Chương 19: Tội danh là của ai

Phụng Thiên Dự cảm thấy đôi mắt đầy sát khí kia bao vây lấy mình, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn theo, nhất thời cả sống lưng lạnh toát, thu lại nụ cười khi nãy, “Đại ca, anh tính làm thế nào?” Liền đổi đề tài.


Mộc Hàn Mặc thu lại ánh nhìn hăm dọa ban nãy, không chút để ý khẽ mở miệng, “Phụng Thiên Dự cậu rất rảnh rỗi, nên đi giúp trợ lý một tay đi! Trợ lý dạo này quá mệt mỏi rồi.”


“Đại ca, không phải chứ?” Phụng Thiên Dự trừng lớn đôi mắt phượng, giật mình không thể tin được. Ngón tay mảnh khảnh chỉ vào ngực mình, lại chỉ về hướng cửa thủy tinh, “Tôi đi giúp cậu ta á?”


“Tìm trợ lý, cậu ta sẽ nói cho cậu biết phải làm gì.” Mộc Hàn Mặc lạnh nhạt phân phó, Phụng Thiên Dự cười như mếu, “”Đại ca, anh độc ác quá đi!” Nói giỡn chắc, trợ lý kia suốt ngày mệt như chó Nhật. Mà không đúng! Đại ca từ bao giờ đã thương cảm công nhân vậy?


Lời nói đáng đánh của Phụng Thiên Dự truyền đến tai Mộc Hàn Mặc, đôi mắt lạnh lùng lại bắn thẳng đến Phụng Thiên Dự như muốn đâm thủng cậu ta.


Phụng Thiên Dự định nói rồi lại thôi, cuối cùng mím chặt môi, trong đôi mắt phượng chứa đầy ủy khuất, gương mặt tuấn tú giờ như bánh bao chiều, không tình nguyện chút nào rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.


available on google playdownload on app store


Mộc Hàn Mặc thấy Mạc Lăng từ khi vào cửa đến giờ không nói lời nào, bắt đầu hướng đến anh mà nói, “Vốn định cho Đồng gia thoải mái một thời gian, nhưng giờ chắc là không cần nữa. Phải khiến Đồng gia không ngóc đầu lên nổi.” Con ngươi thâm thúy đầy ý hận tàn ác.


Mạc Lăng nghiêm nghị trầm tĩnh vô cùng, mặt không chút thay đổi chỉ có chút đăm chiêu nói, “Em rể, chuyện này chắc chắn không phải Đồng gia làm. Hiện tại là thời gian Đồng gia cần sự giúp đỡ, chắc chắn sẽ không ngu ngốc đến mức tự mình hại mình thế này.” Em rể muốn ra tay sớm như vậy chắc chắn là do những lời lẽ trên mạng chọc giận.


“Cũng có lý, nhưng mà…” Mộc Hàn Mặc như đang sắp xếp câu từ, ngừng một chút rồi lại nói, “Mặc kệ có phải bọn họ làm hay không, em cũng không làm hỏng kế hoạch.” Phải mau chóng hoàn thành để tránh phải phát sinh chuyện không đáng có, như chuyện vừa rồi chẳng hạn.


Sự im lặng của Mạc Lăng không hề giống bình thường, từ trên xuống dưới toát ra khí thế áp người, “Anh cũng không muốn để cậu làm hỏng kế hoạch, mà là… anh cũng muốn tham dự.” Ngữ điệu lạnh lùng xa cách khiến Oa Oa nhăn nhăn mày, quan tâm hỏi, “Anh, anh làm sao vậy?” Anh chưa từng nói chuyện với Mặc như vậy, trong lòng anh rốt cuộc suy nghĩ gì?


Mạc Lăng trong nháy mắt ngẩn người ra, ngay lập tức liền trở lại bình thường, “Oa Oa, anh không sao, chỉ là đang suy nghĩ một số chuyện thôi.” Ngữ khí xa cách ban nãy với liền bay biến mất.
Mộc Hàn Mặc lạnh nhạt nhìn nhìn, như hoàn toàn thấy rõ suy nghĩ trong lòng Mạc Lăng.


“Mặc, không phải anh đã từng đồng ý trợ giúp Đồng gia sao? Anh muốn nuốt lời?” Hai tròng mắt vô thần của Oa Oa mờ mịt nhìn anh, bàn tay nhỏ bé lại nắm lấy vạt áo, vẻ mặt nghi hoặc.


Mộc Hàn Mặc bất đắc dĩ kéo bàn tay trắng nõn của cô xuống, siết vòng eo nhỏ nhắn của cô thật chặt, “Anh có đáp ứng bọn họ sao”? Cục cưng của anh giờ có thói quen nắm vạt áo anh rồi.


Oa Oa cảm giác được bàn tay to cực nóng ở eo mình, hai má hồng hồng, trong đầu lại hiện lên hình ảnh tối qua cùng anh triền miên. Anh dịu dàng, cuồng dã, thô lỗ… Theo bản năng gật gật đầu.


Mộc Hàn Mặc xoa xoa gương mặt kiều diễm của Oa Oa, sắc khí không hề thay đổi lặp lại, “Anh có đáp ứng bọn họ sao?” Ngữ khí không hề che giấu sủng nịch, vật nhỏ đối diện như đang lạc vào cõi thần tiên trong lời nói đó.


Hai má Oa Oa bị ngón tay thon dài đó nựng nựng, tinh thần phục hồi lại. Lấy hai tay xoa xoa mặt mình, gắt giọng “Aaaa… Mặc là đồ xấu xa!” Đem cả gương mặt nhỏ nhắn vùi vào lồng ngực vững chãi của anh.


“Haha…” Mộc Hàn Mặc thấy bộ dáng xinh đẹp của cô, không thèm để ý đến việc Mạc Lăng cùng Lâm Phong đang ở đây, cười to ra tiếng.


Tiếng cười sang sảng từ trong văn phòng truyền ra khiến nữ thư ký muốn giật mình sợ hãi. Không ngờ ngài Mộc cũng có thể cười vui vẻ đến vậy. Từ lúc bắt đầu làm ở đây đến giờ, trên mặt ngài Mộc tuy lúc nào cũng hiện nụ cười, nhưng đó lại là nụ cười làm người ta kinh sợ. Còn tiếng cười to này lại có thể nghe ra ngài ấy đang sung sướng đến mức nào.


.
Biệt thự Đồng gia, Đồng Vụ Vân cầm tạp chí được xuất bản bởi tòa soạn Phong Duyệt, ngón tay trắng nõn vuốt ve cằm, chăm chú đọc đọc.


Phùng Vân Tịch bước vào đại sảnh, thấy Đồng Vụ Vân đang mỉm mỉm cười, đi đến bên cạnh ả nghi hoặc hỏi, “Vân nhi sao vậy? Có gì vui thế?” Nói xong ngồi xuống bên cạnh ả.


“Mẹ, mẹ xem…” Đồng Vụ Vân cầm tạp chí trong tay đưa cho Phùng Vân Tịch. Phùng Vân Tịch nghi hoặc liếc Đồng Vụ Vân một cái, cầm tạp chí, bỗng dưng cảm thấy bất an. Đem tạp chi giơ lên trước mắt Đồng Vụ Vân chất vấn “Vân nhi, không phải do con làm đó chứ?”


Đôi mắt Đồng Vụ Vân xuất hiện một tia nghi ngờ, nhận tạp chí từ tay mẹ rồi hỏi lại, “Mẹ, chẳng lẽ cái này không phải cha với mẹ làm sao?” Cô còn đang tưởng rằng đây là do cha mẹ làm, mẹ hỏi ả như thế thì chắc chắn không phải rồi, vậy rốt cuộc là do ai?


“Đồng gia chúng ta còn đang chờ Mộc Hàn Mặc giúp, dĩ nhiên mẹ với cha con không thể làm vậy rồi. Huống chi vì thấy Đồng Oa Oa xuất giá mà bực bội, cả nhà chúng ta đều không tham dự hôn lễ, làm sao có hình trong đám cưới của bọn họ được?” Phùng Vân Tịch nổi giận tựa vào ghế sofa, bộ dáng có chút vô lực.


Đồng Vụ Vân nhìn nhìn Phùng Vân Tịch, lập tức cười lớn, “Haha… Mẹ, đã có người làm chuyện này, chúng ta cả nhà cũng nên vui vẻ xem kịch đi.”


“Vấn đề là không phải Mộc tổng sẽ nghi ngờ chúng ta đầu tiên sao?” Phùng Vân Tịch nhíu mày xoa xoa huyệt Thái Dương, “Bây giờ là giai đoạn quan trọng nhất, chúng ta không thể động vào Mạc Lăng, chỉ có thể cầu nguyện Mạc Lăng sẽ không nói chuyện bất lợi. Nhưng khó có khả năng mà hắn không nói, cho nên phải để Mộc Hàn Mặc giúp chúng ta cứu sống công ty càng sớm càng tốt.”


Đồng Vụ Vân liền tưởng tượng đến cảnh ả bộ dáng bần hèn, mặc quần áo rẻ tiền, làm công việc lương ba cọc ba đồng, nhất thời phát điên, “Mẹ, vậy chúng ta phải làm sao?”
Đồng Vụ Vân nắm tạp chí trong tay, không ngừng run run, quăng cũng không được mà không quăng cũng không được.


Phùng Vân Tịch nắm hai tay lại với nhau, đứng lên đi qua đi lại, “Làm sao đây? Làm sao đây? Giờ chỉ có thể tìm cha con về, bảo ông nói rõ ràng với ngài Mộc.” Nói xong cầm lấy điện thoại trên bàn.


Đồng Vụ Vân chợt nghĩ ra gì đó, đè lại bàn tay đang định nhấc ống nghe lên, vội vàng nói, “Mẹ, giờ nếu cha đi tìm ngài Mộc nói chuyện sẽ chỉ khiến chúng ta càng bôi càng đen thôi. Nếu hiện tại Mộc tổng không hỏi tới, chúng ta làm bộ không biết, không phải mọi sự đều tốt đẹp sao?”


“Chuyện trên thương trường không phải cái đầu đơn thuần của con có thể tưởng tượng ra đâu.” Phùng Vân Tịch nhíu mày, trừng mắt nhìn Đồng Vụ Vân…






Truyện liên quan