỗ nào thì đi chỗ đó chơi đi."
An Thần Hạo nói hết sức oan ức, nhưng An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch hai người nghe qua khóe miệng giật giật, liếc nhìn An Thần Hạo một cái thông cảm.
"Em quả thật nên đi chỗ nào thì đến chỗ đó chơi đi."
An Mặc Hàn không quên đốt thêm một mồi lửa, nghe được An Mặc Hàn nói như vậy, An Thần Hạo nhìn An Mặc Hàn ánh mắt đều muốn xuất ra thuốc súng, An Thần Hạo cắn răng nghiến lợi nhìn bộ mặt hả hê của An Mặc Hàn, thế nhưng cậu lại không thể đi phản bác anh ấy, nếu không, cậu dám khẳng định, cậu nhất định sẽ ch.ết rất thảm.
"Chị Dĩ Mạch........."
Cuối cùng, An Thần Hạo chỉ có thể nhờ An Dĩ Mạch giúp đỡ, mặc dù An Dĩ Mạch cũng có lúc vô cùng tà ác, nhưng từ nhỏ An Thần Hạo đã ngưỡng mộ An Dĩ Mạch lớn lên có gương mặt xinh đẹp, ở trong lòng của cậu, An Dĩ Mạch là tốt nhất.
Quả nhiên, An Dĩ Mạch nở nụ cười rất dịu dàng với cậu, mặc dù đã thấy nụ cười của An Dĩ Mạch không giải thích được, chỉ là, hiện tại lại thấy được, cậu vẫn không nhịn được trầm với nụ cười này của An Dĩ Mạch còn phải sáng tươi hơn ngày xuân nha.
An Dĩ Mạch thân thiết sờ sờ mặt của cậu, An Thần Hạo trầm mê trong nụ cười xinh đẹp và dịu dàng không dễ dàng thấy của An Dĩ Mạch, đang muốn đến gần An Dĩ Mạch hơn, nhưng là, bên cạnh đột nhiên trống không, trên mặt cũng không còn độ ấm của bàn tay chị Dĩ Mạch, nhìn lại một cái, phát hiện Dĩ Mạch tỷ đã bị An Mặc Hàn kéo vào trong ngực của anh, vòng tay ôm thật chặt, ánh mắt sắc bén nhìn An Thần hạo.
An Thần Hạo nhất thời cảm giác sát khí dày đặc, hu hu, áo khoác của cậu đâu rồi, nhanh lên một chút để cho cậu che đầu lại, hu hu, anh Mặc Hàn Hàn quá đáng sợ.
"Được rồi, Mặc Hàn, anh không cần hù dọa cậu ấy."
An Dĩ Mạch bất đắc dĩ khuyên người đàn ông có chút ngây thơ đang ôm cô thật chặt, nhìn bộ dáng An Thần Hạo đáng thương như thế, An Dĩ Mạch nhất thời có chút không đành lòng.
"Tên tiểu tử thúi này luôn chiếm 旳 tiện nghi của em, anh không yên lòng."
"Anh có cái gì mà lo lắng, Tiểu Hạo cậu ấy thất tình nha, chúng ta nên an ủi cậu ấy một chút."
An Dĩ Mạch cáu giận, liếc An Mặc Hàn một cái, An Mặc Hàn lúc này mới bĩu môi, buông lỏng An Dĩ Mạch ra, An Dĩ Mạch được tự do An Thần Hạo tiến lại gần, chỉ là, khi nhìn thấy ánh mắt âm trầm của An Mặc Hàn, cậu rụt cổ một cái, sau đó không dám đến gần An Dĩ Mạch.
Thật ra thì, An Thần Hạo không biết An Mặc Hàn cũng không phải đang nhìn cậu, mà là đang nhìn những người khác.
"Anh đi qua kia một chuyến, tiểu tử thúi, chăm sóc chị của cậu thật tốt."
Sau đó không đợi An Thần Hạo và An Dĩ Mạch phản ứng kịp, An Mặc Hàn rời khỏi ghế sa lon rồi, An Dĩ Mạch có chút nghi ngờ, chỉ là, cô không nóng vội, chờ An Mặc Hàn xong việc sẽ phải nói cho cô biết.
Ngược lại An Thần Hạo, thấy An Mặc Hàn cuối cùng đã đi, trong lòng vui mừng, cậu cũng thực hiện lời An Mặc Hàn nói chăm sóc An Dĩ Mạch thật tốt, không chút kiêng kỵ đến gần chị Dĩ Mạch nhà cậu, kéo một cánh tay An Dĩ Mạch, cười có chút bị xem thường.
"Rốt cuộc chị biết tại sao chị Nhan từ chối em rồi."
Nhìn bộ dáng An Thần Hạo dính sát vào cô, cô nói, lần này, An Thần Hạo rốt cuộc nghiêm túc, nhìn An Dĩ Mạch, ánh mắt tràn đầy khát vọng, hi vọng An Dĩ Mạch nói cho cậu biết nguyên nhân.
"Thần Hạo em, thật sự thích chị Nhan? Chị nhớ rõ, trừ lúc nhỏ hai người gặp nhau ở bên ngoài, điều này cũng mới nhận biết mấy ngày, An Thần Hạo, em đừng nói với chị em là yêu nga từ cái nhìn đầu tiên?"
An Dĩ Mạch không tin An Thần Hạo sẽ vừa thấy đã yêu đối với chị Nhan, bởi vì cái sự việc này tuyệt đối sẽ không thể nào xảy ra ở trên người của An Thần Hạo.
"Ai nói, khi còn nhỏ em đã thích chị ấy rồi."
An Thần Hạo không che giấu chút nào nói, nghe được An Thần Hạo to gan thổ lộ như vậy, An Dĩ Mạch có chút kinh ngạc, mặc dù trên mặt không có biểu hiện ra, nhưng ở trong lòng của cô cũng là tin lời An Thần Hạo nói.
An Thần Hạo đã không còn nhỏ, theo cô biết, cho tới bây giờ An Thần Hạo cũng không có nói chuyện yêu đương, cũng không có thích qua cô gái nào, hơn nữa, có rất nhiều người thích cậu ấy, thế nhưng một người cậu cũng không coi trọng.
Hiện tại An Thần Hạo nói như vậy, cô cảm giác An Thần Hạo lần này thật sự là nghiêm túc.
"Tiểu Hạo, chị Nhan lúc nhỏ hai người có qua lại sao? Sao chị không biết."
Bởi vì tuổi tác của An Thần Hạo chênh lệch với Chiếm Nhan vài tuổi, cho nên, lúc nhỏ, An Thần Hạo cũng chỉ là đi theo phía sau cô và An Mặc Hàn, dường như cho tới bây giờ cũng chưa từng có bất kỳ liên lạc với chị Nhan.
"Đương nhiên là có."
An Thần Hạo phản bác, nhưng cậu cũng không có nói cho An Dĩ Mạch biết sự việc của cậu và Chiếm Nhan khi còn bé, tuy chỉ có một lần giao tiếp, chỉ là, nhiều năm như vậy cậu mới biết thì ra là cậu vẫn luôn nhớ cô gái kia, cũng muốn tìm được cô gái kia.
Nhìn dáng vẻ An Thần Hạo như sa vào hồi ức, An Dĩ Mạch cười cười, chỉ là, lần này, ánh mắt cô nhìn về An Thần Hạo không còn là ánh mắt nhìn một cậu bé, mà là lấy một loại ánh mắt nhìn An Thần Hạo đã trưởng thành, cho tới bây giờ, cô mới cảm thấy An Thần Hạo rốt cuộc đã trưởng thành.
"Tiểu Hạo, chị Nhan chị ấy vừa mới trải qua một đoạn tình cảm thất bại, nếu như, hiện tại em có thể thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh chị ấy, chị nghĩ, chắc là rất dễ dàng đi vào thế giới của chị ấy, nhưng mà Tiểu Hạo, chị muốn nói, nếu như, em thật cảm thấy em và chị Nhan sẽ ở cùng nhau, như vậy, em sẽ phải đối với chị ấy thật tốt, mặc kệ đối mặt với bất kỳ áp lực, cũng không được buông tay."
An Dĩ Mạch từ từ nói, An Thần Hạo cũng nghe vô cùng nghiêm túc, An Dĩ Mạch nói cậu đều hiểu, cậu cũng biết nếu như cậu và Chiếm Nhan ở chung với nhau nhất định sẽ không dễ dàng như vậy, bọn họ coi như ở cùng một chỗ, cũng sẽ đối mặt với rất nhiều áp lực, nhưng cậu không muốn lùi bước, cậu nghĩ nên vì hạnh phúc của mình mà tranh thủ một lần.
"Em biết rồi chị Dĩ Mạch, yên tâm đi, em sẽ không buông tay?"
"Ừ."
Bọn họ nói chuyện mới vừa kết thúc, An Mặc Hàn liền đi tới đây, vẻ mặt anh vẫn giống như mới khi nãy rời đi, có chút âm trầm, chỉ là, An Dĩ Mạch và An Thần Hạo nhìn ra ánh mắt An Mặc Hàn sâu sắc lạnh lẽo.
"Đi thôi, chúng ta đi về."
An Mặc Hàn mặc vào áo khoác của mình, sau đó lại lấy áo khoác của An Dĩ Mạch mặc vào cho cô, cầm túi xách của An Dĩ Mạch lên định đi ra ngoài.
"Anh......"
An Thần Hạo không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn ánh mắt An Mặc Hàn, cậu cảm giác chuyện có chút nghiêm túc.
"Tiểu Hạo, ngày mai đem tư liệu người có tên Tô Nguyệt đó đưa đến Mặc Mạch quốc tế, anh và Dĩ Mạch đi về trước, em nói với ba em một tiếng."
"A, được."
Mặc dù không biết An Mặc Hàn tại sao phải muốn tư liệu của Tô Nguyệt, nhưng cho tới bây giờ việc mà An Mặc Hàn bảo cậu đi làm cậu cũng không có từ chối qua, lần này cũng giống vậy, cậu không có hỏi nguyên nhân, nhưng ngày mai An Mặc Hàn sẽ phải nói cho cậu biết.
Sau khi An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch đi chú Trần lại tới, thấy An Thần Hạo một mình ngồi ở chỗ này khẽ nhíu mày.
"Tiểu thiếu gia, thiếu gia Mặc Hàn và tiểu thư Dĩ Mạch đâu?"
"Bọn họ mới vừa đi rồi."
An Thần Hạo nói, chú Trần nghe nói bọn họ đi rồi chân mày nhíu càng thêm sâu.
"Chú Trần, ba muốn tìm anh Mặc Hàn sao?"
Quan sát được vẻ mặt chú Trần thay đổi, An Thần Hạo hỏi, chú Trần gật đầu một cái, còn nói.
"Cũng không phải là chuyện lớn gì, nếu bọn họ đã đi rồi, coi như xong, tiểu thiếu gia cứ việc chơi, tôi đi đến chỗ lão gia."
"Được."
Sau khi chú Trần đi An Thần Hạo nghi ngờ nhìn bóng lưng của chú Trần, sau đó nhìn cửa thư phòng đang đóng chặt của An Dữ Kình trầm tư một chút, cuối cùng vẫn là không có bất kỳ hành động.
"Anh Thần Hạo."
Tô Nguyệt đột nhiên nhảy ra nghịch ngợm vỗ lên bả vai An Thần Hạo một cái, làm An Thần Hạo giật mình.
"Tiểu Nguyệt, làm sao lại là em, anh trai của em đâu."
Kể từ khi Tô Lạc đính hôn với Thượng Quan Hồng, An Thần Hạo cũng chưa từng gặp qua Tô Lạc, nghe nói gần đây anh ta tham gia làm giám khảo một cuộc thi, cho nên, bọn họ trao đổi cũng ít đi, chỉ là, đối với chuyện Tô Lạc đính hôn với Thượng Quan Hồng, trong lòng của cậu vẫn có chút để ý, dĩ nhiên, chú ý là vì mục đích của Tô Lạc.
Nghĩ đến mới vừa rồi anh Mặc Hàn muốn tư liệu của Tô Nguyệt, An Thần Hạo cũng có chút nghi ngờ nhìn Tô Nguyệt một chút, thấy nét mặt An Thần Hạo, Tô Nguyệt cũng chớp chớp mắt to của mình, vô cùng ngây thơ vô tội.
Sau đó, An Thần Hạo liền cười cười.
"Anh trai mới không có thời gian để theo em." Tô Nguyệt bĩu môi, vô cùng đáng yêu.
""Có muốn ăn chút điểm tâm hay không."
"Được."
Sau đó hai nguời đi ngay đến chỗ để điểm tâm, Tô Nguyệt ăn rất vui vẻ, An Thần Hạo thấy dáng vẻ cô vui vẻ và dễ thương như vậy, trong lòng có chút phức tạp, bọn họ không biết ngay lúc bọn họ mới vừa ở bên sofa, Chiếm Nhan một người ngồi ở chỗ đó cầm ly rượu có chút hứng thú nhìn bọn họ.
Giống như cảm thấy ánh mắt của Chiếm Nhan, An Thần Hạo xoay người nhìn về nơi phát ra ánh mắt kia, nhưng là, lúc xoay người đạo ánh mắt kia cũng đã biến mất, mà vốn Chiếm Nhan đang ở nơi đó cũng đã rời khỏi cái vị trí kia.
"Anh Thần Hạo, anh làm sao vậy?"
Tô Nguyệt đẩy An Thần Hạo một cái, cậu mới từ trong mạch suy nghĩ rút ra.
"Hả? Anh không sao, Tiểu Nguyệt em ở chỗ này ăn, anh đi tìm anh trai em."
Sau khi nói qua đã sau xoay người đi.
"Haizz......"
Tô Nguyệt bĩu môi, tràn đầy uất ức, chỉ là, thấy An Thần Hạo thật đi tìm anh trai của cô, cô lộ ra nụ cười yên tâm.
"Tô tiểu thư, lão gia cho mời."
Chú Trần bất tri bất giác đi tới sau lưng Tô Nguyệt đột nhiên mở miệng, làm cho Tô Nguyệt sợ hết hồn, nhưng thấy là chú Trần, cô rất nhanh đã khôi phục lại, hơn nữa, trên mặt cũng không có bộ dáng đáng yêu mới vừa gặp An Thần Hạo nữa, mà là khiến người ta cảm thấy tâm cơ rất sâu.
"Tôi biết rồi, làm phiền chú Trần."
Giọng nói của cô cũng sẽ không đáng yêu và nghe cảm động như vậy, mà là có vẻ vô cùng thành thục và chững chạc, hoàn toàn là một hình dáng khác.
"Tiểu thư xin mời."
Sau đó chú Trần đã dẫn Tô Nguyệt đi đến thư phòng An Dữ Kình, mà tất cả việc này, thì đã bị An Thần Hạo bên kia đang cùng Tô Lạc nói chuyện với nhau thấy được trong mắt, ánh mắt của cậu hơi trầm xuống, gần như chỉ trong một cái chớp mắt đã khôi phục lại.
Bên này, rời khỏi bữa tiệc An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch cũng đã đi nhanh về đến nhà bọn họ.
"Mặc Hàn, mới vừa rồi làm sao anh muốn biết tư liệu của Tô Nguyệt?" An Dĩ Mạch nghi ngờ hỏi, Tô Nguyệt cô đã gặp, cho người khác cảm giác chính là vô cùng đáng yêu và động lòng người, nhưng An Dĩ Mạch biết Tô Nguyệt thật ra là một người con gái vô cùng phức tạp, tuyệt đối sẽ không có đơn giản như bề ngoài.
"Mới vừa rồi anh thấy được Tô Nguyệt vào thư phòng An Dữ Kình."
An Mặc Hàn vừa lái xe vừa nói, thái độ cũng trở nên vô cùng nặng nề.
"Tô Nguyệt? Cô ấy và An Dữ Kình có quan hệ gì?"
An Dĩ Mạch không hiểu nổi, thế nào cô cũng sẽ không nghĩ đến Tô Nguyệt có liên hệ gì với An Dữ Kình.
"Hừ, An Dữ Kình cũng hiểu được lợi dụng người, em cho rằng chỉ bằng dựa vào Thượng Quan Hồng là có thể lập tức thu mua 40% cổ phần tập đoàn Thượng Quan?"
An Mặc Hàn lạnh lùng cười, An Dữ Kình khẩu vị ngược lại thật không nhỏ.
"Anh nói là...... Sau lưng người kia thật chính là An Dữ Kình?"
An Dĩ Mạch bừng tỉnh hiểu ra, như vậy chuyện tập đoàn Thượng Quan không giữ quy tắc, Thượng Quan Hồng không có năng lực kia để làm chuyện này, bọn họ vốn nghĩ tới sẽ có người đứng sau Thượng Quan Hồng, thì ra là thật sự là An Dữ Kình, cũng đúng, lợi dụng Tô Nguyệt tới giựt giây Thượng Quan Hồng, sau đó tự mình dễ dàng lấy được 40% cổ phần của tập đoàn Thượng Quan, hừ. An Dữ Kình khẩu vị lớn như thế này.
"Chỉ là, Mặc Hàn, em còn có chút không hiểu An Dữ Kình tại sao ông ta muốn tập đoàn Thượng Quan, em nhớ được, tập đoàn Hạo Thiên và tập đoàn Thượng Quan họ không có cái gì xung đột, ngoại trừ mảnh đất trống kinh đô kia, chỉ có điều, tập đoàn Thượng Quan không phải rút tiền rồi sao?"
An Dĩ Mạch phân tích, thật ra thì, còn một nguyên nhân khác An Dĩ Mạch không có nói, cô nhìn nhìn An Mặc Hàn, An Mặc Hàn nở nụ cười với cô, cực kỳ dịu dàng.
"Dĩ Mạch, em thật ra thì đã sớm nghĩ tới không phải sao?"
An Dĩ Mạch gật đầu một cái, thật ra thì, cô đã nghĩ ra, An Dữ Kình phải làm như vậy, cũng chỉ vì cho An Mặc Hàn một cảnh cáo, Thượng Quan Niên là cha của cô, An Dữ Kình bắt đầu xuống tay từ tập đoàn Thượng Quan sẽ thấy vô cùng thích hợp rồi.
Nghĩ tới đây, An Dĩ Mạch lạnh lùng cười cười, cô cầm tay An Mặc Hàn, nói"An Mặc Hàn, xem ra lần này, chúng ta không thể không hợp tác rồi."
Hai người vốn cũng định hợp tác, nhưng khi đó người sau lưng kia bọn họ chỉ là đang hoài nghi, lần này, bọn họ thật sự xác định, An Dĩ Mạch càng thêm xác định quyết tâm muốn hợp tác với An Mặc Hàn.