Chương 4: Mặt trời sắp lặn
Ánh sáng của màu quýt, giống như rất mềm dịu và xinh đẹp, nhẹ nhàng bao bộc khu phố, khu phố này được gọi là"Yên tĩnh", giờ phút này hai chữ màu đỏ kia chiếu xuống, lóe ra ánh sáng dịu dàng.
Cách khu phố không xa, Tạ Kiệt An đang dắt xe đạp từ từ đến gần, hai lông mày lá liễu nhỏ nhắn, khẽ chau lại.
Tâm tình của cô không tốt.
Bởi vì thành tích Anh văn, không được như cô mong đợi.
Bởi vì mới vừa ở trên đường về nhà, cô còn không giải thích được hai chuyện ngu xuẩn!
Khốn kiếp! Khốn kiếp! Cô tức giận, không nhịn được nữa khẽ nguyền rủa .
Người nào quản tên khỉ đó có thể hay không lưu ban? Người nào để ý đến vết thương hắn có nghiêm trọng không? Tất cả đều không liên quan đến cô!
Đúng vậy, không liên quan đến cô, nhưng. . . . . . tại sao hôm nay cô lại ở trước mặt thầy giám thị, mà giải thích thay cho hắn một đống lớn lí do đây? Tại sao khi đi ngang qua phòng thuốc tây, sau khi đấu tranh thật lâu, cuối cùng vẫn là rẽ đi vào mua thuốc cho hắn?
"Ôi, Kiệt An,con tan học !" Một bên có người chào hỏi.
"Dạ, dì." Biểu tình tức giận rất nhanh liền biến đổi.
"Hôm nay thế nào ra sớm như vậy, Kiệt An?"
"Liêu bá bá tốt chứ dì, hôm nay con không có học thêm."
"Ai, Kiệt An, đến đây, con thay dì nói với mẹ con một tiếng cám ơn, cám ơn canh đậu xanh của mẹ con.”
"Dạ, dì Lý. . . . . . dì đi cẩn thận."
Khóe môi mím chặt, rất nhanh liền mỉm cười, dọc theo đường đi, Tạ Kiệt An cứ như vậy nhiệt tình chào hàng xóm, từng cái đáp lại.
Ánh mắt của cô dễ chịu mà trầm tĩnh, không chút nào khó chịu. Đây toàn bộ tất cả là cô được hưởng từ sự nhiệt tình cuả mẹ, bởi vì từ ngày thứ nhất họ đến khu phố này, mẹ cô tựa hồ liền đến từng nhà tặng lễ vật, quan hệ cùng mọi người trở nên tốt vô cùng.
"Ai, Kiệt An, đợi đã nào...!"
"Dì Tô, có chuyện gì sao?"
Thấy mình bị chặn trên đường, là dì Tô thích nói chuyện thị phi nhất trong xã, đôi mắt Kiệt An ở sau tròng kính, không khỏi xẹt qua một tia chán ghét.
" Đương nhiên là có chuyện!" Nói xong, bà Tô nhìn qua lại, giống như sợ bị người nào khác nghe thấy!
"Dì nói này Kiệt An, con hôm nay có nhìn thấy hay không cậu họ Đường cách vách nhà con ?"
"Hắn thế nào?" Cô hỏi ngược lại, trong lòng đã có mấy phần rõ đối phương đang muốn nói gì rồi.
"Dì cho con biết, thật là đáng sợ nha, tối hôm qua dì đi mua bữa tối về, vừa lúc đến cửa thì gặp thoáng qua cậu họ Đừờng kia,dì thấy trên cánh tay hắn máu dầm dề!"
"Hả?" Cô đáp nhẹ một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh cùng sắc mặt tái nhợt của dì Tô hoàn toàn bất đồng .
"Kiệt An, làm sao con chỉ 『Hả』 một tiếng!" Dì Tô không hài lòng tr.a hỏi .
"Kiệt An, dì biết rõ mẹ con lòng dạ tốt, đối với người không có đề phòng gì, chỉ là cậu kia thật sự quá nguy hiểm! Con xem, từ ngày đầu tiên dọn tới đây liền gây chuyện, cùng người ta trong công viên đánh nhau! Chứ đừng nói mấy năm này, gây ra không biết bao chuyện rắc rối ?
"Còn có, cả một ngày không thấy bóng dáng mẹ nó, người phụ nữ kia quả thực là không có trách nhiệm! Con trai của mình cũng không quản giáo tốt, cũng không biết bà ấy đang làm gì? Cả ngày không thấy bóng dáng,sau liền uống đến say,theo dì thấy a, bà ấy tám phần là ──"
"Cám ơn dì Tô quan tâm." Khóe miệng cô vẫn mỉm cười như cũ, cô không nhanh không chậm ngắt lời."Con sẽ đem chuyện dì Tô quan tâm nói cho mẹ con biết, cám ơn dì, như vậy, hẹn gặp lại."
"A, hẹn gặp lại. . . . . . Chỉ là, Kiệt An, con nhất định phải nói cho mẹ con một chút!" Cảm giác không đạt được mục đích dì Tô, không cam lòng ở phía sau hô to .
Tạ Kiệt An quay đầu lại, mỉm cười một cái, bày tỏ đã biết.
Mỉm cười xinh đẹp mang theo mấy phần lạnh nhạt, bọn họ lúc trước cũng giống như nhau; vậy mà, chỉ có chính cô mới biết, trong nội tâm cuộn trào mãnh liệt đến cở nào!
Tâm tình của cô thật không tốt, hơn nữa sau khi cùng bà Tô nói chuyện, càng thêm trở nên tồi tệ.
Đúng vậy, Đường Chính Hạo ở trường học là một học sinh cá biệt, ở bên ngoài cũng là một thiếu niên hư hỏng, chỉ cần là người thông minh, liền cách xa hắn.
Cô cũng đã nhiều lần nhắc nhở mình, nhưng, tại sao cô luôn không làm được đây? Thật ra thì nếu như cô cự tuyệt yêu cầu của mẹ, không đem đồ ăn cho hắn, cũng không phải là chuyện khó. . . . . .
Bước chân ngừng lại một chút, cô đột nhiên nhớ lại nhiều năm trước trong lúc vô tình nhìn thấy một màn.
Đó là một đêm không có sao, không có trăng sáng, cũng là buổi tối thứ hai hắn dọn tới.
Đêm đó trời nóng đến cô không ngủ được, nghĩ đến mở cửa sổ hóng gió một chút, nào biết vừa mới ló đầu ra cửa sổ, đột nhiên kinh ngạc khi thấy hắn cũng an vị ở cửa sổ đối diện, cô sợ tới mức vội vàng trốn sau rèm cửa sổ .
Khi đó, cô mơ hồ nghe được một tiếng khóc nức nở, không khỏi nổi lòng hiếu kỳ, cô lặng lẽ ghé đầu nhìn lén.
Kết quả, cô khiếp sợ phát hiện bóng dáng hắn cuộn lại đang khóc! Hơn nữa khóc đến thật đau lòng. . . . . .
Cô mơ hồ nhìn thấy hai vai của hắn kịch liệt rung lên, hai cánh tay gầy vẫn không ngừng mãnh liệt lau mặt đi, tiếng khóc hết sức đè nén nức nở.