Chương 85: Cồng Sư trở về vị trí cũ

Hai tròng mắt kia của Thiên Hồ giống như hồ ly, nhìn di động một lát, phía trên khuôn mặt tuấn mỹ mà cương nghị, xuất hiện tươi cười tà tứ; đưa điện thoại di động thả lại tại chỗ, bước mở bắp đùi thon dài, bước ra khỏi căn phòng thuê, trên mặt khôi phục vẻ mặt lạnh lùng.


Đi đến trước xe ô tô, kéo cánh cửa ghế lái ra, ngồi vào; đang muốn khởi động xe, lại cảm giác cái ót chợt lạnh; không khỏi nhíu chặt mày, lời nói lạnh lùng toát ra từ môi bạc “Ngươi là ai?” Trong lòng âm thầm ảo não: Thực TMD sơ suất quá, không chú ý tới trên xe có người.


“Người lấy mạng ngươi.” Lời nói lãnh khốc, để súng ở sau đầu của Thiên Hồ, chuẩn bị bóp cò súng; nhưng lại bị Thiên Hồ dễ dàng hành động khi hắn không để ý, chế trụ cổ tay của hắn, một lần điều khiển ngón tay, nghe thấy một đạo âm thanh thanh thúy của cổ tay bị gãy. Súng rơi xuống dưới, dừng ở trên hông của người vốn muốn lấy súng giết người.


Thiên Hồ thu tay lại, tựa như chán ghét phủi phủi tay, lấy khăn giấy nhẹ nhàng chà lau “Nát vụn như vậy, còn muốn tới giết người.” Lời nói ra giống như vô ý, lại bao hàm tiếng động lãnh khốc.


Người cầm súng thét lớn một tiếng, thái dương xuất hiện nhè nhẹ mồ hôi; khuôn mặt thống khổ vặn vẹo cùng một lúc, không thể tin trợn to hai tròng mắt, nhìn cái ót của Thiên Hồ “Không nghĩ tới ngươi mạnh như vậy, Nhiễm thiếu thật sự là xem nhẹ ngươi.” Lời nói ra, bên trong âm thanh tràn ngập khó nhịn vẻ thống khổ.


Thiên Hồ nâng mâu, nhìn qua gương chiếu hậu, liếc mắt người cầm súng một cái; thấy hắn tựa vào ghế sau mềm mại thoải mái ngồi đó, khuôn mặt vặn vẹo, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không sao cả cười cười “Nói đi! Ai phái ngươi tới.” Đưa tay đặt ở trước mắt, nhẹ nhàng thưởng thức.


available on google playdownload on app store


“Hừ.” Sau một tiếng hừ lạnh sau, người đàn ông ngồi ở phía sau; vươn cánh tay trái hoàn hảo không hao tổn gì, ý đồ mở cửa xe, âm thầm thử vài lần đều không thể mở ra, trong lòng tự nhiên sáng tỏ, không ở giãy dụa “Muốn giết cứ giết, ở đâu vô nghĩa nhiều như vậy.”


Thiên Hồ cười thần bí, một đôi cánh tay sắt đặt ở sau lưng bắt lấy điều khiển chỗ ngồi ghế dựa, đạp đứng lên một cái; thân hình hình thành một độ cong hình vòm, hai chân sau khi vừa lật, tiện lợi cho ngồi xuống phía trên ghế sau, vững vàng ngồi ở bên cạnh người cầm súng. Hai chân vắt vào với nhau, hai tay khoanh trước mắt, ngón tay tinh tế gảy, một bộ nhàn nhã “Vì sao phải giết ngươi, lưu trữ ngươi, còn có tác dụng.”


Người đàn ông tàn nhẫn trừng mắt liếc mắt nhìn Thiên Hồ một cái, nhanh chóng vươn cánh tay chưa bị thương còn lại, muốn kiềm chế trụ cổ Thiên Hồ; Lại ở lúc khoảng cách tới cổ Thiên Hồ chỉ còn 0.05 mm, lại bị Thiên Hồ rất nhanh kiềm chế dừng lại cổ tay. Thiên Hồ khinh miệt cười, nghiêng người một cái, áp chế gắt gao hắn ở phía trên ghế “Muốn đánh lén, phải tìm thời cơ tốt trước, đừng lúc nào cũng đánh lén.” Khinh thường mà tràn ngập tiếng nói dạy bảo, làm cho khóe miệng người đàn ông nhất thời run rẩy.


Ngón tay thon dài của Thiên Hồ, lại vừa mở ra, liền nghe rõ tiếng nói dứt khoát; ngươi đàn ông chỉ tàn nhẫn trừng mắt Thiên Hồ, thét lớn một tiếng, hơn nữa công thêm cái tay bị bẻ gãy lúc trướ, hai tay, đều là đau đớn toàn tâm. Mồ hôi ở thái dương như mưa xuống, trên mặt cũng xuất hiện nhè nhẹ mồ hôi, khiến cho khi nhìn qua khuôn mặt hắn, bóng nhoáng đầy mặt.


Thiên Hồ tiêu sái buông tay ra, rất nhanh lấy ra một cái còng tay màu trắng bạc từ bên hông; lấy quá dĩ nhiên hắn không hề hay biết hai tay của mình,‘Răng rắc’ một tiếng buộc cùng một chỗ, tiện tay, đẩy hắn ngã về phía lưng ghế, sau đó cởi một chiếc tất đen của hắn, nhét vào trong cái miệng của hắn “Ngươi ngoan ngoãn cho ta, nếu không......” Đang nói chưa xong, liền đứng dậy, di chuyển đến chỗ ghế điều khiển.


Khởi động xe, hừ một tiếng, chậm rì rì chạy ; người đàn ông ngồi ở phía sau, chỉ có thể ngoan lệ nhìn bả vai Thiên Hồ, ngồi mà không thể ngồi, nằm mà không thể nằm, nghiêng người dựa vào ghế.


Mộc Hàn Mặc vẫn đang ngồi ở chiếc ghế màu lam bên ngoài phòng cấp cứu, lẳng lặng cùng đợi; phía trên khuôn mặt tuấn mỹ, không còn tồn tại tươi cười nữa, có ra chính là trước mắt sầu bi, lo lắng, lo lắng. Lâm Phong canh giữ ở hắn bên cạnh, cùng hắn chờ, chờ đợi kết quả cuối cùng “Lão đại, Nhiễm Thiểu Lâm gọi người đến điều tr.a anh hôm nay xảy ra chuyện gì, chuyện này cùng hắn có liên quan hệ!” Lâm Phong khom người, ngồi ở bên cạnh Mộc Hàn Mặc.


Mộc Hàn Mặc nâng mắt lên, hai tròng mắt thâm thúy mà âm lãnh kia, nổi lên hương vị thị huyết “Nhiễm Thiểu Lâm cùng Helala Ninh Mặc có hợp tác?” Câu hỏi, để lộ ra thản nhiên hiểu rõ. Hai tay đặt trên hai đầu gối, nhanh chóng nắm thành quyền, trong lòng tràn ngập ức chế lửa giận cùng phẫn hận.


“Mới có thể, xác định tình huống của chị dâu, lại mời Cuồng Sư điều tr.a thêm.” Lâm Phong nâng cánh tay lên, đặt ở phía trên bả vai dày rộng của Mộc Hàn Mặc, hiện tại trọng yếu nhất là chị dâu và đứa cháu còn chưa ra đời kia.


Mộc Hàn Mặc nhẹ nhàng cắn chặt răng, liền không ở ngôn ngữ; tâm sớm bay đến trên người Oa Oa đang ở trong phòng phẫu thuật, cúi đầu, nâng cánh tay lên, nhìn đồng hồ trên cổ tay, trong lòng sâu sắc bất an. Oa Oa đều đã tiến vào hơn một giờ, vì sao còn chưa ra?


Lâm Phong dường như xem thấu suy nghĩ trong lòng Mộc Hàn Mặc, khẽ mở môi bạc “Lão đại thả lỏng chút.” Bàn tay khoác trên bả vai của hắn, nắm thật chặt, lực đạo vừa đủ, không nhẹ không nặng. Nhưng là lại kéo Mộc Hàn Mặc từ bên trong lo lắng lại, Mộc Hàn Mặc đứng lên, thân hình thon dài cao ngất, đi tới bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn qua thủy tinh vào bên trong.


Mà cánh cửa phòng cấp cứu được làm bằng hai lớp thủy tinh, lại bị một khối vải dài màu trắng bên trong che khuất; khiến cho hắn không thể thấy rõ tình huống bên trong, lại càng làm bất an trong lòng hắn tăng thêm. Hai tay phóng tay vịn phía trên,‘Bang bang phanh’ cân nhắc muốn mở cửa phòng cấp cứu.


Một lát, một bác sĩ mặc áo blouse trắng mở cửa, đi ra; ngẩng đầu, nhìn về phía Mộc Hàn Mặc cao hơn cô ta một cái đầu, mặt mày hơi mỏi mệt nói “Mộc tổng, thỉnh không cần gây ra tiếng động quấy rầy bên trong phẫu thuật, bằng không xuất hiện sai lầm gì, đều có khả năng lấy mạng Mộc phu nhân.” Nói xong, liền xoay người tiến vào trợ giúp bên trong, cửa phòng cấp cứu, lại bị đóng.


Mộc Hàn Mặc không có lại phản kháng, trong đầu nhớ lại lời nói của bác sĩ xuất hiện gì sai lầm, đều có khả năng lấy ‘mang’ Mộc phu nhân; không được, hắn không thể sốt ruột ở điểm mấu chốt được, bằng không sẽ gây họa cho Oa Oa, đến lúc đó hối hận đau lòng sẽ là hắn. Rũ tay xuống, suy sút tựa vào phía trên tường phòng cấp cứu.


Lâm Phong không nói gì nhìn hắn, lại không tiền lên an ủi hắn, hiện tại vô luận là lời nói an ủi gì, đều không có tác dụng; chỉ có chị dâu cùng đứa nhỏ trong bụng cô được bình an, mới có thể làm cho hắn bình tĩnh trở lại.


Chỗ này khẩn cấp cấp cứu, mà bên chỗ Thiên Hồ, lại lái xe; đi dến trước biệt thự Mộc gia, ở bên ngoài biệt thự, bị một hàng vệ sĩ mặc tây trang màu đen thẳng tắp, ngăn lại, không cho hắn lái xe tiến vào. Một gã đàn ông chạy chậm tới trước cửa ghế lái của hắn, Thiên Hồ hạ cửa kính xe xuống, nói với người tiến đến “Người anh em, nhường đường.”


Người đàn ông mặc tây trang màu đen, mắt mang kính râm; không biết người tới là ai, liền lạnh lùng mà bình tĩnh nói “Tiên sinh, mời ngài xuống núi, nơi này không phải là địa phương ngươi nên đến.” Dứt lời, Thiên Hồ không nói gì phiên mắt xem thường, lấy điện thoại di động ra, lấy ra một chuỗi dãy số.


Một lát liền nghe thấy âm thanh già nua của đối phương truyền đến “Uy, ngài hảo! Nơi này là biệt thự Mộc gia.” Báo ra một cái tên, là vì, toàn bộ H thị, liền chỉ có người một nhà họ Mộc. Chỉ cần là người từng ở H thị, đều có thể biết được Mộc gia.


“Quản gia, kêu vệ sĩ nhường đường.” Tiếng nói thản nhiên không kiên nhẫn hạ xuống, liền nghe tiếng nói đầy ý cười của quản gia “Nguyên lai là Cuồng Sư thiếu gia, đi, thỉnh ngài đưa điện thoại cho vệ sĩ.”


Cuồng sư cũng chính là Thiên Hồ, đưa di động đang cầm trong tay cho người vệ sĩ; người đàn ông hiểu ý tiếp nhận điện thoại, phóng gần bên tai, chỉ thấy người đàn ông gật đầu liên tục, một lát sau, người đàn ông cung kính hai tay nâng chiếc điện thoại di động. Thiên Hồ tiếp nhận di động, không nói một câu khởi động xe.


Người đàn ông hướng tới một loạt đứng thẳng nam tử phía trước, vung tay lên, liền thấy bọn họ biến mất vô tung; cửa lớn được mở ra, thiên hồ lái xe thẳng đến bên trong biệt thự, mà người đàn ông vừa chặn chiếc xe lại, vươn tay, tay hạ kính râm xuống, nhìn tro bụi trên kính râm, mặt không khỏi run rẩy.


Cuồng Sư dừng xe ở trước phòng đồng hào bằng bạc, liền mở cửa xe; khom người xuống xe; đi hướng tới phòng đồng hào bằng bạc, lúc tiến vào đại sảnh, vừa vặn nhìn thấy quản gia “Quản gia, phiền toái ông gọi người cái quỷ không hay ho trên xe của tôi, áp giải xuống dưới; đưa vào trong mật thất, giam giữ.” Thật đúng là quỷ không hay ho, phỏng chừng Nhiễm Thiểu Lâm bắt đầu hoài nghi hắn, hắn có nên trở về hay không?


“Tốt, Cuồng Sư thiếu gia.” Nói xong, vẻ mặt quản gia liền tươi cười bước ra đại sảnh, Cuồng Sư đi vào phía trước sô pha ngồi xuống, mang trà lên mấy ấm trà, liền mãnh rót. Quản gia dặn dò xong, bước vào trong đại sảnh, liền gặp bộ dáng Cuồng Sư như vậy “Cuồng Sư thiếu gia, ai ngược đãi cậu?” Tiến vào liền điên cuồng quát lên.


Cuồng sư buông ấm trà trong tay, quay đầu nhìn khuôn mặt già nua của quản gia “Quản gia, lão đại bọn họ đang ở bệnh viện nào?” Nhiễm Thiểu Lâm nơi đó là không có khả năng đi trở về, nếu hắn đã muốn phái ra người đến ám sát hắn, như vậy hắn cũng sẽ không lại đi trở về.


“Thiếu gia? Thiếu gia không phải đang đi làm sao?” Vẻ mặt quản gia vẻ mặt nghi hoặc, làm cho Cuồng Sư một trận không nói gì, cuối cùng, thực bất đắc dĩ nói “Lão đại cùng chị dâu vào bệnh viện, trước khi đên đây tôi có gọi cho Lâm Phong nên mới biết.” Cuồng Sư vừa nói xong, liền thấy quản gia tiến đến bên cạnh hắn “Cuồng Sư thiếu gia, vậy cậu biết là ai sinh bệnh sao?” Thiếu phu nhân nhưng là người đang mang bầu, thiếu gia là không có khả năng sinh bệnh, người có khả năng sinh bệnh nhất, đó là thiếu phu nhân.


“Hình như là chị dâu thì phải!” Cuồng Sư ở trước mặt quản gia, không hề câu thúc, thực sự là một bộ thả lỏng.


Quản gia nhất thời quýnh lên, đi vòng qua bàn, nhắc điện thoại lên, liền gọi diện thoại cho Lâm Phong “Lâm Phong thiếu gia, thiếu phu nhân ra sao? Các người hiện tại ở bệnh viện nào?” Âm thanh lo lắng, làm cho Lâm Phong chần chờ một chút, không rõ quản gia làm sao mà biết chuyện này, nhưng, vẫn là nói địa chỉ cho quản gia “Thiếu phu nhân hiện tại ở trong phòng cấp cứu của bệnh viên lớn nhất Trung Quốc.”


Chưa để quản gia nói xong, điện thoại liền bị Cuồng Sư đoạt đi “Lâm Phong, các người ở đâu?” Nói ra. Lâm Phong nhất thời sáng tỏ “Ở bệnh viện lớn nhất Trung Quốc.”


“Tốt, tôi đã biết, hiện tại tôi lập tức lại đấy.” Cuồng Sư cắt đứt điện thoại, không cho quản gia cơ hội nói nữa; Xoay người, mở cặp đùi thon dài tiến ra đại sảnh.


Quản gia nhìn bóng dáng cuồng sư rời đi, tiến vào phòng bếp, nói với người đẹp hết thời đầu bếp “Bạn già, hầm chút canh gà cùng thuốc bổ, một lát nữa tôi đưa đến bệnh viện.” Quản gia vừa nói xong, vị đầu bếp người đẹp hết thời kia liền hỏi nói “Ai ở bệnh viện a? Cần ông tự mình đưa đi.”


“Thiếu phu nhân ở bệnh viện, thật tốt bổ bổ.” Nói xong, liền xoay người rời đi, đầu bếp nữ nhìn hắn rời đi cửa phòng bếp, miệng niệm nhắc tới lẩm bẩm “Thiếu phu nhân ở bệnh viện, buổi sáng xuất môn không phải còn tốt sao?......”






Truyện liên quan