Chương 66: Bùi Lạp Minh, tôi cần sự hỗ trợ của anh
Một cô gái mặc trên người bộ váy xanh dương nhạt, ngồi ở một góc không thể nhìn thấy được bầu trời mà khóc thút thít, nước mắt rơi cùng bóng lưng bi thương làm cho lòng người thêm u sầu.
Vừa lúc đó, một tiếng kêu không biết vang lên như thế nào ở phía xa, cô gái tràn đầy mừng rỡ cùng mong đợi quay đầu lại, sau đó như hoa lê đẫm nước nín khóc mà nở nụ cười.
Hình ảnh đó trong nháy mắt được định dạng, phía dưới màn hình là những hình ảnh với nhiều tư thế ưu nhã.
Cô gái này đang tìm hoàng tử, bộ trang phục này chính là đang tìm người mẫu.
Vô luận là nam hay nữ khi đối diện với những tấm hình quảng cáo tinh khiết kia, cũng không khỏi dừng lại bước chân của mình, ngắm nhìn cho đến khi khuôn mặt như thiên sứ trong màn hình biến mất.
Giáp mặt với gương mặt long lanh như thủy tinh của Hứa Mộ Nhan trên màn hình quảng cáo kia, tất cả nữ sinh đều không khỏi ảo tưởng mình chính là công chúa đang tìm kiếm hoàng tử, chính là chờ đợi bộ quần áo mà người mẫu đang mặc.
Hình ảnh kia rất duy mỹ, đẹp để cho người ta vui tai vui mắt....
“Cô gái này đang tìm hoàng tử, bộ trang phục này chính là đang tìm người mẫu.” Chợt một âm thanh ca ngợi vang lên đằng sau lưng Hứa Mộ Nhan.
Cô không khỏi cả kinh, bỗng nhiên quay đầu lại, rồi sau đó một đôi mắt cười xuất hiện, “Thầy, người không cảm thấy..... mấy từ này có chút ghê tởm sao?”
Không ngờ những lời nói ghê tởm đó được tung ra trong hoàn cảnh này cũng sẽ được nhiều người hoan nghênh.
Nghĩ đến ngày đó bị Bùi Lạp Minh mắng khóc trước mặt người khác, còn bị anh lợi dụng nước mắt phẫn hận đi chụp ảnh quảng cáo, trong lòng cô liền có chút giận.
Rõ ràng lúc ấy cô liền ôm ánh mắt quật cường quay đầu lại, thế nào trong mắt người khác lại chính là mừng rỡ cùng mong đợi.
Rõ ràng lúc đó cô đang cười nhạo Bùi Lạp Minh ngu đần, thế nào đến trong mắt người khác lại là thâm tình cùng vui sướng?
Đen biến thành trắng, trắng biến thành đen...
Một phút kia cô chợt phát hiện ra là cái thế giới này rất khùng cuồng, Bùi Lạp Minh lại càng điên cuồng hơn...
Chỉ là nói như thế nào cũng chỉ muốn cảm tạ anh, nếu như không phải là anh là người có địa vị cao nhân nhượng trước người có địa vị thấp như cô thì cô làm sao có thể thuận tiện hoàn thành xong buổi chụp ảnh này.
Không ngờ ác ma kia vào thời điểm mấu chốt cũng có một mặt săn sóc như vậy..
“Đúng rồi, Mộ Nhan, Bùi Lạp Minh nhờ thầy thuận tiện nhắc nhở em, đừng quên mấy ngày nữa còn có quảng cáo muốn chụp.”
Đắm chìm trong những suy nghĩ ảo tưởng ngọt ngào, đột nhiên bị những lời nói của anh làm cho trở lại.
Trên trán cô mãnh liệt hiện lên ba vạch đen.
Lần này như nào lại muốn chụp tiếp?
Lần này Bùi Lạp Minh lại muốn làm cái gì?
Chẳng nhẽ chờ đợi để cô biết là anh đang trêu ghẹo mình?
Nổi giận nha, nghĩ tới động vật máu lạnh Bùi Lạp Minh là giận dữ trong bụng của cô lại nổi lên, hoàn toàn là ‘Dã lửa đốt bất tán, gió xuân thổi vạn vật hồi sinh’.
Thời điểm ngày thứ bảy, Hứa Mộ Nhan vốn định tựa như mọi ngày ở trong nhà, cũng không muốn rời đi, bởi vì cô không có chỗ để đi, đợi cô vừa mới mở TV lên thì Cố Vĩ lại gọi điện thoại hẹn cô đến vườn bách thú, nói là muốn đi theo sinh vật tự nhiên tiếp xúc thân mật, thật tốt nung đúc tình cảm, để đến lần chụp ảnh quảng cáo lần sau cũng không cần phải khẩn trương nữa....
Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, hai người liền hẹn gặp nhau ở cổng vườn bách thú, vừa đúng lúc Duẫn Kiệt đã rất lâu không có ra ngoài chơi đùa rồi.
Bên cạnh bờ có chừng mười mấy con rắn dáng vóc to lớn đang lười biếng nằm ngủ hay đang trườn trên mặt đất, Hứa Mộ Nhan không khỏi rùng mình một cái, “Thầy, em ghét nhất là con gì cả người bóng nhẫy, mỗi lần thấy cũng thật hận không thể bắt nó về lột da, dùng bàn là ủi ủi thật phẳng, thầy nói xem có phải là em đang giầy đặc sợ hãi chúng hay không?”
“Em không cảm thấy chúng nó rất giống Bùi Lạp Minh sao?”
Nghe được lời nói sinh động của Cố Vĩ, Hứa Mộ Nhan xì cười ra tiếng.
“Mẹ, Bùi Lạp Minh là người nào?”
“Tiểu Kiệt, Bùi Lạp Minh chính là tên của lão đại rắn ở trong bầy rắn này đấy.” Cố Vĩ ôm lấy Duẫn Kiệt trả lời.
“À? Vậy có phải nó rất lợi hại không, con thật muốn xem một chút bộ dạng của lão đại rắn như thế nào nha.”
“Này, hôm nào chú Cố sẽ dẫn con đi nhìn.”
“Dạ được”
“Tiểu Kiệt, mẹ khuyên con tốt nhất không nên nhìn lão đại rắn, nếu không sẽ là cơn ác mộng đấy!”
“Ha ha...”
“... .........”
Rồi sau đó Hứa Mộ Nhan vểnh mặt lên cười. lại nhìn lại đám rắn kia, bọn nó quả thật cùng với dáng dấp của Bùi Lạp Minh thật không khác biệt, một dạng để cho cô chán ghét như vậy....
“Một ngày nào đó ta chắc chắn sẽ lột da của chúng mày” Lời nói này không biết là chỉ nói cho bọn rắn nghe hay còn có thâm ý khác....
“Chẳng qua thầy vẫn cảm thấy.... nếu so Bùi Lạp Minh với chúng thì bộ dạng vẫn tốt hơn...” Cố Vĩ phản bác.
“Ai nói, rõ ràng là đều cùng một dạng phát triển, đây chính là khu tụ tập nhiều loại động vật xấu nhất, mỗi điều là anh ta, được, thầy con sẽ chỉ cho người thấy, đó chính là Bùi Lạp Minh thứ nhất, kia là Bùi Lạp Minh thứ hai, đây là số ba, phía sau còn có số bảy, số tám....”
Nghe vậy Cố Vĩ rùng mình một cái, vẻ mặt khó có thể tin được, “Vài chục con vật xấu xí đang trườn ở phía trước kia chính là Bùi Lạp Minh, trời ạ, thầy về sau không muốn gặp lại anh ta, chúng ta hay là đi tham quan khu khác thôi.”
Thấy cô vẫn còn đắm chìm trong việc đếm rắn, một tay Cố Vĩ kéo cô qua, “Em đã thấy trên tường rất nhiều quảng cáo chứ? Có thể hay không đừng đứng giống tượng cá Repeater chứ, thầy cùng em tới vườn thú đi dạo là để giải sầu, không phải là tới xem em suy nghĩ lung tung.”
“Thầy.... sẽ không tưởng tượng anh ta như vậy chứ?”
“Ai biết được, xấu xí như rắn, thầy không muốn như vậy.”
Dọc theo đường đi Hứa Mộ Nhan nhàm chán nhét Popcom vào trong miệng, ở trong vườn bách thú mò mẫm đi dạo.
Thời điểm hai người đi tới khu dành cho tinh tinh, Hứa Mộ Nhan dừng bước chân, nắm lên một thanh Popcom nhìn những con tinh tinh đang nhìn thanh Popcom trên tay mình, cô mở miệng cười yếu ớt, “Tinh tinh Bùi Lạp Minh có muốn hay không ăn Popcom, nếu như muốn thì trước hết hãy dập đầu trước cô đây, dập đầu đến khi nào ta hài lòng mới thôi!”
Lần này Cố Vĩ hoàn toàn bị cô đánh bại, con ngươi chợt lóe, chợt hướng đằng sau cô hét lớn, “Bùi Lạp Minh, chúng tôi ở đây này.”
Nghe vậy, trong lòng Hứa Mộ Nhan không khỏi run lên, theo bản năng quay đầu nhìn lại phía sau, kết quả là một cái bóng cũng không có, liền nhìn lại Cố Vĩ đang đứng cười đến gập người lại, anh thế nhưng cũng dám trêu đùa cô?
“Thầy, người lừa em có đúng hay không?”
Cô dừng một chút rồi nói tiếp, “Thầy biết không, năm năm qua em vẫn luôn vùi đầu vào học để quên đi anh ta, nhưng....”
Nhưng là, tình yêu này thật giống như là nói quên mà không thể quên....
Nhìn mặt cô chợt nghiêm nghị, Cố Vĩ biết cô còn chưa thể nào buông xuống được đoạn quá khứ kia, nhưng anh sẽ dùng toàn bộ thời gian sau này để làm cho cô có thể quên đi đoạn quá khứ kia.....
Cố Vĩ không khỏi vươn tay, trên mặt hiện lên nụ cười, gia tay lau lau đi vết bẩn trên tóc cô, đáy mắt thoáng qua một tia phức tạp....
Sau một phút, Hứa Mọ Nhan chợt ngẩng đầu lên, rồi sau đó đem phần Popcom còn dư lại đưa đến chỗ bầy tinh tinh đang nhìn chằm chằm đó, “Bùi Lạp Minh, bản tiểu thư là người cao cao tại thượng, ngươi nhìn lên sẽ không dậy nổi đâu.”
“Mẹ, chúng ta đi nhìn hươu cao cổ đi, con nghĩ sau này con cùng với hươu cao cổ sẽ có cùng một chiều cao giống nhau.”
Duẫn Kiệt dí dỏm kéo cánh tay Hứa Mộ Nhan làm nũng nói......
Cố Vĩ cùng Hứa Mộ Nhan liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười...
“Đúng rồi mẹ, chiều hôm qua khi con đi học thêm tại nhà lão sư, đã có một vị thúc thúc quái dị đưa con đến bệnh viện, rút ra một chút máu của con, thật là đau!”
“Chúc mừng chúc mừng, thiết kế lần này đã khiến cho số lượng trang phục được tiêu thụ so với năm ngoái tăng 7% rồi, thật là đáng mừng.” Phương quản lý ở trước mặt Bùi Lạp Minh tươi cười nói, tiện thể cho Hứa Mộ Nhan
thêm chút mặt mũi.
“Đúng vậy, đúng vậy, toàn bộ đều nhờ có ý tưởng và người mẫu tốt.” Quản lý tiêu thụ đứng một bên không biết nội tình vội vàng nói chen vào.
“Cũng chớ nói.” Bùi Lạp Minh nhìn Hứa Mộ Nhan cũng không cho cô một chút mặt mũi, đồng thời xoay người quở trách.
“À? Mấy người các cậu?” Không có tới nịnh bợ, ngược lại lại kéo đuôi ngựa? Quản lý tiêu thụ đột nhiên ngây người.
“Chúng ta phải nắm chặt cơ hội quảng cáo lần này, lần sau lại bàn tiếp!” Đối mặt với Bùi Lạp Minh, Hứa Mộ Nhan đã đoán ra được trước lửa giận của anh, Phương quản lý vội vàng xoay người đi xuống, trấn an vị quản lý tiêu thụ đang không biết nội tình gì hết này.
“Đừng tưởng rằng chính mình lần này làm tăng lên được tiêu thụ của công ty thì cô đã tự cho là mình giỏi, tất cả đều nhờ vào công lao của quảng cáo?” Bùi Lạp Minh cứng rắn mở miệng nói.
“Đúng vậy, đúng vậy ‘Cô gái này đang tìm hoàng tử, bộ trang phục này chính là đang tìm người mẫu!’ lời nói ác tâm như vậy, cũng có thể nghĩ ra được, không ngờ thường ngày tổng giám đốc lạnh lẽo lãnh khốc, chẳng những là đầu heo, càng thêm chịu khó làm đầu heo đó.” Hứa Mộ Nhan ngửa đầu lên, không chút lưu tình nào kể khổ.
“Vậy dù sao cũng hơn người khác ngay cả buồn vui cũng không thể phân biệt lẫn lộn được, rõ ràng là nghĩ muốn thể hiện khoáng thế bi kịch, cư nhiên lại nghĩ đến cảnh khúc gỗ mong chờ tình yêu, còn làm liên lụy để tôi phải tạm thời đổi chủ đề, đi viết đoạn văn quảng cáo khôi hài đó... A, cô nói xem đoạn nào là nên khóc hay nên cười, đoạn kia là nên cười hay nên khóc, đến cả buồn vui cũng không thể phân biệt được rõ ràng, cô còn sống như vậy không phải là rất thảm sao?” Âm thanh của Bùi Lạp Minh rất nhu, rất chậm, nhưng hoàn toàn có thể kích thích được lửa giận trong lòng của đối phương.
“Anh, Bùi Lạp Minh.... anh quả thật là đầu....” Cùng anh chung đụng càng lâu, cô càng phát ra cảm giác mình tu dưỡng ngày càng kém, hơn nữa suy nghĩ bạo lực ngày càng rõ ràng.
“Có hơi sức ở nơi này mà cãi vã, không đi nghĩ thử xem, tiếp theo sẽ đứng trước ống kính như thế nào để hai chân không thể bị run, gương mặt sẽ phải thể hiện như thế nào để không bị cứng ngắc.” Bùi Lạp Minh tùy ý cắm tay vào trong túi quần, cười ‘hừ’ một tiếng.
Đúng vậy!
Cô không thể cùng anh cãi vã tiếp, cô thế nhưng lại quên tiếp theo còn có một buổi chụp hình quảng cáo tiếp.
Mặc dù lần trước Bùi Lạp Minh rất đáng ghét làm cho cô khóc, nhưng cuối cùng vẫn giúp cô qua được buổi chụp ảnh đó.
Nhưng hôm nay nếu đứng ở trước ống kính, cô vẫn như cũ không biết làm như thế nào?
Cũng không thể lại khóc một lần nữa chứ!?
Phải biết là, rơi nước mắt cùng cười một lúc đều rất khó để nặn ra....
“Nhìn vào ống kính, 1..2..3..... cười!” Nhiếp ảnh gia vụng về trêu chọc để cho Hứa Mộ Nhan bật cười.
“Mặc dù hôm nay chỉ cần chụp ảnh, mặc dù tôi có thể dạy cô làm như thế nào để tạo hình quảng cáo, nhưng tốt xấu gì thì cô cũng phải cười tươi lên một chút nữa, nếu không mọi người sẽ nghĩ là đối với cô rơi nước mắt còn đẹp hơn là cười đấy.!”
“Chuyện này.... thật xin lỗi, chỉ là.... anh có thể hay không dạy.. dạy cho tôi phải làm như thế nào để có thể cười được tươi?” Hứa Mộ Nhan ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của nhiếp ảnh gia, mặt tràn đầy áy náy.
“Dạy... dạy cô cười như thế nào đây? Ha Ha.... ha ha ha ha...!” Giờ phút này đối diện với tiếng cười phát ra từ lồng ngực không thể nào đè nén lại được của Bùi Lạp Minh, mặc dù cô cảm thấy anh cười như vậy rất đẹp mắt, nhưng ở trước mặt cô tất yếu cứ phải cười thành ra như vậy sao?
Sẽ không đến nỗi cười không thể khép miệng lại được chứ?
Trong khoảnh khắc này, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung lại trên người của Bùi Lạp Minh.
Thì ra là, tổng giám đốc luôn luôn lạnh lùng cũng có thể cười, hơn nữa tiếng cười lại có thể có âm sắc như vậy.
Đối mặt với đông đảo ánh mắt kinh ngạc như vậy, gương mặt tuấn tú của Bùi Lạp Minh nhất thời cứng đờ.
Anh mới vừa rồi thế nào lại mất khống chế?
Làm một người lãnh đạo một tập đoàn lớn, yêu cầu cơ bản nhất đó là có thể khống chế được tâm tình của mình, nhưng anh vừa mới làm cái gì, cư nhiên ở trước mặt một đám nhân viên cấp dưới cười to, việc này đã làm hư hỏng đến uy nghiêm rồi.
Quả nhiên khi mọi chuyện liên quan đến cô, anh không hiểu sao mình sẽ luống cuống....
Cô thật đúng là khắc tinh của anh!
Ngay sau đó, Bùi Lạp Minh thu lại nụ cười của mình, “Còn nhìn cái gì, còn không mau tranh thủ thời gian để chụp ảnh.
“Xoạt.” Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều hít sâu quay đầu lại, xoay người tiếp tục làm việc của mình, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Chờ một chút.” Hứa Mộ Nhan khẽ cắn răng đi tới gần Bùi Lạp Minh.
Thôi, ch.ết thì ch.ết đi, dù sao cũng còn hơn là không chụp được cái gì.
“Bùi Lạp Minh, tôi có một việc cần sự giúp đỡ của anh.”
Nghe vậy, anh ngẩn người, lạnh giọng mở miệng, “Có gì thì mau nói đi, nói xong thì tiếp tục đi chụp, chớ bởi vì cô mà ảnh hưởng đến tiến độ chụp hình.”
“Việc này... cầu xin anh... cầu xin anh, anh có thể làm cho tôi khóc một lần nữa được không, chỉ cần có thể giúp tôi dễ dàng vượt qua buổi chụp hình này, có như thế nào tôi cũng chấp nhận, chỉ cần anh có thể hung hăng mắng tôi không ngừng nghỉ như lần chụp ảnh trước thì cũng không thành vấn đề, tóm lại, tôi cầu xin anh, nếu không tôi sẽ khổ sở không biết làm cách nào để vượt qua được buổi chụp ảnh này... so với ch.ết còn khổ sở hơn.” Hứa Mộ Nhan hạ giọng xuống hết sức cầu xin anh, từ nhân đạo anh sẽ giúp đỡ cô chứ?
Chỉ là giờ phút này cô thật hoài nghi, trong con người Bùi Lạp Minh sẽ tồn tại hai chữ ‘nhân đạo’ này chứ?
Nghe xong lời cầu xin của cô, khóe miệng cứng ngắc của Bùi Lạp Minh khẽ kéo kéo, cảm xúc trước đó còn chưa thu lại được, trước mắt lại gặp phải lời cầu xin kỳ quái của cô.
“Hoang đường, đây là lời thỉnh cầu gì vậy? Tôi cũng không phải là phần tử bạo lực, hơn nữa lần chụp ảnh lần này của cô chính là phải cười, không phải khóc! Cười, smile, không hiểu sao?”
Người phụ nữ này thật đúng là... thật thú vị, thú vị đến nỗi anh không biết mình nên đối đãi với cô như thế nào đây....
“Chuyện này tôi đương nhiên là hiểu, nhưng khi đứng ở trên sân khấu thì cũng không biết làm như thế nào để cười nổi...” Hứa Mộ Nhan cúi đầu thật thấp, mặt tràn đầy ngượng ngùng.
Trước khi và trong phòng chụp ảnh, cô cũng đã nghĩ nụ cười phải phát ra từ nội tâm, nhưng đứng ở dưới ánh đèn tay chân của cô làm thế nào cũng không thể tự nhiên, như vậy thì làm sao có thể làm ra được một nụ cười thật lòng chứ?
“Không biết làm sao để cười? Rất tốt.” Bùi Lạp Minh hừ lạnh, “Tiếp tục chụp ảnh, cho đến khi chụp tốt rồi mới thôi, ban ngày chụp không tốt thì buổi tối liền chụp tiếp, không được tốt thì liền chụp suốt đêm.”
“Nếu như hôm nay vẫn chụp chưa được tốt thì sao?” Hứa Mộ Nhan không biết sống ch.ết hỏi tới.
Rồi sau đó nụ cười lành lạnh xuất hiện lần nữa trên khuôn mặt tuấn duật của Bùi Lạp Minh, “Cô không nghe thấy tôi mới nói gì sao? Chụp mãi cho tới khi nào tốt thì dừng, còn không mau đi qua đó, tất cả mọi người đang chờ cô đấy.”
“Anh!”
Bùi Lạp Minh quả thực là không kém gì so với ác ma.
Hứa Mộ Nhan đưa đôi tay bịt lấy lỗ tai, đành bất đắc dĩ ảo não trở lại đứng trước ống kính máy ảnh.
Trời ạ, cô nên làm cái gì?
Cô không muốn vẫn tiếp tục làm liên lụy đến mọi người, làm cho mọi người không thể tan làm về nhà.
Như vậy cô không phải là thành tội nhân?
Nhưng.. nhưng cười, cười, cười, muốn cười thật tốt nhưng vẫn buồn ngủ nên rất khó khăn.
“Hứa Mộ Nhan cô thật ngu ngốc, còn ngây ngốc ở đấy làm cái gì? Cũng không phải là để cho cô đứng đấy làm cọc gỗ.” Bùi Lạp Minh ở ngoài hành lang giờ phút này đang nhìn phía hai chân đang phát run của cô mà hô to.
“Tôi.... tôi....tôi không biết làm như thế nào để chụp.” Hứa Mộ Nha ảo não cúi đầu.
Trang phục, trang phục, có thể khơi dậy cho tôi một chút dũng khí được không? Dù chỉ là một chút cũng được.
“Cô thật là một người ngu ngốc.” Bùi Lạp Minh giờ phút này vừa thấy tức vừa thấy buồn cười.
Người phụ nữ này không phải rất thanh cao sao, cái gì cũng không thể làm khó được cô cơ mà.
Thì ra là cô cũng có thời điểm này....
“Đúng, đúng, tôi là rất đần, nhưng nếu như giả cười, sẽ cảm thấy thật có lỗi khi không thể đồng nhất cùng trang phục.” Hứa Mộ Nhan kỳ cục cong môi lên, kháng nghị nói.
“Cô cũng sẽ không cười được sao? Thật lãng phí khuôn mặt xinh đẹp.” Bùi Lạp Minh nhúc nhích đuôi lông mày, trên mặt hiện rõ sự khinh thường.
“Tôi... Bùi Lạp Minh anh đừng có mà đứng yên đấy mà nói mát, có bản lĩnh thì anh hãy đứng ở chỗ này mà chụp ảnh, có bản lĩnh liền cười cho mọi người xem một nụ cười phát ra từ nội tâm của anh đi, đừng tưởng rằng có một khuôn mặt như được vẽ ra từ trong giấy là oai.” Thật ra cô vốn là muốn tiếp tục ăn nói khép nép để khẩn cầu anh, nhưng những lời vừa nói ra khỏi miệng lại chẳng biết tại sao lại khơi lên tranh luận.
“Tôi..tôi cũng không phải người mẫu, lại nói, công ty thuê cô tới chính là muốn cô thay công ty kiếm tiền, chỗ đó bây giờ là của cô, cho nên đừng oán trách nhiều.” Hoàn toàn không thèm để tâm đến những lời kể khổ của cô, trước mặt cô, nét mặt Bùi Lạp Minh bình thản ra tiếng.
“Đúng, tôi chính là người mẫu, vì vậy tôi phải cười, coi như không cười nổi cũng phải cười, được, cười thì cười, tôi mặc kệ những nụ cười này có phải phát ra từ nội tâm hay không, mặc kệ hiệu quả có tốt hay không, tôi cũng không quan tâm, dù sao công ty cũng không phải của tôi, tôi có hết sức là được rồi.” Nhìn khuôn mặt âm lãnh của Bùi Lạp Minh, cô cảm thấy rất khó chịu.
Người khác sợ anh, cô cũng không sợ.
Nhìn cô tiếp tục nâng lên quai hàm, bộ dạng cãi nhau của cô giờ này thật đáng yêu, con người thâm thúy của Bùi Lạp Minh không khỏi sẹt qua một nụ cười lạnh, canh chừng ánh mắt đó cũng thoáng qua tia nhu hoa, anh rốt cuộc thật muốn xông lên đem đầu của cô mở ra xem, nhìn xem bên trong đến tột cùng là đựng những thứ gì trong đầu.
“Thật là không biết cái gì?” Bùi Lạp Minh quay đầu lại, thở dài như cũ không nhịn được nói tiếp, “Đừng giống như cương thi đứng ở trên đó, đừng nghĩ mình làm như thế nào để trưng bày trang phục cùng nụ cười, cũng đừng để ý đến nhiếp ảnh gia..... coi như....coi như cô đang đùa bỡn gì đó, chỉ cần cô nghĩ nên cùng với bộ trang phục trên người làm như thế nào cùng với trang phục chơi đùa là được.”
“Cùng.. cùng trang phục chơi đùa?
Anh....anh đang dạy cô làm như thế nào để chụp hình sao?
Thì ra anh cũng không phải khối băng vạn năm không thay đổi.
“Tôi sẽ thử một chút.” Hứa Mộ Nhan hướng về phía anh cười ngọt ngào.
Nụ cười ngọt ngào này thật giống như bông hoa được tắm gió ngày xuân, làm cho trái tim anh không khỏi giật mình mà ấm lên, áp chế để cho trong lòng không cảm ngọt ngấy, anh cố duy trì lạnh lùng, nhưng anh không biết rằng một nụ cười khác đang hiện lên từ trong mắt anh, “Tôi cũng chỉ vì công ty, tạm thời cô đừng tự mình đa tình.”
“Việc này tôi đương nhiên biết.” Anh thật là người ăn ở hai lòng, một khi nụ cười được chảy ra thật lơ đãng giống như nước suối chảy không ngừng, khiến cho khóe miệng Hứa Mộ Nhan kéo lên thành nụ cười.
Nhưng nụ cười thoáng qua này lại bị Bùi Lạp Minh âm thầm giấu kín, ẩn sâu trong ánh nhìn nghiền ngẫm bên trong, khóe miệng của anh khẽ giơ cao.
Oa tắc!
Bùi tổng đáng sợ của bọn họ lại có thể cười, cười lên còn đẹp như thế, giây kia đã làm cho tất cả nhân viên có mặt tại phòng chụp ảnh ngây ngốc.
“Đều đứng đó làm gì, không thấy cô ấy đang cười sao? Còn không nhanh lên chụp hình, có phải muốn tăng thêm giờ làm vô điều kiện?” Vì ẩn giấu đi khuôn mặt đang nóng rực, Bùi Lạp Minh cố ý nói lớn tiếng hơn nữa.
“A, đúng, đúng, Bùi tổng.” Nghe vậy, nhân viên làm việc vội vàng xoay người, nhanh chóng chụp lại khoảnh khắc Hứa Mộ Nhan cười hết xinh đẹp này, để kết thúc công việc.