Chương 137: Gió nổi mây giăng (3)
Khuôn mặt tuấn tú của Mộc Hàn Mặc đangbày ra dáng vẻ ủy khuất, lập tức trở nên nguy hiểm, hung hăng trừng mắt nhìnThần Phong trong lòng Oa Oa.Nhóc con, lại chơi cha của con như vậy...
Oa Oadỗ dànhThần Phong, Thần Phong ngoan ngoãn nằm trongkhuỷu tay Oa Oa,kéo kéo ngón tay củaOa Oa, nhẹ nhàng ʍút̼ thỏa thích. Mộc Hàn Mặc gắt gao nhìn chằm chằm Thần Phongʍút̼ngón tay Oa Oa, không tự giác nuốt nuốt nước miếng, phát ra âm thanh ‘ực ực’.
Oa Oarút ngón tay từ miệng Thần Phonglại, nhẹ nhàng vỗ bờ vai đầy thịt củaThần Phong, ngước mắt lên, một đôi tinh mâu rực rỡ nhìn khát vọng trong mắt Mộc Hàn Mặc thìkhuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên.
"Bà xã, cục cưng đều có thể ʍút̼ ngón tay em, ông xãʍút̼ thì sao lại không đúng?" Mộc Hàn Mặc đáng thương nhìn Oa Oa,phụ nữ đã có con rồi thì không cần chồng nữa, người làm chồng như hắn đây thật là đáng thương mà.
Thần Phong vươn tay lôi kéo ngón tay tinh tế trắng nõn của Oa Oa, nhếch môi, vui vẻ nở nụ cười. Mộc Hàn Mặc nhìn khuôn mặt cười đắc ý của tên nhóc này thì liền có một loại xúc động muốn đánh nhóc quá, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống.Nhóc con kia, chờ lúc mẹ con không ở bên cạnh con, ông đây sẽquất con cho biết tay.
Oa Oa không nhìn Mộc Hàn Mặc mà nhìn Thần Phong đang chơi đùa với ngón tay cô, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve nếp nhăn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc, trong lòng tình thương của mẹ tràn ra, đối vớiThần Phongthì trìu mến có thêm. Mộc Hàn Mặc đứng ngoài xem thì trong lòng bốc lêndấm chua, đối vớiviệc nghĩ cách sớm tiễn bước Thần Phong đicàng thêm kiên định.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Mộc Hàn Mặc vàOa Oabỗng nhiên ngẩng đầu, liền thấy Mộc Thiên Long vàPhượng Diên đứng ở ngoài phòng bệnh. Phượng Diên vẻ mặt xin lỗi nhìn bọn họ"Con trai, Oa Oa, chúng ta đã quá vội vàng rồi, ha ha..." Hành động này của Phượng Diên làm cho Mộc Hàn Mặc có loại cảm giác nâng trán thở than.
"Cha mẹ, sao hai người lại trở về?" Nụ cười trên mặt Mộc Hàn Mặc lại dào dạt lên, dịu dànghỏi hai ông bà già.Cặp cha mẹ này đối vớicon trai, con gái cũng không quản, hiện tại đã có cháu đích tôn rồi thì liền vội vã quay trở về, thật là hay quá mà.
Mộc Thiên Long không lên tiếng, không thể chờ đợi được nữa bước đến trước giường bệnh của Oa Oa, vươn tay bế Thần Phong lên"Bộ dạng đứa nhỏ giống như đúc với con trailúc mới ra đời." Tiếng nói Mộc Thiên Long sung sướng trầm thấp, kéo Phượng Diên đến bên cạnh ông, nhìn Thần Phong vừa mới sinh ra.
"Đúng vậy nha! Quá giống." Phượng Diên kích động chảy nước mắt, bàđã đợi được cháu của bà sinh ra rồi.Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nếp nhăn trên khuôn mặt của Thần Phong, trong lòng ấm áp "Con trai, đã đặt tên chưa vậy?" Đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Mộc Hàn Mặc, kích động lên tiếng hỏi.
Mộc Hàn Mặc gật gật đầu, nhìn bộ dáng kích động của hai người họ, giống như trông mongcháu đã vài thập niên"Vừa mới đặt tên, kêu làThần Phong, Mộc Thần Phong." Mộc Thiên Long nhìn Mộc Hàn Mặc"Con trai a! Tên này hay, cha rất thích."
Mộc Hàn Mặc có chút giật mình, ngẩng đầu nhìn cha già nhà mình.Hiện tại ngay cả cha cũng đổi tính rồi, cho tới bây giờ ông ấycũng chưa có nói với hắn nhiều lời như thế"Cha mẹ, hai ngườicó muốn đikhoa thần kinh xem bệnhhay không?" Lời này vừa nói ra, làm cho Mộc Thiên Long cùng Phượng Diên không vui"Con trai, cha mẹ của con thực bình thường." Phượng Diên nói xong, hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục vui đùa với cháu đích tôn của bà.
Mộc Hàn Mặc nhìn Thần Phong trong lòng bọn họ, linh quang chợt lóe"Cha mẹ, hai ngườiôm Thần Phong trở về nhà đi! Con ở bệnh viện vớiOa Oa." Nụ cười trên mặt rất chân thành làm cho hai ông bà già quái dị nhìn hắn một hồi lâu"Con trai, con không sao chứ?" Từ lúc nào thì hào phóng như vậy, lạiđể cho hai ông bà già này trực tiếp ôm con trai của mình đi.
Mộc Hàn Mặc bĩu môi, hắn vẫn đều rất hào phóng được không? Tiếp theo, vươn tay muốnôm Thần Phong trở về lại bị Mộc Thiên Long vàPhượng Diên gắt gao che chở trong ngực "Con trai, không phải con nói để Thần Phong cho chúng ta ôm trở về nhà sao? Sao lại đến đoạt như vậy?" Phượng Diên kích động nói.
"Con trai của cha mẹ rất keo kiệt." Nói xong, thì lại vươn tay, Phượng Diên liền vội vàng kéo tay hắn"Con trai, con trai, con vẫn rất có khí độ. Thần Phongđể chúng ta ôm đi, con chậm rãi bồi Oa Oa đi nha." Phượng Diênnháy mắt với Oa Oa mấy cái, liền lôi kéo Mộc Thiên Long đi ra khỏi phòng bệnh.Vừa ra ngoài phòng bệnh, Phượng Diên liền kéo quần áo che khuất cái đầu nhỏ củaThần Phongbị lộ ra bên ngoài.
Đứa nhỏ mới sinh ra không thể gặp gió được, nếu không thì phiền toái rất lớn.
Mộc Hàn Mặc đắc ý nhìn hai người rời đi, xoay người liền thấyOa Oa nổi giận đùng đùng nhìn hắn liền âm thầm giật mình.Chợt, thay đổi thành bộ dạngnịnh nọt, tươi cười nói"Bảo bối, chúng ta có thể trải qua thế giới của hai người." Nghiêm mặt, đi đến bên người Oa Oa, ôm cô vào trong ngực, nhưng trong lòng đắc ý, nhóc con rốt cục cũng bị hắn làm cho đi rồi nha.
Oa Oa vươn hai tay, giày vòkhuôn mặt hắn"Con traicủa anh màanh cũng tính kế, anh thật giỏi đó!" Trong lời nói mềm mại tràn ngập mùi thuốc súng, Mộc Hàn Mặc đáng thương nhìn cô, bàn tay to lớn cầm đôi tay nhỏ bé của cô "Bảo bối, Thần Phong ở nơi này của chúng tacũng không được chăm sóc tốt.Nhưng nếu để cho cha mẹ ôm về nhà thì bọn họ sẽchăm sóc Thần Phongrấttốt."
"Hừ!" Oa Oa buông tay ra, quay đầu, không để ý tới hắn.Khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết của Mộc Hàn Mặc giương lên, nhìn dáng vẻ tức giận cô "Bảo bối, đừng trách ông xã, ông xã cũng là vì tốt cho Thần Phong mà thôi.Em xem đó, lúc ba mẹ ôm Thần PhongthìThần Phong cũng không khóc, cho thấy rõ ràngcon rất thích ông nội bà nội." Nói như vậy thì Oa Oa nhà hắn sẽ không giận hắn nữa chứ!
Oa Oa ngước mắt lên nhìn cửa phòng bệnh. Đúng vậy nha! Lần nào ông xã ôm nhócthìnhóc cũng khóc,nhưng lúc cha mẹ ôm nhóc thìnhóc lại không khóc không náo loạn, rất im lặng.Có lẽ ông xãđã lựa chọn đúng rồi.
Mộc Hàn Mặc thấy trên mặt Oa Oađã có chút buông lỏng, liền lập tức dán lên phía trước"Bảo bối, không tức giận với ông xã nữa chứ?" Trên khuôn mặt tuấn mỹ thay đổi thành bộ dạng nịnh nọt tươi cười.Oa Oa nhìn dáng vẻ của hắn, vừa bực mình vừa buồn cười"Thần Phongcòn nhỏ như vậy, phảibú sữa nữađó! Lê tẩu nói nếu con ßú❤ sữa mẹ thì tương lai thân thể của con mới khỏe mạnh được."
Mộc Hàn Mặc không nghĩ tới điểm này.Kiếp trước đứa nhỏ ßú❤ sữa của bà vú, điểm này hắn thật đúng là không nghĩ tới...
"Con trai, về sau Thần Phong mỗi ngày ba bữa chúng ta sẽtới ôm cháu." Phượng Diên đẩy cửa ra, một hơi nói xong, liền lại đóng cửa phòng lại.Oa Oalập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, vươn bàn tay trắng noãn vỗ vỗlồng ngực rắn chắc ấm áp của hắn"Dáng vẻ mè nheo của anh đều bị cha mẹ nhìn thấy được." Ánh mắt hàm chứa ý xấu mà cười, Mộc Hàn Mặc chỉ là dung túng"Cười thì để cho ông bà cười đi! Anh không quan tâm đâu, chăm sóc bà xã của mình mới là trọng điểm."
Nói
đúng lý hợp tình(*)
như vậy, Oa Oa lại hờn dỗi liếc hắn một cái, vươn tay che miệng, nhẹ nhàng ngáp một cái, Mộc Hàn Mặc vươn tay, dịu dàng vỗ về tóc cô"Mệt rồi?" Tiếng nói trầm thấp phát ra từ đôi môi khêu gợi.
(*)
Nguyên văn là “lý trực khí tráng”: hàm ý là lý luận vững chắc, tác phong hiên ngang
Oa Oa buồn ngủ gật đầu, ở trong ngực hắn cọ xát một chút, liền chậm rãi nhắm mắt lại. Mộc Hàn Mặc chậm rãi đứng lên, bế cô đến bên giường"Ngủ đi! Ông xãngủ cùng em." Nói xong liền bắt đầu cởi áo khoát ra, chen vào chiếc giường chật hẹp, nghiêng người nằm cạnh cô.
Oa Oa vươn tay ôm cổ hắn"Ông xã, anhở đây rất chật hẹp.Ngày mai anh thức dậysẽbị đau lưng.Anhđến bảo tiểu thư y tá đưa đến trên giường nghỉ ngơi đi!" Nhắm mắt lại cũng không quên Mộc Hàn Mặc to con thì ngủ có thoải mái hay không.
Đáy lòng trào dâng Mộc Hàn Mặc ấm áp, ngẩng đầu nhìn bên cạnh giường bệnh.Đột nhiên giống như nghĩ tới chuyện gì liền kéo tay Oa Oaxuống đặt dưới, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô. Đứng dậy đi tới trước giườngbệnh, chuyểnchiếc giường bệnh không người nằm qua bên cạnh giường củaOa Oa, lại dời chiếc tủ phía bên trái đi, làm cho hai chiếc giường bệnh được kê cùng một chỗ.
"Bảo bối, như vậy sẽ không sợ bị khó chịu nữa." Oa Oa híp mắt nhìn nhìn, tiếp theo khóe miệng cong lênmột nụ cười,trên khuôn mặt trẻ con phì nộn tràn đầy nụ cười hạnh phúc, nhẹ nhàng gật gật đầu"Ông xã, em ngủ trước đây." Bây giờ còn sớm, có thể hắn vẫn chưa buồn ngủ, nhưng cô lại mệt mỏi rồi.
Mộc Hàn Mặc nằm trên giường bệnh, đắp chiếc chăn trắng như tuyếtlên, vươn tay kéo kéo chăn trên người cho cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô"Ngủ đi!" Âm thanh dịu dàngsủng nịchlàm cho khóe miệng Oa Oa mang theo nụ cười lâm vào mộng đẹp...
Sau khi Đồng Vân Phongmuaquần áo choĐồng Vụ Vân trở về thì liền kêu Đồng Vụ Vân ở lại trong khách sạn,bất cứ nơi đâu cũng không thể đi, Đồng Vụ Vân vui vẻ đáp ứng, Đồng Vân Phongmới yên tâm ra khỏi cửa.
Đồng Vụ Vân nhìn khách sạn đơn sơ này thì trong lòng không khỏi hung hăng run lên"Thời gian trôi qua thật nhanh, đã gần một năm rồi, con củaĐồng Oa Oacó lẽ đã được sinh ra! Mang thai mười tháng, nếusau này người giúp cô tanuôi con là mình thìcô tasẽ như thế nào?" Trong lòng phiền muộn rồi lại không cam lòng.
Nhìn cha hiện tại mà xem, dường nhưgià đi nhiều lắm.Nhưng vẫn cho mìnhtình thương của cha như lúc ban đầu, để cho mìnhcó một người có thể dựa vào,ông trời vẫn công bằng lắm. Nhưng mà vì sao Đồng Oa Oachỉ trong một đêm liền có được hết thảy, mà mình chỉtrong một năm ngắn ngủi, lại mất đi hết thảy? Có chăng chỉ còn sót lại tình thương của cha mà thôi.
Đọc báo nhìn thấyNhiễm Linh Lungđược gả cho thanh mai trúc mã Vương Đông Nhận của cô ấy, vốn tưởng rằng thâm tình của Vương Đông Nhận đã được hồi báo. Nhưng không nghĩ tới Vương Đông Nhận lại chính mình chạy tới chỗ của tình nhân làm cho mặt mũi Nhiễm Linh Lungmất hết, phóng đãng không kềm chế được. Kết hôn mới có một ngày thìvợ chồng liền ly hôn, thật sự rất hiếm! Nhiễm Linh Lung cũng đúng là bất hạnh, đã nhìn lầm Vương Đông Nhận rồi.
Màmình thì sao? Cũng không tốt hơnđược chỗ nào, phảng phất giống như là ông trời muốn bọn họ phải trả lại, trước kia người nào đối xử không tốt vớiĐồng Oa Oa đều bị báo ứng, cha mẹ, mình, Nhiễm Linh Lung, Nhiễm Thiếu Lâm, bác Nhiễm trai.Còn có một người chưa gặp báo ứng, chỉ sợ cũng không xa nữa đâu. Thực sự chờ mong kết cục hắn gặp báo ứng.
Khóe miệng Đồng Vụ Vânhơi cong lên, đôi mắt xa xăm nhìn ngoài cửa sổ, giống như thấy được cảnh tượng khihắn gặp báo ứng.
Vương Đông Nhận ngồi trong văn phòng, nhìn tờ đơn thỏa thuận ly hôn trong tay.Bọn họ vẫn là vợ chồng, bởi vì hắn không ký, khá vậy không biết nên đi đối mặt với cô ấy như thế nào. Thật không nghĩ tới, hắn yêu Nhiễm Linh Lung, không quan hệ tới thân thể.Nhưng khiNhiễm Linh Lung ghét thân thể hắn dơ bẩn thì cái loại ánh mắt căm thù đến tận xương tuỷ này làm trái tim hắn đau đớn thật sâu.
Đợi đến lúc sau khi hắn làm xong mọi chuyện cần thiết, về đến nhà liền thấy tờ đơn thỏa thuận ly hôn trên bàn.Hắn liền sâu sắc cảm nhận, Nhiễm Linh Lung chán ghét hắn, lại càng không yêu hắn.Đau lòng có, áy náy có, hối hận có, nhưng mà trên đời đã không có thuốc hối hận có thể uống.
Ngày hôm sau cha mẹ cũng xuất ngoại, hắn lại lần nữa từthân phận đã kết hôn về lại thân phận độc thân.Không phải độc thân, ít nhất còn có một tờ giấy hôn ước ràng buộc hắn, hắn không muốn độc thân, nhưng Nhiễm Linh Lunglại không thể nào tha thứ cho hắn.
Tâm phiền ý nóng vươn tay cào cào mái tóc, nản lòng nằm úplên bàn làm việc, trên bàn làm việc đã chồng chất cả đống văn kiện, hắn cũng không có tâm tư đi xử lý, trong đầu tất cả đều làâm thanhNhiễm Linh Lung lúc gần đi nói với hắn. Hắn biết sai lầm rồi, nhưng đã không có thuốc hối hận cho hắn uống, không ai lại tha thứ hắn, chỉ lưu lại một cục hối hận trong lòng.
Kết hôn thì đã sao, bất cứ lúc nào cũng có thể ly hôn.Hiện tại xã hội này không có một tí bảo đảm nào, nam nữ đều ngang hàng.Cho dù phụ nữđã kết hôn sinh con thì cũng có thể tái giá, điểm này mới làm cho hắn lo lắng nhất.
Tư tưởng Nhiễm Linh Lungrất cởi mở, sớm hay muộn cô ấy cũng tìm được người hợp ý với mình.Đến lúc đó tình yêu cuồng nhiệt ban đầu của Nhiễm Linh Lung và người kia, cho dù không có Mộc Hàn Mặc, thì hắn cũng không chen chân đi vào được, hắn không muốn mất đi cô ấy. Muốn hôn nhất là cô, muốn ôm nhất là cô, muốn yêu nhất là cô, và muốn cưng chiều nhất vẫn là cô.
Lúc Lâm Phong chạy tới Ngọc gia thì chỉ nhìn thấycha Ngọc mẹ Ngọc ngồi trong đại sảnh, vẻ mặt đau thương, thì không khỏi khẩn trương tiến lên hỏi"Bác traibác gái, Ngọc Tình ở nhà ư?" Bóng lưng mẹ Ngọc cô đơn mà già nua đứng phía sau sô pha bị hắn thu hết vào mắt.
Cha Ngọc ngồi đối diện vớimẹ Ngọc ngướcmắt lên, trong đôi mắt đã tràn ngập oán niệmvới Lâm Phong "Cậu cút đi cho tôi, con gái của tôi đều bị cậu bức đi rồi, cậu còn có mặt mũi mà đến nữa sao." Cha Ngọc giận tím mặt, vốn trong lòng lo lắng, sợ hãi, đau lòng, tức giận, hết thảy đềuđổ lên trên người Lâm Phong.
"Ngọc Tình đi rồi? Đi đến nơi nào vậy?" Cô vì sao không đợi hắn? Chẳng lẽ còn xa như vậy trong chốc lát sao? Ngọc Tình.
Ánh mắt vội vàng của Lâm Phong bị cha Ngọcnhìn nơi đáy mắt, trừng hắn một hồi lâu.Cuối cùng dày đặc thở dài một tiếng"Aizzz! Quên đi, về sau cậu đừng đến nhà chúng tôi nữa, đến lúc nên trở về thìNgọc Tình sẽ tự nhiên mà quay về thôi." Nói xong liền phân phó người hầu đang đứng một bên "Đuổi hắn ra khỏi cửa cho tôi.Nếu Ngọc Tình vẫn không trở về nhà thì cũng không cho hắn bước vào Ngọc gia nửa bước."
Con gái ông đãcưng chiều từ nhỏ đến lớn! Sao laiij vì một người đàn ông không có tâm như vậy màbỏ nhà đi? Ngọc Tình, con cũng biết conđi như vậy rồi thì cha mẹ lo lắng cho con biết bao nhiêu không.
Lâm Phong nhìn cha Ngọc gục đầu xuống, trong lòng không khỏi sinh ra một chút áy náy"Bác trai, bác gái thực xin lỗi, cháu sẽ tìm được Ngọc Tình, dẫncô ấytrở về nhà." Nghe hắn nói như vậy, cha Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, hốc mắt phiếm hồng"Đừng đi tìm con gái tôi nữa, chính con bé tự biết trở về, không cần cậu giả bộ hảo tâm."
Mẹ Ngọc cũng chậm rãi đứng lên, xoay người nhìn về Lâm Phong"Lâm Phong, đừng đến quấy rầy Ngọc Tình nữa.Con bé không muốn nhìn thấy cậu,nếu không thìcon bé cũng sẽ không bỏ nhà đi, về sau cậu cứ coi như con bé chưa từng tồn tạiđi!" Vành mắt mẹ Ngọcđỏ lên, nước mắt thuận thế mà rơi xuống, nói xong thì quay qua người hầu đang đứng một bên chờ đợi, nói"Mời Lâm Phong thiếu gia ra ngoài đi!" Con gáinhu thuận của bà, cứ như vậy mà bỏ lại cha mẹ mà đi rồi.
Cha Ngọcthấy thần sắcmẹ Ngọccăng cứng, bộ dạng cô đơn thì trong lòng đau xót.Thấy Lâm Phong yên lặng xoay người rời đi, lúc này mới đi lên phía trước, giữ chặt tay bà "Đừng khóc, Tình nhi sẽ không có việc gì, con bé chỉ là đi ra ngoài giải sầu thôi.Như vậy cũng tốt, sẽ quên đicái cậu Lâm Phong phụ lòng kia đi, chúng ta lại cho con bé xem xét thêm một vài người tốt nữa để cho nửa đời sau của con gáichúng ta sẽ hạnh phúc khoái hoạt."
Mẹ Ngọc gật gật đầu, nhẹ nhàng tựa trên vaicha Ngọc, mà nước mắt vẫn như cũ không ngừng rơi"Tôi chỉ là trong lòng khó chịu, Tình nhi nhu thuận như vậy, lại bị Lâm Phong đả kích mà bỏ nhà đi.Lòng tôi thương con bé lắm, tôi chỉ có một đứacon gái thôi, vì sao Lâm Phong cứtr.a tấn con bé như vậy chứ." Nước mắt cuồn cuộn không ngừng rơi, cũng như rơi vào lòng cha Ngọc .
Cha Ngọc vỗ vỗ bả vai của bà, nhẹ giọng an ủi"Đừng khóc, nên vì con gái của chúng ta màkiêu ngạo.Con bé nhận rõ ngườinào nên yêu, người nào không nên yêu.Đây là chuyện tốt, chỉ sợ con bé vĩnh viễn đều không nhận biết đời, cả đời chỉ ngây ngốc trả giá vì Lâm Phong. Chúng ta có thể bí mật đi mời một công ty thám tử đi tìmTình nhi, sau đó thuê người bảo vệcon bé." Như vậy bọn họ cũng có thể biết tung tích của con gái nơi nào.
Mẹ Ngọc nhẹ nhàng gật gật đầu, lại nhịn không được khẽ nấc ra tiếng"Con gái của chúng ta rất ít khi đi xa nhà, nếu con bé ở bên ngoài gặp chuyện gì thì làm sao bây giờ? Chúng ta cũng không ở bên cạnh con bé, tôivẫn không yên lòng đây!" Một đôi tay hơi có nếp nhăn nắm chặt lại, nhẹ nhàng run run.
"Đừng lo lắng, bây giờ tôi đi tìm công ty thám tử, bỏ tiền rathìnhất định có thể tìm được Tình nhi.Có lẽ qua một thời gian ngắn nữa Tình nhi sẽ gọi điện thoại vềcho chúng ta, bà đừng lo lắng như vậy, an tâm ở nhà đi!" Cha Ngọc đau lòng vỗ vỗ lưng của bà, bọn họ đều đã già rồi, con gái còn bị Lâm Phong làm cho kích thích mà bỏ nhà đi.
"Vâng." Mẹ Ngọc khẽ dạ, liền không hề có âm thanh nào nữa, hai người ôm nhau mà đứng.Cha Ngọc an ủi bà, làm cho lòng của bàđược an ủi hơn rất nhiều.
Lâm Phong ra khỏi nhà họ Ngọc cũng không có vội vã chạy về nhà.Cái nhà kia chỉ có một mình hắn, rất yên lặng.Hôm nay Ngọc Tình lạirời đi, đây không phải là càng thảm hơn so với đi xem mắt sao! Hắn tìm không thấy, biển người mờ mịt, vận dụng nhân mạch của đại ca thì cũng chỉ có 30% tỷ lệ mà thôi. Thế giới quá lớn, hắn không có cách nào tìm.
Đúng rồi, Ngọc Tình ra nước ngoài, có lẽ là ngồi máy bay.Hắn pahir trực tiếp đi ra sân bay, tìm xem bản ghi chép xuất cảnh có hay không là được.Đến lúc đó đã biết được cô ấy đi nơi nào thì hắn cũng tìm kiếm thuận tiện hơn.
Nghĩ tới là làm,xe hơi chạy tới sân bay.Chạy vào sân bay, tìm được quản lísân bay, tìm thông tin người xuất cảnh, thế nhưng lại không có thông tin Ngọc Tình xuất cảnh trong bản ghi chép.Xem ra hắn đã đoán sai rồi. Có lẽ Ngọc Tình không xuất cảnh, vẫn còn tại đây.Nghĩ đên khả năng này, trong lòng Lâm Phong không biết kích động bao nhiêu lần, khẩn cấp chạy ra sân bay, lại lái xe đi tới biệt thự của Phụng Thiên Dự.
Giờ phút này, Phụng Thiên Dự đang dùng cơm cùng người nhà, bị Lâm Phong đột nhiên dũng mãnh tiến vào làm cho hoảng sợ"Lâm Phong, sao cậu lại tới đây?" Trước đây Lâm Phong chưa bao giờ ghé qua nhà hắn, nay lại đến đây thì chỉ sợ là có việc gì rồi.
Lâm Phong cũng không nói câu vô nghĩa, trực tiếp nói rõ mục đích đến đây "Giúp tôi triệu tập nhân thủ, tìm kiếm tung tích của Ngọc Tình.Tôi đã đi sân bay nhưng không có ghi chép Ngọc Tình xuất cảnh, khả năng duy nhất là cô ấy vẫn còn ở lại đây. Phải nhanh chóng tìm được cô ấy, nếu mà đợi đến lúccô ấyxuất cảnh thì sẽ rất khó tìm được." Nhanh chóng thở không ra hơi, lại lấy hơi để một hơi là nói xong.
Phụng Thiên Dự cuối cùng đã minh bạch rồi, thì ra là không thấy Ngọc Tình. Lâm Phong khẩn trương như vậy, chắc là vì đêm nay sẽ cầu hôn đây! Không nghĩ tới Ngọc Tình lại có năng lực như thế, lại nghĩ tới bỏ nhà ra đi"Lâm Phong, chuyện này cũng không nên trách Ngọc Tình.Là thời điểm cô ấy ở bên cậu thìcậu không biết quý trọng, khi cô ấy đi rồi, cậu tìm kiếm thì cũng không nên chuyện gì."
Lâm Phong nhíu chặt lông mày, đôi mắtmàu xanh không khỏi nổi lên hàn quang khát máu "Ngọc Tình sẽ trở về, chỉ cần có thể tìm được cô ấy."
Phụng Thiên Dự thất vọng lắc đầu, thở dài một tiếng"Cô ấy ở bên cạnh cậu nhiều năm như vậy, có từng rời đi sao?" Lâm Phong nghĩ nghĩ, lắc đầu, quả thật chưa từng rời đi.Nhưng chuyện này thì liên quan gì tới việccô ấy rời đi?
Phụng Thiên Dự tiếp tục nói"Hiện tại cô ấy lại lựa chọn rời khỏicậu, chẳng lẽ cậu không kỳ quái, vì sao cô ấy rời khỏicậu sao?" Lâm Phong trầm mặc, Phụng Thiên Dự thấy vậy liền tiếp tục nói"Cô ấy là muốn tránh cậu, không muốn đối mặt với cậu, không muốn tiếp tục yêu cậu, không muốn trả giá vì cậu nữa.Chuyện này một khi Ngọc Tình đã quyết định thì sẽ không buông tay đâu." Theo như cô ấymột mựcđể Lâm Phong trả giá này hạng nhất đến xem, cô ấy đúng là dạng người này.
Lâm Phong gật gật đầu, đồng ý với cách nói của Phụng Thiên Dự, cũng không muốn buông tay.Nếu Ngọc Tình vì hắn trả giá nhiều năm như vậy, hiện tại đến phiên hắn vì Ngọc Tình trả giá "Thiên Dự, mặc kệ thế nào, trước tiên cậu cứ giúp tôi tìm được Ngọc Tình rồi nói sau.Tìm được Ngọc Tình hay là không tìm được Ngọc Tình là hai việc khác nhau, làm sao cậu biết Ngọc Tình sẽ không trở về? Nói không chừng cô ấy đang chờ tôi đi tìm đó!"
Phụng Thiên Dự không tiếng động thở dài, nhìn Lâm Phong thất vọng lắc đầu"Chẳng lẽ rời khỏi trung bộ, chỉ có ngồi máy bay mới có thể rời đi? Ô tô, xe taxi, xe buýt, đường biển, các nơi đều có thể rời khỏi trung bộ, cậunha! Nóng vội thì sẽ bị loạn, có bệnh mới chạy loạn đi chữa." Nếu Tiểu Bạch của hắn mất tích, hắn tuyệt đối sẽ không lo lắng như vậy.
Hắn sẽ phân tích cẩn thận tỉ mỉ rồi mới đi tìm người, nếu làm như vậy thì sẽ không đi nhiều chặng đường oan uổngnhư vậy. Lâm Phong trầm mặc, lần đầu tiên Lâm Phong không có tranh luận, hắn rất gấp, bởi vì là Ngọc Tình. Yên lặng ở bên cạnh hắn trả giá nhiều năm như vậy, hắn mới có thể sốt ruột, có lẽ hắn đã sớm hiểu được Ngọc Tình đã muốn rời khỏi hắn, chỉ là hắn không muốn thừa nhận mà thôi.
Nay đã thành như vậy, không thừa nhận cũng khó. Ngọc Tình đã rời khỏi hắn, không muốn yêu hắn nữa, nhưng hắn không muốn buông ra ánh mặt trời ấm áp duy nhất trong lòngkia "Bất kể như thế nào, Thiên Dự, phiền toái cậu đi giúp tôi triệu tập nhân thủ, sau đó đi giúp tôi điều tr.a tung tích của Ngọc Tình. Sau khi tìm được Ngọc Tình rồi, mặc kệ kết cục như thế nào thìtôi cũng sẽ không tiếc nuối."
Điều này cũng là suy nghĩ trong lòng của Ngọc Tình đi! Hắn vẫn lạnh lùng như vậy, không gần nữ sắc, đối vớiphụ nữ đều đối xử bình đẳng. Ngọc Tình cũng là mang tâm tư như thế mới ở bên cạnh hắn ngây người nhiều năm như vậy đi! Mà hắn cái gì cũng không làm chocô, chỉ là biến thành làm tổn thương cô mà thôi.
Nếu Ngọc Tình không muốn lại tiếp tục yêu hắn, vậy thì để hắn đi yêu cô.Đây là hắn thiếu nợcô, cả đời đến trao đổi, tin tưởng sẽ có một ngày Ngọc Tình tiếp nhận hắn.
Phụng Thiên Dự gật gật đầu, không muốn tiếp tục tranh luận với Lâm Phong bướng bỉnh, ngước mắt lên, đưa ra một lời đề nghị"Cậu có thể xâm nhập vào các bản ghi chép xuất khẩu xuất cảnh nhìn xem, có lẽ Ngọc Tình sẽ lựa chọn một trong số đó xuất cảnh." Lâm Phong gật gật đầu"Được!" Nói xong, liền xoay người rời đi.
Giản Tiểu Bạch kéo kéo cánh tay Phụng Thiên Dự "Thiên Dự, chị Ngọc Tình đi đâu vậy? Vì sao chị ấy phải rời khỏi? Hôm nay không phải khá tốt sao! Như thế nào mới nửa ngày mà nhiều chuyện thay đổi vậy." Liên tiếp nhiều vấn đề làm cho Phụng Thiên Dự không biết trả lờinhư thế nào, chỉ có thể vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve tóccô "Ngoan, emvàcha mẹ ăn trước đi, anh đi triệu tập nhân thủ giúp Lâm Phong điều tr.a tin tức của Ngọc Tình.Em và Ngọc Tình cũng coi như là bạn bè, nếu Ngọc Tình gọi điện thoại cho em thì nhớ rõ nhất định phải lưu lại địa chỉ hiện tại của cô ấy nha."
Giản Tiểu Bạch cái hiểu cái không gật đầu, Phụng Thiên Dự yên tâm đứng lên, ngước cặp mắt hoa đào lên, áy này nói vớicha Giản mẹ Giản"Cha mẹ, hai người từ từ ăn, con có việc gấp nên đi ra ngoài trước một chuyến."
"Đi đi! Đi đường cẩn thận." Nhị lão một chút cũng không đem chuyện này để ở trong lòng. Người đàn ông vội vàng mà đến lại vội vàng mà đi kia, ở tại thời điểmTiểu Bạch sinh bệnh, cũng tới xem qua con bé, bọn họ vẫn còn nhớ rõ. Nay bằng hữu của con rể có việc, tất nhiên phải hỗ trợ rồi.
Giản Tiểu Bạch nhìn Phụng Thiên Dự xoay người rời đi, tâm nói không nên lời mất mát cùng phiền muộn,cha Giản mẹ Giảnthấydáng vẻ Giản Tiểu Bạch như thế thì không khỏi cười thầm"Tiểu Bạch, luyến tiếc Thiên Dựà!" Sắc mặt Giản Tiểu Bạch đỏ lên, xấu hổ liếc cha mẹ một cái, cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.
Phụng Thiên Dự chạy vội ra đại sảnh, lái xe chạy nhanh rời khỏi biệt thự, thẳng đến công ty. Hai người một trước một sau tiến vào công ty. Lâm Phong tiến vào công ty, mở máy tính ra, đăng nhập vào hệ thống. Bắt đầu tr.a tìm từng bản ghi chép của từng cửa khẩu xuất cảnh, hiện tại thật sự là thời buổi rối loạn mà! Mỗi lần đều có một vài chuyện phát sinh, rắc rối phức tạp.
Phụng Thiên Dự trở lại công ty liền tiến vào văn phòng, tìm được chủ quản thế lựchắc đạo, phát ra một đầu thông tri, liền tựa vào trên ghế, chờ đợi hồi phục. Một lát, một đầu tin tức màu đỏ truyền đến, Phụng Thiên Dự mở tin tức ra: đã rõ rồi anh Dự, có tin tức thì sẽ lập tức thông tri cho anh Lâm.
Phụng Thiên Dự hài lòng gật đầu, logout, đứng dậy khẩn cấp tiêu sái đi ra khỏivăn phòng.Đi tới dưới lâù của công ty lái ô-tô quay về biệt thự, cố ý đến công ty một chuyến, chính là hệ thống bất đồng, một mặt giả mạo người ngoài. Mang đến nguy cơ cho bang phái, làm cho người trong bang tập trung một cái IP, một cái hệ thống, như vậy trong bang liền trăm phần trăm sẽ không bị lừa dối.
Hacker máy tính cũng không xâm nhập hệ thống này được, chỉ vì nó là do Lâm Phong thiết kế. Nếu có hacker xâm nhập, sẽ gặp bị tự động phản xâm nhập, cho nên hiện nay cũng không có hacker nào có thể xâm nhập máy tính của ba người bọn họ.
Những điều này ít nhiều là nhờkỹ thuật máy tính của Lâm Phong, nếu không, bang phái của bọn họ cũng không có khả năng từ khi bọn họ tiếp nhận tới nay đều không xảy ra bất cứ vấn đề gì, đó cũng là công tác giữ bí mật làm tốt và hiệu quả.
Lâm Phong vẫn như cũ bận rộn với các bản ghi ché, ngón tay gõtrên bàn phím, xem xét các bản ghi chép của từng quan khẩu xuất cảnh.Mỗi làn xâm nhập đều phải bố trí rất nhiều ván cầu, mới sẽ không bị hệ thống đối phương bắt được, điều tr.a tư liệu xong thì lập tức rút lui. Cho dù đối phương biết có người xâm nhập, đợi đến lúcbọn họ đuổi tới thì hắn đã về lại trên máy tínhcủa mình rồi.
Những điều này là kỹ thuật cơ bản nhất của hacker, đem từng bảntư liệu quan khẩu điều đi ra.Mở file ra, đưa Ngọc Tình vào hai lần, liền lập tức hiện lênkết quả tìm không thấy, thuyết minh rằng không rời khỏi từ trạm kiểm soát này.
Liền lại mở ra một cái khác, từng bước từng bước, đến nửa đêm, Lâm Phong mới nhìn xong những bản ghi chép này.Xoa xoa mi tâm đau nhức, đứng lên duỗi người. May mắn không uổng phí, Ngọc Tình lại ngồi thuyền xuất cảnh.Cô nhóc này, sao đầu óc lại tinh ranh như thế, biết hắn không thể nghĩ tới nơi này.
Cho dù bọn hắn nghĩ tới thìcô cũng đã xuất cảnh, phiêu dương quá hải mà đi, hơn nữa, cùng cô rời khỏi còn có một cô gái khác. Cô gái đó thân phận không điều tr.a rõ ràng, không biết có phải cô ta cố ý tiếp cận Ngọc Tình hay không. Dù sao Ngọc Tình suốt ngày đi theo bên cạnh hắn, người ngoài ít nhiều cũng có chút hiểu lầm. Có điềuhiểu lầmnhư bây giờ, hắn tình nguyện là người yêu thật sự, ít nhất trong lòng hắn sẽ khá hơn một chút.
Trạm thứ nhất của Ngọc Tình là thành phố H ở nam bộ, cô đến nam bộ làm gì vâyh? Mà cô gái kia là từ đâu tới đây? Xem ra hắn phải tìm ra Ngọc Tình nhanh một chút mới được, nếu không thì bị người khác chui vào chỗ trống thì hắn cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.
Chỉ là hiện tại chuyện của công ty như lửa sém tới lông mày, vẫn không thể đi tìm Ngọc Tình, hi vọng Ngọc Tình liền dừng lại ở nam bộ đi! Nếu không thì hắn lại tiêu phí một phen công phu. Có điều Ngọc Tình thông minh như vậy, ắt hẳn là sẽ nghĩ tới bác traibác gái sẽ tìm người điều tr.a tung tích của cô, cô ở nam bộ cũng có thể ngụ lại không tới vài ngày.
Xem ra phải tìm người theo dõicô mới được, nếu không thì chuyện của công ty xong rồi, cô lại chạy vô tung vô ảnh.
Nghĩ một tầng như vậy, liền mở hệ thống máy tínhra, đăng nhập vào, phát ra một phong bưu kiện đến chủ quản thế lực hắc đạo củaThành phố H, gọi hắn mau chóng tìm được Ngọc Tình.Sau đó theo châncô, đừng để cho cô phát hiện, báo cáo từng tình huống của cô cho hắn. Nếu côđi nới khác thì nhớ rõ ghi chép lại nơi cô tới, nhìn xem cô đến nơi đó, lại báo cáo với hắn.
Tiếp theo, giao tiếp nhiệm vụ bảo vệ, như vậy mới không bị phát hiện, cũng có thể có ích với việc nắm giữ hành tung và tình trạng của cô.
Phát xong tin tức, người trong bang hiện tại đangnghỉ ngơi, hắn cũng lập tức tắt máy tính đi.Mở đèn lên, đứng lên đi tới ghế sô pha nằm xuống, chậm rãi nhắm đôi mắt lại, trong đầu không ngừng xuất hiện hình bóng của Ngọc Tình, dần dần lâm vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, từng trang từng trang báo đưa tin về Mộc Hàn Mặc liền bắt đầu bay đầy trời, bên trong vạch trần thân phận là đại ca hắc đạo củaMộc Hàn Mặc, gần như chỉ trong một đêm, liền đưa ra ánh sáng hết thảy.
Phụng Thiên Dự cầm tờ báo tiến vào công ty, khuôn mặt giống như yêu nghiệt đã không còn tươi cười ba lăng nhăng nữa, có chăng chỉ là đôi mắt tràn ngập hàn ý, khuôn mặt lạnh lùng.Mà nay toàn bộ công ty mọi người biết, Mộc Hàn Mặc là đại ca hắc đạo nên đối với Mộc Hàn Mặc cùngPhụng Thiên Dự, Lâm Phong thì nhiều thêm một phần sợ hãi, có người thậm chí bắt đầu thảo luận từ chức.
Phụng Thiên Dựthu ánh mắt sợ hãi của bọn họ vào mắt hết, sau khi tiến vào thang máy liền lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại cho Mộc Hàn Mặc.Giờ này Mộc Hàn Mặc còn ôm Oa Oa nghỉ ngơi, liền bị một hồi chuông điện thoại đánh thức.
Mở một đôi ưng mâu nhập nhèm ra, nhìn nhìn phía ngoài cửa sổ, trời đã sáng, mặt trời cũng bắt đầu hiện lên đến đây"Thiên Dự, chuyện gì? Sớm như vậy liền gọi điện thoại cho tôi." Tâm tình không tệ, ngữ khí nói chuyện cũng rõ ràng chuyển biến tốt đẹp.
"Đại ca, anh xem báo của ngày hôm nay chưa?" Phụng Thiên Dự trầm giọng nói xong, bên trong ngữ khí lộ ra trầm trọng.
"Không, vừa mới bị cậu đánh thức, nói đi! Chuyện gì?" Mộc Hàn Mặc híp hipđôi mắt, xem ra lại có người bắt đầu tác quái nữa rồi, chỉ là không biết lúc này dùng cái gì để tác quái đây.
"Là thân phận của anh, thân phận anh ở trong hắc đạo, toàn bộ đã bị lộ ra rồi." Phụng Thiên Dự trầm giọng nói xong, cặp ưng mâu của Mộc Hàn Mặc híp lại nổi lên từng ánh hàn quang khát máu"Ai làm?" Biết thân phận này đều là người một nhà, người ngoài cũng có vài người, ba người Nhiễm gia, cha và con gái Đồng gia, xem ra đa phần là cha và con gái Đồng gia làm rồi "Đi điều tr.a Đồng Vân Phong cho tôi, xem ngày hôm qua sau khi hắn gặp lại con gáithì đã làm những gì." Nếu bị hắn tr.a ra được chứng cớ, vậy thì cũng đừng trách hắn đuổi tận giết tuyệt.
"Dạ, đại ca." Phụng Thiên Dự đáp ứng xong, Mộc Hàn Mặc liền cúp điện thoại, lẳng lặng nằm bên cạnh Oa Oa, vẫn không nhúc nhích. Bàn tay nhỏ bé Oa Oa nhẹ nhàng leo lên trong ngực hắn "Ông xã, sao vậy? Đồng Vân Phong lại bắt đầu tác quái?" Mạng còn lớn mà, ngay cả nhà tù cũng có thể đi ra, hiện tại lại ở trong bóng tối tác quái.
Mộc Hàn Mặc cầm bàn tay nhỏ bé của Oa Oa, đặt lên môi hôn "Ngoan, không có việc gì đâu! Anh sẽ xử lý tốt, em an tâm ở cữ đi, đừng lo lắng cho anh." Khóe miệng khêu gợi hơi cong lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết cũng xuất hiện tươi cười ấm áp. Hiện tại bảo bối cần làm là nghỉ ngơi, không phải lo lắng, huống chi cũng không có chuyện gì mà lo lắng.
Oa Oanho nhã ngáp một cái, bàn tay nhỏ bé xoa lên đôi mắt mệt mỏi, tiếp tục nhắm mắt lại "Ông xã, emmuốn vận động, thân thể ngủ tới cứng rồi." Cả đêm không nhúc nhích, toàn bộ thân thể đều khó chịu, ở cữ cũng là chịu tội.
Mộc Hàn Mặc ngồi dậy, vươn hai taybế cô lên, trở mình một cái, tiếp theo từ phía sau ôm chặt lấy cô, cánh môi ấm áp nhẹ nhàng đặt lên chiếccổ trắng nõn tinh tế của cô "Bảo bối, chuyện này, em đừng nghĩ.Anh sẽ ở bệnh viện cùng em, công ty cũng sẽ không có chuyện gì. Nếu mà có chuyện gì thì chờ em ra tháng rồi nói sau."
Oa Oa nghiêng người mềm nhũn tựa vào trong lòng Mộc Hàn Mặc, nhẹ nhàng ngáp một cái"Mặc, anh tính xử lý Đồng Vân Phong như thế nào?" Hai lần đều đã buông tha cho ông ta rồi, lúc này chỉ sợ không đơn giản như vậy, còn có một gia tộc Helala, đối thủ của Mặc cũng thật nhiều, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
"Nếu thật sự là ông ta làm, anh tự có biện pháp đối phó với ông ta, làm cho ông ta vào tù một lần nữa, thuận tiện bắt được người sau lưng ông ta." Đồng Vân Phong cùng ai thoát ra khỏi tù, hắn so với ai khác đều biết rõ ràng.Nếu bọn chúng đã ra khỏi tù được, mà người Gia tộc Helala còn muốn mơ ước tới thế lựchắn, chắc hẳn sẽ không bỏ qua một quân cờ tốt nhưĐồng Vân Phong.
Oa Oa gật gật đầu"Vậy là tốt rồi, em ngủ tiếp một lát, nếu anh có việc thì cứ đi giải quyết đi!" Một lát nữa Thần Phong cũng phải đến ăn điểm tâm, cô chỉ có thể ngủ trong chốc lát, nếu không thìThần Phongsẽ đói bụng.
"Anh sẽ không rời đi, anh đã nói rồi, lại ở chỗ này cùng emcho tới khi xuất viện, lời nói ông xã em còn chưa tin?" Mộc Hàn Mặc nhẹ nhàng vỗ về tóc cô, mùi thơm trên người cô làm cho thể xác và tinh thần hắn thỏa mãn, thầm nghĩ lẳng lặng ôm cô như vậy, cảm thụ cảm giáccô trong ngực hắn.
Oa Oa nhẹ nhàng cọcọ lồng ngực hắn "Ông xã, trên người của em có phải rất thối hay không?" Mùi mồ hôibẩn, giống như không tắm rửa, nhưng mà Lê tẩu không cho tắm, nói về sau trên người côsẽ đau, như vậy cũng không phải biện pháp nha! Toàn thân đều thối, cô chỉ sợ mình là bệnh nhân thối nhất trên toàn bộ thế giới.
"Không thối, bảo bối của anh thơm nhất." Nói xong, vì chứng minh lời nói của hắn là thực, còn trằn trọc trên cổ của cô, làm cho Oa Oa thở hổn hển"Anh đừng như vậy, em đều ngửi được mùi thối, emmuốn tắm rửa.Ông xã, anh giúp emsuy nghĩ biện pháp được không? Không tắm rửa thì thật khó tiếp thu rồi." Tiếng nói làm nũng mang hờn giậnlàm cho trong lòng Mộc Hàn Mặc mềm mại vô cùng.
"Được, nếu bà xã đã mở miệng thì saoông xã lại dám không tuân lời?" Mộc Hàn Mặc nói xong, liền dứt ra bước xuống giường, Oa Oa khó hiểu quay đầu nhìn hắn"Mặc, anh sao vậy? Không ngủ sao?" Khó hiểu nhìn hắn, lên tiếng hỏi.
Mộc Hàn Mặc mỉm cười thần bí vớicô "Bảo bối chờ anhmột lát, anh nghĩ biện pháp đểem tắm rửa." Nói xong, liền đi vàp phòng tắm, Oa Oa nhìn cửa phòng tắm, không khỏi sinh lòng nghi ngờ. Mãi cho đến khi Mộc Hàn Mặc bưng một chậu nước ấm áp đi tới bên cạnh giườngcô, thả khăn mặt vào, Oa Oa mới bừng tỉnh đại ngộ"Ông xã, anhsẽ cho emtắm rửa?"
"Đúng vậy! Bà xã thật vất vả mới yêu cầu một chuyện, tất nhiên là anh muốn làm đến.Mà phương pháp duy nhất có thể tắm rửa chính là giặt, anh cũng có thể ắn chút đậu hủ, hai bên đều có lới." Mộc Hàn Mặc cười đắc ý, chỉ cần vừa nghĩ tới trong chốc lát có thể ăn đậu hủ, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, che dấu cũng không che dấu được.
Hai gò má Oa Oalập tứcđỏ hồng, giận liếc mắt hắn một cái"Em không cần rửa sạch, sắc lang!" Bị hắn * trắng trợn nhìn, còn không bằng không tắm rửa đâu! Toàn thân cũng không dám động, nếu không thì đến lúc đó miệng vết thương nứt ra sẽ rất đau.
Mộc Hàn Mặc tà khí cười, trên khuôn mặt tuấn tútươi cười không kiêng nể gì, vắt một cái khăn mặt đã được nhúng nước, bắt đầu rửa mặt cho cô"Bảo bối, cái này không phải do em nha! Về sau một tháng, đều phải để ông xã tự mình cống hiến sức lực,tình trạng thân thể của em, chỉ sợ emcòn rõ ràng hơn anh.Ông xã cũng sẽ không làm cái gì, chỉ ăn đậu hủ một chút mà thôi."
Nói xong, chiếc khăn mặt tuyết trắng liền áplên mặt cô,lực đạodịu dàng, rửa mặt cho cô, lại ném khăn mặt vào trong chậu rửa, đem Oa Oađặt nằm ngang. Cởi bỏ quần áo bệnh nhân trên người cho cô, lập tức từng mảng lớn da thịt trắng noãn đập vào mắt, Mộc Hàn Mặc chợt cảm thấy hô hấp dồn dập, vội vàng dời ánh mắt đi.
Từ chậu rửa mặt vắt một cái khăn mặt ấm áp, đem hơi nước đều bài trừ ra khỏi khăn mặt,lúc này mới bắt đầu nhẹ nhàng chà lau cho cô.Oa Oa cảm giác được khăn mặt trên người cao thấp di động, không khỏi đỏ bừng mặt, nghiêng đầu không nhìn tới. Khăn mặt đi ngang qua địa phương, làn da cũng là thư thái, xem ra rửa vẫn là có thể đấy.
Đôi mắt Mộc Hàn Mặc tràn ngập ý cười, bao hàm nhu tình nhìn dáng vẻ cô ngượng ngùng, không khỏi tâm động thần lay động, mỗi một cái địa phương, đều giúp cô cẩn thận lau rửa, làm cho cô không cảm thấy khó chịu... Nửa người trên chà lau xong rồi, Mộc Hàn Mặc lấy ra quần áo sạch sẽ thay cho cô, lại cởi quần của cô ra, lập tức một miệng vết thương được băng bằng gạc màu trắng hiện ra trước mắt hắn.
Ưng mâu hiện lên thương tiếc và đau lòng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve miệng vết thương bị vải trắng băng lại"Bảo bối, rất đau phải không?" Ngay cả giọng nói khàn khàn cũng lộ ra luyến tiếc, Oa Oa quay đầu nhìn đôi mắt tràn đầy nhu tình của hắn"Hiện tại không đau, lúc mới bắt đầu thì có đau một chút."
Ưng mâu của Mộc Hàn Mặc lóe lên, còn an ủi hắn nữa! Chỉ đau một chút mà làm cho cô đầu đầy mồ hôi, điều này cũng gọi là đau một chút sao? Tiếp theo, nhẹ nhàng lau rửa lưng cho cô, không đụng tới miệng vết thương của cô, lúc này đây ánh mắt không chứa dục vọng mà chỉ có ánh mắt thương tiếc, tràn đầy đau lòng, chỉ vì cô vì hắn chịu khổ.
Oa Oa cảm nhận được nhu tình của hắn, vươn bàn tay kéo kéo cánh tay hắn"Ông xã, em không đau." Mộc Hàn Mặc chỉ nhẹ nhàng cười cười, vươn tay, nhẹ nhàng xoa bóp tay cô "Không quan hệ, em đã trải qua đau đớn,ông xã mới nghĩ đến em có đau hay không, là ông xã không đúng." Tiếng nói cười khẽ mà tràn ngập áy náy làm cho trong lòngOa Oa khó chịu"Ông xã, đừng như vậy mà! Thần Phong đã sinh ra rồi, đây chính là cục cưng của chúng ta, em nhìn thấy hắn thìem cảm thấy nhưng thống khổ đó đều đáng giá." Đơn giản là, đó là con của chúng ta.
Mộc Hàn Mặc lau rửa sạch sẽ toàn thân cao thấp cho cô, mặc quần áo tử tế cho cô, toàn bộ quá trình không nói nữa, mãi cho đến khi hắn đem bồn rửa mặt đỏ vào phòng tắm, thì lại đi ra là Mộc Hàn Mặc cả người phấn chấn. Đi đến bên giường, vuốt góc chăn cho cô, nhẹ giọng nhu tình nói"Ngủ đi! Thần Phong còn hai giờ nữa mới đến, em còn có thể ngủ một hồi nữa."
Oa Oa gật gật đầu, minh bạch rằng bất kể nói thế nào thì hắn cũng áy náy, cũng không thèm nhắc lại, nhắm đôi mắt buồn ngủ lại, bàn tay nhỏ bé lôi kéo bàn tay to lớn của hắn, lúc này mới an tâm.
Mộc Hàn Mặc nhìn khuôn mặt cô ngủ say, trong lòng áy náy giống như bị độc xà quấn quanh, dây dưa không ngớt, từng chút một rúc vào, nhéo chặt rái tim của hắn.Vỗ về hai má hồng nhuận của cô "Oa Oa, về sau chúng ta sẽ không sinh nữa, có một mìnhThần Phong là đủ rồi."
Mí mắt Oa Oa giật giật nhưng không mở mắt ra, Mộc Hàn Mặc biết cô nghe được, cũng không cần phải nhiều lời nữa, cầm thật chặt bàn tay nhỏ bé của cô...
Editor: Thuyxt