Chương 26: Lãng phí thời giờ

Khi tia nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ màu lam sát đất, chiếu vào gian phòng tràn trề ấm áp hạnh phúc đó. Chiếc vào hai người đang ngủ trên chiếc gường màu hồng phấn, nam tử khóe miệng mang theo ý cười, sâu kín mở hai tròng mắt sương mù ra.


Một đôi mắt vốn thâm thúy, sắc bén, u lãnh, khôn khéo, giờ phút này chứa đầy nhu tình. Chỉ vì nàng mà sinh, không oán không hối, cứ việc khổ đợi hai mươi lăm năm, phần tình cảm này vẫn không thay đổi.


Ngón tay thon dài, hiện rõ khớp xương bò lên trên mặt mềm mạicủa người con gái. Dọc theo khuôn mặt tinh tế mà hai mươi mấy năm nay quấy nhiễu giấc ngủ của mình . Dè dặt, thật giống như sợ đánh thức nàng, lại hình như là một giấc mộng. Sợ hơi dùng sức một chút, giấc mộng này sẽ biến mất. Cảm thấy thầm nói: Oa Oa,anh cũng đã biết, cứ như vậy lẳng lặng nhìn em, cảm thụ em ở bên cạnh anh, anh đã thỏa mãn rồi .


"Ngô ngô..." Oa Oa tựa hồ cảm giác được hắn quấy rầy, rên rỉ một tiếng. Quay đầu đi, lưu loát lật người. Đem chăn toàn bộ cuốn đi, chân dài trắng nõn thuận thế đá một cái.
Toàn thân giống như mệt rã rời, đau đớn khó nhịn "Ô... Đau quá." thanh âm yêu kiều lần
nữa vang lên.


Toàn thân trần truồng, lộ ra trước mắt của Mộc Hàn Mặc, vội vàng nghiêng người đem Oa Oa ôm vào trong lòng "Oa Oa, thực xin lỗi, làm đau em rồi ." Tiếng nói từ tính tràn ngập áy náy. Một đôi tay cánh khỏe mạnh, đem nàng ôm chặt "Oa Oa anh ôm em đi tắm, như vậy sẽ thoải mái một chút ." Nói xong, đứng lên đi tới phòng tắm.


Chỉ trong chốc lát, trong phòng tắm xuyên đến âm thanh, Mộc Hàn Mặc từ phòng tắm đi ra, đem Oa Oa ôm lấy, toàn thân xích lõa đi tới phòng tắm.


available on google playdownload on app store


Cái đầu nhỏ của Oa Oa tựa trên lồng ngực kiên cố không mảnh vải che thân của Mộc Hàn Mặc, đôi mi thanh tú nhíu chặt, chậm rãi mở ra hai tròng mắt sương mù mờ mịt, nhích người, đau nhức kịch liệt lập tức lan tràn đến toàn thân.


Mộc Hàn Mặc lúc đầu, thấy Oa Oa đã mở ra hai tròng mắt vô thần "Bảo bối ngoan ngoãn, đừng động, nếu không thân thể của em sẽ đau." Mộc Hàn Mặc nghiêng đầu, tại trên trán trắng nõn trơn bóng kia của nàng ấn xuống một cái hôn, nụ hôn bao hàm thương tiếc, yêu thương, áy náy...


Oa Oa hưởng qua đau đớn, quả thật không dám cử động nữa, lẳng lặng tựa ở trong ngực của hắn.
Trong phòng tắm, Mộc Hàn Mặc dịu dàng đem Oa Oa đặt ở trong bồn tắm nước nóng lớn, nước ấm áp trong lan tràn qua vết thương chồng chất trên thân thể của Oa Oa.


Mộc Hàn Mặc cũng lập tức bước vào trong bồn tắm, đưa tay từ trên giá cầm lấy sữa tắm, nặn ra vài giọt chất nhầy màu kem. Bỏ vào trong nước, khuấy một hồi. Sữa tắm lan tỏa ra, hình thành vô số bọt biển, đem thân thể hai người bao phủ.


Trong không khí cũng tung bay chút ít bong bóng năm màu, cả gian phòng tắm trải rộng mùi hoa sơn chi.
Hai người rửa sạch, mặc xong, Mộc Hàn Mặc đem thân thể Oa Oa nắm ở hai tay tráng kiện, ra khỏi phòng.
"Chính mình đi thôi!" Trên hành lang, Oa Oa nhịn không được lên tiếng.


Mộc Hàn Mặc nhẹ chau lại mày kiếm, con mắt đầy tràn nhu tình xem nàng một lúc, khẽ mở môi mỏng khêu gợi "Không được, thân thể của em chịu không nổi, ngoan ngoãn để ông xã ôm em đi!" Không có chút nào thương lượng, tìm cái lý do phi thường tốt, một mực từ chối, làm cho Oa Oa ngoan ngoãn câm miệng.


Oa Oa nằm ở trước ngực nóng bỏng, lẩm bẩm nói nhỏ “Anh tiết chế chút, ôn nhu chút ít, em cũng sẽ không không đi được a." Chuỗi lời nói oán hận vào trong tai Mộc Hàn Mặc, môi mỏng của Mộc Hàn Mặc kéo ra nụ cười vui vẻ "Đây là vì anh quá nhớ em, nhất thời kìm lòng không được." Ngữ điệu trêu chọc, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ thắm của Oa Oa, chỉ một thoáng hai má đã đỏ hồng.


Thì ra là hắn nghe thấy được, nàng còn tưởng rằng chỉ có nàng tự mình biết nói gì đó.


Thập cấp xuống, đi vào trước bàn thủy tinh, đem Oa Oa đặt ở trên mặt ghế mềm mại. Hắn thì ngồi vào bên cạnh Oa Oa, mang tới bàn điểm tâm đã sớm chuẩn bị tốt bỏ vào trong tay Oa Oa "Ăn đi! Chờ một chút, chúng ta cùng đi công ty."


"Ngô, tốt." Oa Oa cắn một cái điểm tâm, miệng đầy mùi thơm ngào ngạt, nếm không ra hương thơm thích hợp. Giống như mùi hoa quế, lại như hoa cúc hương.
Mộc Hàn Mặc thấy khóe miệng nàng dính màu trắng bột phấn điểm tâm, duỗi bàn tay ra, ngón tay cái nhẹ nhàng vì nàng lau đi.


Oa Oa bỗng nhiên nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn, mơ hồ không rõ dò hỏi "Mộc Lâm đâu?" Sáng sớm hôm qua lúc bọn họ xuống, Mộc Lâm đã ở đây ăn điểm tâm. Hôm nay bọn họ xuống, không có nghe được âm thanh của Mộc Lâm, hơn nữa, không có âm thanh của bát đũa.


"Nha đầu kia,chắc là đi đâu chơi rồi. Chỉ cần ba mẹ không ở nhà, em aay đa số thời gian đều cùng bạn trai của nàng một chỗ." Mộc Hàn Mặc nghĩ đến Mộc Lâm, không khỏi một hồi bất đắc dĩ.
"A, nguyên lai là như vậy." Oa Oa như có điều suy nghĩ gật đầu, cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng.


Lúc này Mộc Hàn Mặc trong ngực nghe chuông điện thoại di động du dương vang lên ...


Mộc Hàn Mặc không khỏi nhíu mày, móc ra điện thoại di động Felip X810, đè nút trả lời xuống, đặt bên tai. Điện thoại di động truyền đến giọng nói gấp gáp "Tổng giám đốc, Đồng Vân Phong được người ta cứu ra ngoài." Tiêu trợ lý báo cáo, làm cho Mộc Hàn Mặc mày kiếm nhíu chặt, càng thêm nhíu chặt hơn, nhìn thoáng qua Oa Oa ngồi ở bên cạnh ăn bữa sáng ngọt ngào, đứng người lên, cầm di động ra bên ngoài tiểu Dương "Nói, ai làm?"


Con mắt thâm thúy u lãnh sâu không thấy đáy của Mộc Hàn Mặc, hiện rõ hàn quang. Môi mỏng toát ra lời nói lại ấm áp như gió, truyền tới trong tai Tiêu trợ lý, lại làm cho hắn một hồi kinh hãi "Vâng, vốn là phó bộ trưởng bộ công an, họ Lâm, hắn sáng nay đem Đồng Vân Phong phóng thích vô tội."


"Đi tr.a rõ ràng, lai lịch của hắn. Gia tăng thu mua tập đoàn Phong Vân, không thể ngừng nghỉ." Xưa nay dân không cùng quan tranh, hắn là người hắc bạch lưỡng đạo, nhưng, công ty nhưng lại bạch đạo, thân phận của hắn bây giờ cũng là bạch đạo, đắc tội quan, chỉ có thua thiệt phần. Bất quá, nếu là đem hắn chọc giận...


"Tốt, giám đốc." Tiêu trợ lý kính cẩn âm thanh truyền vào Mộc Hàn Mặc trong tai, Mộc Hàn Mặc hài lòng gật đầu "Mặt khác, đem bộ trưởng bộ công an hẹn trước, gọi Phụng Thiên Dự thay ta đi thương lượng." Trong nội tâm oán giận: họ Lâm , ngươi dám làm hỏng đại sự của ta, để cho ta lãng phí thời giờ, ta cho ngươi ch.ết không tử tế.


"Là, tổng giám đốc." Tiêu trợ lí là người biết nhìn mặt mà nói chuyện, đã rèn luyện đến cảnh giới nhất định. Nghe thấy giọng nói ớn lạnh của Mộc Hàn Mặc, có chút giật mình. Từ khi hắn bắt đầu làm việc bên cạnh Mộc tổng, Mộc tổng luôn không lộ thanh sắc, dù cho chuyện khó xử lý hơn nữa, anh cũng sẽ nghĩ hết biện pháp, không tiếc hết thảy thủ đoạn làm được, nhưng lại chưa bao giờ nghe trong thanh âm của anh xuất hiện vẻ tức giận, tiêu trợ lý trong giọng nói nhiều tia hàm súc


"Uh, ngày hôm qua giao chuyện cho ngươi,đã làm xong chưa?" Tiếng nói của Mộc Hàn Mặc bớt lạnh xuống, thay vào đó là âm thanh ôn nhuận như lúc trước.
" Đã làm tốt, sáng nay trên truyền thanh đã bắt đầu phát ." Giọng nói Tiêu trợ lý không câu nệ vang lên, dễ dàng hơn nhiều.


Mộc Hàn Mặc hài lòng gật đầu, cúp điện thoại di động. Hướng tiểu Dương trong phòng đi đến, anh sở dĩ dùng hắn, chính là hắn có năng lực mạnh nhìn mặt mà nói chuyện. Năng lực làm việc mạnh, hắn từ những công ty khác tuyển dụng vào nên có kinh nghiệm. Công ty ‘energetic’ không phát hiện được năng lực của hắn mà sa thải.


Đi vào trước bàn, Mộc Hàn Mặc giống như chuyện vừa rồi là bình thường, đem bánh ngọt
trên bàn "Đến, Oa Oa ăn nhiều một chút..." Nói xong, bỏ vào trong tay Oa Oa.
Mộc Hàn Mặc‘ hầu hạ ’, Oa Oa cũng không cự tuyệt, hai người ân ân ái ái tiếp tục ăn bữa sáng...






Truyện liên quan