Chương 2: Gặp lại.
Hôm nay là mở đầu cho ngày đại đại xui xẻo của Vũ Thanh An cậu.
Mở mắt ra nhận thấy bản thân đang ở nơi thần không biết quỷ không hay, bên cạnh là người đàn ông ngay cả tên cũng không biết, tỉnh dậy mới là lần đầu giác ngộ đối phương thế nhưng đã bị ăn đi ăn lại không còn một mảnh.
Thân dưới đau nhức, thắt lưng cũng đau, tay cũng đau, cả người đều đau, đêm qua bản thân làm gì còn không rõ, nghe lời của hắn nói cùng bộ dáng nửa nghiêm túc nửa cợt nhả, "Em chính là va vào tôi lại ngất đi, say rượu liên tục hồ nháo làm tôi không cách nào hỏi địa chỉ nhà em, bất đắc dĩ đành phải đưa đến chỗ tôi, chính là vừa định rời đi em lại bám dính tôi không chịu buông, vốn tôi cũng không tỉnh táo lắm. Nhưng mà đều là trách nhiệm của em".
Nếu Vũ Thanh An của tương lai trở về chắc chắn sẽ tạc mao một trận, Ngụy Âu Dương hắn chính là gian xảo như vậy, nếu như thật sự có lòng tốt đem về nhà cũng không một hơi nhét thẳng vào phòng ngủ của hắn thế đâu.
Thế nhưng Vũ Thanh An của bây giờ là thật sự tin tưởng, hắn nói như vậy đêm trước đã mặt dày đeo bám người ta, may mắn không phải bồi thường tiền không thì cậu thật sự bán mạng ở nơi này. Người này nhìn qua căn phòng rất lớn lại đẹp như vậy, một thân cao thấp anh tuấn hàng hiệu, lấy đâu ra tiền trả nổi hắn.
"Thật xin lỗi! Anh cứ coi như chuyện này chưa xảy ra là được rồi, thật xin lỗi." Vũ Thanh An sau khi thay đồ liền bán mạng mà cúi đầu xin lỗi người trước mắt sau đó không nhìn lại hắn mà xoay đi, "Vậy... tôi đi ngay!!"
Còn chưa kịp nhấc chân hắn lên tiếng "Khoan đã", một bàn tay đưa ra kèm theo một tấm thiệp cứng nhỏ màu đen tuyền, giọng nói trầm ổn bất chợt vang ngay bên tai, "Tôi đã lấy số điện thoại của em, nếu tôi cảm thấy không ổn muốn đổi ý tôi sẽ gọi, này là danh thiếp của thôi", lồng ngực rắn chắc như có như không áp vào lưng cậu.
Vũ Thanh An hiển nhiên bị dọa một trận mồ hôi lạnh tuôn ra.
"Vâng... Vâng.." Tay nhận lấy tấm thẻ màu đen khắc chữ vàng vội vàng nhét vào túi, sau đó không quay đầu lại chạy đi mất.
Anh ngàn vạn lần đừng đổi ý!!!
* * *
Vũ Thanh An đứng ở bên ngoài ngước mắt nhìn hai chữ Ngụy Âu màu vàng kim bên trên có chút khẩn trương, hai tay cầm lấy tập hồ sơ vô thức dùng lực.
May mắn là công ty hẹn buổi chiều, nếu không bởi sự kiện sáng nay chắc chắn sẽ làm cậu chẳng những không có việc làm mà còn trượt lần khảo sát thực tập này, coi như toàn bộ công lao Vũ Thanh An đây cố gắng liền đổ xuống sông biển hết.
"Cố lên!" Đám người xung quanh nghe tiếng hô lớn liền quay lại nhìn, chỉ thấy một cậu thanh niên dung mạo thanh tú hoạt bát đứng yên một chỗ liên tục vung tay đảo chân tự cổ vũ bản thân.
Thanh niên thời nay đều như vậy sao?
Bước vào bên trong sảnh lớn, toàn bộ sàn nhà đều là lấy đá hoa lát gạch sáng bóng, bên ngoài rõ ràng nhìn thấy chỉ là tường kính đen thế nhưng từ nơi này lại là nhìn ra vô cùng rõ, cầu thang dài dẫn lên mới tới thang máy, hai bên là thang máy thường, còn lại ở giữa chính là thang máy chuyên dụng.
Ngụy Âu thị không chỉ là công ty lớn, môi trường làm việc cùng lương bổng vô cùng tốt, hiển nhiên là món mồi béo bở của đa phần những sinh viên trẻ tuổi như Vũ Thanh An. Thế nhưng không phải chỉ có tiền tài địa vị là vào được, muốn làm ở nơi này phải là người có thực lực liền sẽ có chỗ đứng vững chắc.
Tuy rằng cậu có thành tích không tồi ở trong trường thế nhưng bản thân vẫn chưa tốt nghiệp, hiển nhiên đối với nơi này có chút hướng trèo cao.
Mà không thử một lần sẽ không biết được bản thân ở đâu.
Ngồi ở ghế nhìn xung quanh Vũ Thanh An càng thêm một trận khủng hoảng tinh thần. Quái vậy, mới vừa rồi đám người đến đây vô cùng bình thường như thế nào từ người thứ tư phía trước cậu lại bắt đầu đi ra với vẻ tái mét đó?
"Mời người tiếp theo." Hỏng rồi, cậu chính là tiếp theo.
Đương lúc Vũ Thanh An đang suy tính xem có nên trở về cáo lỗi thầy giáo hay không thì người mới vừa rồi vào chưa đầy 5 phút đã đi ra, nữ thư ký lại nói "Mời cậu Vũ."
Ở bên trong trưởng phòng nhân sự cùng thư ký liên tục liếc nhìn nhau, e ngại lớn nhất chính là cái người đàn ông mặc âu phục đen đang mặt lạnh ngồi ở giữa. Vốn chỉ là có hai người bọn họ trước đây vẫn luôn đảm nhiệm việc phỏng vấn, nhưng hôm nay có vẻ tổng giám đốc tâm tình vô cùng tốt đi vào, song lại vì phỏng vấn gặp phải quá nhiều người tệ, cứ nhìn thấy hắn là lắp bắp không nói nổi phút chốc đem tâm tình của vị này hạ xuống cực điểm.
Lại nói nào có ai mới buổi đầu phỏng vấn đã gây áp lực lớn như thế?
Ngụy Âu Dương hắn ngồi ở bàn bắt đầu mất kiên nhẫn mà hai ngón tay liên tục gõ xuống, mày kiếm nhăn lại, "Mỗi lần đều là thảm hại như thế sao?"
Nữ thư ký xinh đẹp ngồi kế bên trợn trắng mắt lời lẽ lớn mật, "Ngài của tôi ơi, nếu như anh đi rồi không biết sẽ tốt hơn đấy".
Đối với những lời này Ngụy Âu Dương cũng không hề để tâm, vốn Tạ Như Linh là tâm phúc của cha hắn, theo hắn trưởng thành cũng coi như là chị gái của mình liền làm như không nghe thấy, mặc kệ nàng châm chọc.
"Xin chào, tôi là Vũ Thanh An."
Người vừa vào liền làm động tác gập lưng 90 độ, tuy rằng hắn không nhìn thấy mặt, hiển nhiên vẫn sẽ nhận ra giọng nói này.
Là cậu thanh niên sáng nay.
Lập tức khóe môi khẽ cong lên một vòng cung hoàn hảo, ánh mắt khẽ nheo lại.
_______
Vũ Thanh An: Hồi đó anh nghĩ cái gì thế?
Tổng giám đốc: Đem em đặt lên bàn hung hăng "yêu" một trận.
Vũ Thanh An: ...
Tổng giám đốc: ...
Vũ Thanh An: Thật vô sỉ.
Tổng giám đốc: Không thể chửi chồng em vô sỉ, là tên vô sỉ này yêu em mỗi lần đều miệt mài kiếm tiền còn ở trên giường cho em đó.
Vũ Thanh An: ...