Chương 115: Lột da (1)

Mộc Hàn Mặc vừa lòng rời khỏi trường học, mang theo Oa Oa trực tiếp về nhà, vừa về đến nhà Oa Oa liền ngã xuống giường, nhắm mắt lại.
Mộc Hàn Mặc săn sóc cô, bỏ đi giầy cùng quần áo cho cô, đem cô ôm ngang người tiến vào phòng tắm, trong chốc lát, liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nước ‘ào ào’.


Oa Oa vẫn không nhúc nhích, dường như đang ngủ, tùy ý để Mộc Hàn Mặc xử lý hết thảy cho cô, yên tâm thoải mái hưởng thụ hắn phục vụ.


Sau khi tắm rửa xong, Mộc Hàn Mặc nhẹ nhàng đặt Oa Oa lên trên chiếc giường rộng lớn, xoay người xuống lầu, lúc đi lên lại thì trên tay bưng một cái khay, bên trong có một ít điểm tâm và chén thuốc bổ.


Đem đồ ăn đặt ở cái quầy bên cạnh giường, đem Oa Oa nhấc ngồi dậy. Lúc này Oa Oa mới miễn cưỡng mở hai mắt "Lão công, em mệt mỏi quá!" Đầu nhỏ cọ cọ trên lồng ngực hắn, thanh âm ấm áp.


"Ừm." Mộc Hàn Mặc phát ra giọng mũi, nghiêng đầu, nhẹ nhàng ấn lên cái trán trơn bóng trắng nõn của cô một nụ hôn "Ăn xong rồi ngủ tiếp." Nói xong, liền vươn tay, cầm lấy chén canh bổ trong cái khay, múc một thìa đặt lên miệng, thử độ ấm.


Cảm thấy độ ấm vừa phải, lúc này Mộc Hàn Mặc mới đem canh bổ đút vào miệng của cô. Oa Oa buồn ngủ nhắm hai mắt lại, không muốn mở, tùy ý Mộc Hàn Mặc đút đồ ắn, hắn đút cái gì, cô liền ăn cái đó.


available on google playdownload on app store


Đồng Vụ Vân trải qua một phen đấu tranh, cuối cùng vẫn là đi vào Nhiễm gia. Đồng gia hiện tại đã không còn tồn tại, thành một tòa phế tích, ả đã không có nhà để về.


Nhiễm Thiếu Lâm nhìn thấy Đồng Vụ Vân bị người hầu dẫn vào đại sảnh, liền đi tới "Đồng tiểu thư, sao ngươi lại tới đây?" Đã dám không nghe lời của gã, một mình trở lại khu trung tâm, hiện tại lại đến nhà gã, không phải là đến lánh nạn đó chứ?


Đồng Vụ Vân vừa bước vào đại sảnh, liền nghe thấy phía sau có người nói chuyện, hai chân xoay tròn, xoay thân mình nhìn thẳng gã "Nhiễm thiếu, Đồng gia đã bị Đồng Oa Oa dẫn người thiêu hủy." Ngụ ý, nói vậy gã sẽ minh bạch đi.


"Sau đó thì sao?" Nhiễm Thiếu Lâm ngả ngớn đôi mày, nghiêng dựa vào khung cửa ở đại sảnh khung, chờ đợi câu tiếp theo của ả.


Đồng Vụ Vân có chút bối rối, lại biết, giờ phút này không phải là thời điểm ả có thể biểu hiện ra ngoài, liền đem buồn bực khó chịu trong lòng đè nén xuống "Nhiễm thiếu, tôi hi vọng anh có thể một lần nữa an bài chỗ ở cho tôi."


Khóe miệng Nhiễm Thiếu Lâm run rẩy, đi đến trước mặt Đồng Vụ Vân, nâng cái cằm của ả lên "Cô không phải rất cốt khí sao? Hiện tại tính là cái gì? Nếu dám không nghe lời của tôi, như vậy, Nhiễm mỗ có lòng nhưng không đủ lực." Biểu tình châm chọc làm cho Đồng Vụ Vân ở bên cạnh tức giận lan tràn "Về sau, anh muốn tôi làm như thế nào cũng được." Chấp nhận lời hứa hẹn này, đối với ả mà nói, rất khó khăn sao?


"Lời của cô, còn có thể tin tưởng sao?" Nhiễm Thiếu Lâm lơ đễnh lắc đầu, buông cằm ả ra, xoay người đi tới sô pha trong đại sảnh ngồi xuống, ngẩng đầu, nhìn ả. Bên trong hai tròng mắt tối đen có nồng đậm trào phúng cùng khinh thường.


Đồng Vụ Vân cúi đầu, rũ mắt cúi mặt xuống, bên trong hai tròng mắt chứa hơi thở âm hàn "Là tôi không đúng, về sau Nhiễm thiếu phân phó làm như thế nào, tôi liền làm như thế đó." Lại đem tức giận từ đáy lòng đè ép xuống, chung quy sẽ có một ngày, ả sẽ làm gã trả giá hết thảy.


Cặp con ngươi tối đen của Nhiễm Thiếu Lâm thật sâu nhìn ả, bên trong hai tròng mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu cùng hứng thú, thật lâu sau, mãi cho đến khi Đồng Vụ Vân trong lòng sợ hãi, lúc này mới mở miệng "Tôi đưa cô tới ở biệt thự ban đầu." Không muốn ứng phó với ả nhiều hơn nữa.


Vốn dĩ, gã đã thỉnh bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ thay hình đổi dạng cho ả. Lại đem ả tiến hành cải tạo, liền có thể giống Đồng Oa Oa 90%. Nhưng mà ả chẳng những không nghe gã an bài, ngược lại lúc vừa khỏi hẳn, liền khẩn cấp trở lại khu trung tâm, hơn nữa liền trực tiếp đi biệt thự Mộc gia.


Còn làm cho người Mộc gia hiểu rõ hết, chạy trở về, làm cho toàn bộ kế hoạch của gã như nước chảy về biển đông.
Nhiễm Linh Lung từ trên lầu đi xuống "Anh, cô ta tại sao lại ở chỗ này?" Vẻ mặt ngưng trọng, không phải là ca đem Đồng Oa Oa bắt cóc về đây đi?


Nhiễm Thiếu Lâm ngẩng đầu, nhìn em gái đã trải qua một hồi phong ba rửa tội, đã nhiều hơn trầm ổn cùng lạnh nhạt "Cô ta không phải Đồng Oa Oa, là Đồng Vụ Vân, chỉ là anh đã đưa cô ta ra nước ngoài làm phẫu thuật thẩm mỹ khuôn mặt." Câu dưới không có nói ra.


Đồng Vụ Vân đứng thẳng một bên, không dám ngẩng đầu nhìn hai anh em bọn họ, cúi đầu đứng yên một chỗ, tùy ý để anh em bọn họ đàm luận.


"Nga....... Nguyên lai là Đồng tiểu thư, thật sự là đã lâu không gặp." Nhiễm Linh Lung bước tới bên cạnh người Đồng Vụ Vân, tinh tế đánh giá ả ta nửa ngày, mới tiếp tục nói "Mặc dù có khuôn mặt giống Đồng Oa Oa, nhưng không có khí chất của Đồng Oa Oa, ăn mặc cũng tục tằn không chịu nổi, muốn giả làm Đồng Oa Oa, xem ra Đồng tiểu thư còn phải trải qua một phen khổ luyện." Lời nói lành lạnh xuất khẩu, lộ vẻ vô cùng khinh thường.


Nhiễm Thiếu Lâm nhíu chặt mày "Linh Lung, không phải em muốn đi ra ngoài sao! Tài xế đã ở bên ngoài chờ em rồi." Cắt đứt lời nói của Nhiễm Linh Lung, Nhiễm Linh Lung quét mắt liếc Nhiễm Thiếu Lâm một cái "Anh, em đi trước, bye bye!" Nói xong, liền sải đôi chân thon dài bước ra ngoài.


Đồng Vụ Vân thủy chung cũng không ngẩng đầu, một mặt tùy ý bọn họ chế nhạo.
Nhiễm Thiếu Lâm mày rậm xoăn chặt, đứng lên, không kiên nhẫn nói với Đồng Vụ Vân "Đi a! Còn đứng đây làm gì?" Đồng Vụ Vân đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Nhiễm Thiếu Lâm "Cám ơn Nhiễm thiếu."


Lời nói cảm ơn này nhưng lại làm cho Nhiễm Thiếu Lâm hơi hơi thất thần, không nghĩ tới ả cũng sẽ nói lời cảm tạ. Là một hiện tượng không tệ, bất quá nếu không nghe lời, gã cũng không tất yếu còn đem ả giả trang thành quân cờ.


Nhiễm Thiếu Lâm đi phía trước, Đồng Vụ Vân đi phía sau bên trái gã, nhắm mắt theo đuôi đi theo.
Lẫy chiếc xe ở trong sân ra, liền chở Đồng Vụ Vân tới khu biệt thự ở ngoại ô......


Có chỗ ở an tâm, Đồng Vụ Vân dần dần thả lỏng xuống, nhìn ngoài cảnh vật không ngừng lui về phía sau ngoài cửa sổ, trong lòng ngũ vị tạp trần, ả bây giờ thấp kém ra sao? Ả cần cái gì?


Xe hơi Nhiễm Thiếu Lâm đang chạy, đột nhiên phía trước xuất hiện bốn cỗ xe xếp thành một hàng dài màu xanh lam, thẳng tắp hướng vọt tới bọn họ, Nhiễm Thiếu Lâm biến sắc, hiểm hiểm từ khe hở bên trong những chiếc xe này đi tới.


Mà bốn cỗ xe màu lam xe đâu vào đấy quay đầu đuổi theo, Nhiễm Thiếu Lâm trong lòng ngưng trọng cũng thả lỏng một ít, những người này thân thủ không phải tốt lắm, cư nhiên làm cho hắn dễ dàng vượt qua như vậy, không có nhiều trở ngại lắm.


Nhìn như rất nguy hiểm, thực tế nhưng không có nguy hiểm gì tồn tại, cố không được nhiều như vậy, Nhiễm Thiếu Lâm đạp mạnh chân ga, nhanh chóng chạy băng băng trên đường cao tốc, ngẫu nhiên có một vài chiếc xe, thong thả chạy trên đường, đều ghé mắt nhìn chiếc xe của bọn họ.


Mà lúc Nhiễm Thiếu Lâm gia tốc nhanh chóng chạy thì phía trước cách đó không xa có một loạt mười cỗ xe màu lam, làm cho sắc mặt Nhiễm Thiếu Lâm khẽ biến, xem ra bọn họ đã cố ý thả gã đi, tới nơi này còn có một cạm bẫy khác đang chờ gã.


Nhiễm Thiếu Lâm đột nhiên phanh xe lại, thân thể hai người trước sau rung chuyển vài lần, liền ổn định lại, không có xuất hiện bất cứ thương tổn nào.


Nhiễm Thiếu Lâm biết được, lúc này đây chạy trời không khỏi nắng, liền đi bộ xuống xe, Đồng Vụ Vân mờ mịt nhìn Nhiễm Thiếu Lâm một chút, cũng đi theo gã bước xuống xe.


Lâm Phong từ chiếc xe đối phương phía sau đi ra, Nhiễm Thiếu Lâm nghênh đón "Lâm giám đốc cản đường đi của Nhiễm mỗ, không biết vì sao?" Gọn gàng dứt khoát, cũng không chậm trễ thời gian. Đoàn người Mộc Hàn Mặc hãm hại gã đến thảm, làm cho gã đối với bọn họ khách khí không dám vùng lên, có lẽ gã còn chưa đủ trầm ổn, nóng vội không đủ thâm sâu, không hiểu che dấu chính mình.


Trên khuôn mặt đạm mạc của Lâm Phong nhìn không ra cảm xúc gì, khẽ mở cánh môi, tiếng nói lãnh liệt phát ra từ bên trong đôi môi đơn bạc "Tôi chỉ muốn Đồng Vụ Vân, sẽ không khó xử cùng người." Ngắn gọn sảng khoái, đem vẻ mặt không kiên nhẫn của Nhiễm Thiếu Lâm thu hết vào mắt.


Nhiễm Thiếu Lâm quay đầu nhìn nhìn Đồng Vụ Vân đang giương lên khuôn mặt cùng Đồng Oa Oa giống nhau như đúc, tàn nhẫn quyết tâm, vươn tay đột nhiên đem Đồng Vụ Vân đẩy từng bước về phía trước "Cho các ngươi." Đây là cô ta tự tìm lấy, ắt hẳn là để ả tự đến gánh vác.


Lâm Phong hơi hơi có chút kinh ngạc, lại chỉ là trong nháy mắt, liền kịp phản ứng, vung tay lên "Đem cô ta mang lại đây." Lãnh đạm lời nói, hơi lộ ra hàn ý.


Đồng Vụ Vân kinh ngạc nhìn Nhiễm Thiếu Lâm, sắc mặt dị thường tái nhợt "Nhiễm Thiếu Lâm, anh cư nhiên cứ như vậy đem tôi giao cho bọn họ." Ngón tay chỉ vào phía sau đoàn người Lâm Phong.


Nhiễm Thiếu Lâm lơ đễnh nhìn ả liếc mắt một cái, liền quay đầu nhìn Lâm Phong "Lâm giám đốc, tôi đã đưa cô ta cho anh rồi, hiện tại tôi có thể đi chưa?" Chuyện làm ăn lỗ vốn, hắn làm một lần, sẽ không lại làm một lần khác nữa.


Lâm Phong hơi hơi vuốt cằm, Nhiễm Thiếu Lâm lên xe, quay đầu xe, rời đi. Đồng Vụ Vân kinh ngạc nhìn chiếc xe Nhiễm Thiếu Lâm rời đi, hắn cư nhiên cứ như vậy đem mình bỏ lại nơi này? Mình còn có giá trị lợi dụng, hắn làm sao có thể mất đi một bước là mình đây?


Hai người đàn ông một thân tây trang màu đen thẳng tắp, đi tới hai bên Đồng Vụ Vân, lúc ả còn đang kinh ngạc hết sức, liền nhấc cánh tay của ả, đem ả xách lên, hướng Lâm Phong đi đến.


Lâm Phong chỉ thản nhiên quét mắt liếc ả ta một cái, liền ngồi trên xe, những người khác cũng mang theo Đồng Vụ Vân lên xe. Sau khi kinh ngạc qua đi, Đồng Vụ Vân liền trấn định xuống, nhìn hai người đàn ông ngồi ở hai bên, đột nhiên linh cơ vừa động.


Vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve trên lồng ngực bọn họ "Hai vị sao lại trầm trọng như vậy, sao không thả lỏng bớt đi? Để cho tôi tới thả lỏng cho hai người thì sao?" Lời nói dẫn dụ thốt ra, một chút không có dáng vẻ nữ tử rụt rè e thẹn, giống như là một nữ nhân phóng đãng.


Hai gã đàn ông không có động tác nào, dường như Đồng Vụ Vân cố gắng dẫn dụ như vậy một chút cũng không làm động đậy tâm bọn hắn, Đồng Vụ Vân cũng không nhụt chí, lại tiếp tục.


Một đôi tay nhỏ bé trắng nõn được một tấc lại một tấc muốn tiến vào bên trong vạt áo của bọn họ, hai người đàn ông rất nhanh nhấc tay lên, cầm cổ tay của ả, bẻ một cái...... Chỉ nghe ‘răng rắc’ một tiếng, Đồng Vụ Vân kêu thảm một tiếng.


Hai cánh tay của ả suy sụp đặt ở hai bên, trên cái trán trắng nõn của Đồng Vụ Vân tràn ra nồng đậm mồ hôi, mồ hôi trên mặt cũng liên tiếp tràn ra.


Hai người đàn ông giống như không có nghe thấy lời của ả, trấn định ngồi hai bên của ả, chân chính có mỹ nhân ở bên cạnh mà lại thờ ơ, đúng là Liễu Hạ Huệ.


Đồng Vụ Vân cắn chặt cánh môi, chịu đụng cổ tay đau đớn, hai tay đều giống như bị chặt đứt, ả làm thế nào cũng không nghĩ tới, bọn họ sẽ chẳng thương hương tiếc ngọc như vậy......


Người đàn ông nồi ở tay lái phụ chỉ lãnh mạc quét mắt nhìn Đồng Vụ Vân đang nhịn đau một cái, liền quay đầu, không hề nhìn ả nữa, lưu lại một mảnh yên tĩnh trên xe.


Xe tới ngoại ô thì ngừng lại, nơi này chung quanh toàn là núi, hai người đàn ông đã nhấc Đồng Vụ Vân lên, đều xuống xe, Đồng Vụ Vân nhịn đau không xuống.


Trong đó một người đàn ông, khom người vươn tay, kéo lấy cánh tay của ả, đem ả kéo ra ngoài. Lúc này đây không có cảm giác đau đớn nhiều lắm, có thể là đã muốn ch.ết lặng, sẽ không có cảm giác gì.






Truyện liên quan