Chương 9: "Oa tin tức lớn nha!"
Hai năm làm lớp phó Trang Mỹ Trí, giống như một loại gió to, ồn ào mà xông vào phòng học.
Bởi vì quét dọn đã xong, bên trong phòng học cũng không sai biệt lắm, chỉ còn dư le que mấy thứ, cho nên cô rất nhanh tìm được mục tiêu của mình.
Tạ Kiệt An phát giác cái mông mình vừa mới bị đụng vào cái ghế, bên cạnh một cái ghế cũng lập tức lại gần, cô ngạc nhiên nâng tầm mắt lên.
"Kiệt An, mình cho cậu biết, một đại tin tức nha!"
Tạ Kiệt An nhìn biểu tình Trang Mỹ Trí hưng phấn một cách quá mức, không hiểu cô muốn làm gì, lại cúi đầu.
"Kiệt An, cậu nói chúng ta không phải là bạn tốt?" Trang Mỹ cười hắc hắc nói.
"Cậu nói là được." Tạ Kiệt An cũng không ngẩng đầu lên, chuyên tâm sửa sang lại bản báo cáo thí nghiệm muốn giao cho thầy.
"Oa, cậu thật vô tình!" Trang Mỹ Trí bất mãn nhỏ giọng hô lên, suy nghĩ một chút lại thôi,"Vậy. . . . . . Kiệt An, cậu nói cho mình biết có phải thật như vậy không?"
"Cái gì thật?" Giọng nói cô không chút để ý.
"Là ngày đó a!"
"Ngày đó?" Tạ Kiệt An nghiêng đầu nhìn cô, lông mi hơi cong cau lại, cô ngày đó thật quá đáng, còn chưa nói gì xong đã bỏ đi một mạch!
"Chính là ngày cậu muốn mình không có việc gì lại đến kiếm lão đầu kia đó nha!"
Tạ Kiệt An đang viết trên tờ báo cáo, khẽ dừng một chút."Hả?"
"Haizz, Kiệt An, cậu làm sao lại phản ứng thờ ơ như vậy? Mình nghe tin tức bát quái đến rất kinh ngạc ! Có người nào đó nói ngày hôm đó nhìn thấy cậu cùng tên lớp cách vách kia cùng nhau ngồi ăn ở tiệm đá bào. Oa, cùng tên suốt ngày chỉ dùng nắm đấm nói chuyện thật là kinh khủng ! Cậu cùng hắn. . . . . . Điều này sao có thể là thật ──"( Bói tóan ở đây là đang nói về lời đồn)
"Là thật."
Hả? Trang Mỹ Trí trừng mắt nhìn giống như nhìn một dạng lũ lục biển sâu .
"Cậu. . . . . ." Ngón tay nhỏ của cô rung động chỉ vào Tạ Kiệt An, sợ tới mức quên cả nói như thế nào .
"Thật sự mình có cùng Đường Chính Hạo ăn đá bào."
"Kiệt. . . . . . Kiệt An, cậu kêu mình cố ý ngăn cản thầy tổng giám thị, chính là muốn cùng tên kia đi ăn đá bào?" Ah. . . . . . Kiệt An cùng tên lớp cách vách quen sao?
" Xe đạp mình bị hư, nên kêu hắn giúp mình khiêng nó đi sửa chữa, nên mình kêu hắn giúp mình ..., cái này không có gì lớn ."
"Hả? Kiệt An, xe của cậu lúc nào thì hư? Chúng ta đi chung với nhau, không phải vẫn còn tốt hay sao?" Trang Mỹ Trí nháy mắt, rất là kinh ngạc.
"Ừ, mình cũng không rõ lắm, ra trường, lốp xe liền bị xì ."
Oa, trùng hợp như thế, hơn nữa còn có cái gì đó thật kì lạ! Trang Mỹ nhíu mày. Kỳ quái thật, nhưng kì quái chỗ nào đây?
"Kiệt An, mình còn nghe nói ──"
"Trang Mỹ, mình phải đi lên phòng giáo viên rồi."
Tạ Kiệt An nâng bản báo cáo lên, nghiêng đầu nói cho bạn tốt một cái .
"Haizz, Kiệt An, đợi mình đã nào...!"
"Mỹ Trí, mình không muốn nghe về mấy lời bát quái nữa." Bất đắc dĩ bị nói về chuyện đó, vẻ mặt cô hơi thay đổi, cẩn trọng tuyên bố.
"Không phải, lần này không phải bát quái, là chính tai mình nghe được!" Trang Mỹ Trí ở bên cạnh Kiệt An lông mày nhíu lên vội vàng nói: "Mới vừa mình đi lại bỏ đồ, đi qua phòng giáo viên thì tình cờ nghe được các thầy cô cùng hắn nói ."
"Nói gì?" Đường Chính Hạo ! Cô mới vừa không muốn nghe,Nhưng bây giờ Tạ Kiệt An lại chuyên chú nhìn bạn tốt.
" Thầy cô nói với hắn, nếu kỳ thi này hắn không đậu,hắn sẽ bị đuổi học!" Lúc ấy hai người đang ở trên hành lang nói chuyện với nhau, mặc dù thanh âm không lớn, nhưng là đủ khiến cô nghe được chuyện này.
"Tại sao?"
"Bởi vì trên tay thầy cô có vật chứng!"
Trang Mỹ Trí không có nhận ra được giọng nói Kiệt An đang dồn dập, cô thần thần bí bí mà nói: "Mình thật tò mò muốn thấy trên tay thầy cô vật chứng sáng ngời kia là cái gì, cho nên thời điểm đi qua, liền đặc biệt thả chậm bước chân nhìn nó một cái, kết quả cậu thử đoán coi mình thấy được cái gì?"
"Trang Mỹ Trí!" Cô không hứng thú cùng cô ấy chơi trò chơi đóan lung tung .
" Được rồi, là một tấm hình á!"
"Có người chụp được Đường Chính Hạo giết người phóng hỏa?" Kiệt An nhướng mày.
"Haizz, không sai biệt lắm, là hắn mang nữ sinh vào khách sạn bị chụp á! Trong tấm hình mặc dù chỉ chụp được cái ót của cô gái, nhưng là bên cạnh cô ta là một khuôn mặt người đàn ông, ngay cả đến một người mù cũng có thể chỉ ra đó là Đường Chính Hạo ! Mình nghỉ lần này hắn sẽ bị nghỉ học. . . . . . Kiệt An, cậu cảm thấy thế nào?"
Cảm thấy? Cô có thể cảm thấy cái gì? Hiện tại trong đầu của cô đang rất loạn, căn bản cái gì cũng không thể nghĩ! Lại nói là vào khách sạn. . . . . . Này thật sự quá. . . . . . Quá. . . . . .
Kiệt An nắm tờ giấy trong tay, rồi lại thả ra, sau đó cô đột nhiên đứng lên.
" Mỹ Trí, mình đem báo cáo này giao cho thầy, học thêm tối nay mình sẽ tới trễ, cho nên mình đi trước!"
" Ừ. . . . . . Bye bye." Mỹ Trí đưa mắt nhìn bóng lưng của cô, cảm giác có cái gì đó kì lạ.
Bước chân Tạ Kiệt An không nhanh không chậm, cùng với nội tâm cô đang quay cuồng như hai sóng cực.
☆ ☆ ☆
Buổi tối hôm đó, không khí mơ hồ lộ ra một cỗ căng thẳng.
Đứng ở trước một căn nhà, bóng dáng hắn cao lớn cùng một bầu trời tối tăm cơ hồ dung thành một dạng.
Tóc hắn đen xốc xếch,đôi tròng mắt đen tràn ngập tia máu, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai cũng đầy lãnh khốc, mỗi đường cong không khỏi căng thật chặt.
Bên trong u ám, chứa một tia lửa lóe sáng, điếu thuốc ngậm lên môi, hắn hít một hơi thật sâu, chợt ngưng động tác.
Đèn đường đầu kia đã tắt, một bóng dáng từ từ đi vào trong tầm mắt của hắn.
Mẹ nó, rốt cuộc cũng đã trở lại!