Chương 28: Hé lộ.
CHƯƠNG 28: Hé lộ.
Hai người bước vào nhà, cách bài trí lấy hai màu chủ đạo đen trắng, đơn giản mà hiện đại, khác với ở nhà chính nhiều, nơi này có phần thoải mái hơn, cũng không có người nào khác. Ngụy Âu Dương thả xuống thùng đồ, đưa tay lấy điều khiển ở bàn thủy tinh bấm một cái, lúc này phía mặt trên chiếc tủ đối diện họ mở ra, TV được chậm rãi nâng lên, màn hình lớn chốc lát liền xuất hiện.
Vũ Thanh An lại thêm một trận cảm thán, đúng là nhà có tiền mà.
"Em có thể làm gì tùy thích, trong phòng bếp mọi thứ đều đầy đủ cả."
Cậu ngơ ngác một hồi, lát sau mới nhận ra là hắn muốn cậu làm đồ ăn, còn gia chủ thì hiển nhiên là ngồi ở ghế sofa hưởng thụ rồi. Đi vào trong phòng bếp mở tủ lạnh ra, quả nhiên đúng như lời hắn nói, tuy rằng người đàn ông một thời gian dài không trở về, nhưng mỗi ngày đều có người dọn dẹp, hắn sớm đã dặn dò cho người chuẩn bị ở đây rồi.
Đem rau củ quả lấy ra, lấy thêm thịt bò, Vũ Thanh An bắt tay vào tẩy rửa củ quả, đi ướp thịt, đun nước sôi, bắt đầu công cuộc bận rộn ở trong bếp.
Ngụy Âu Dương ngồi ở ngoài phòng khách, quay đầu ra sau thấy cửa phòng bếp hơi hé ra, tiếng xào nấu loáng thoáng vang lên, điện thoại ở bàn lúc này vang lên, hắn liếc mắt qua một cái thấy là Tạ Như Linh gọi đến thì nhấc máy.
"Ngụy Âu Dương, bật kênh tin tức lên đi." – Nàng giọng điệu có vẻ gấp gáp, nói xong thì vội cúp máy.
Hắn nhíu mày, đem TV bật lên, trùng hợp lại mở đúng kênh tin tức, dòng chữ lớn được đề đậm ở một góc, tiêu đề "Nhị Ngụy thiếu gia lộ diện". Dạo này thật sự có rất nhiều tin bát quái xuất hiện, chủ đề nóng xoay quanh hắn là chủ yếu, lần này nguồn tin khởi nguồn từ trường đại học A. Không hiểu sao là ai đã bán tin cho đám thợ săn, ảnh chụp được Vũ Thanh An ở trường đi cùng với bảo an của hắn A Báo nhiều vô kể, thời gian cụ thể chứng minh cho việc "Nhị thiếu gia" này luôn có người đi theo bảo vệ, thậm chí là có cả ảnh cậu ở nhà chính.
"Con mẹ nó." Đáy mắt người đàn ông trầm xuống, đôi môi phun ra tiếng chửi rủa lạnh lùng.
Bình thường nếu là hắn sẽ không có vấn đề gì, hắn không hề để tâm có người bàn tán, thế nhưng tiêu điểm lại là Vũ Thanh An. Chẳng những không gây chú ý, lại còn đem tới phiền phức cho cậu, ở trường thế đã là đủ rồi, hắn không muốn cảnh sau này đi đâu cũng phải tránh tai mắt đám thợ săn.
Thế nhưng bây giờ lại không phải thời điểm thích hợp để nói ra, hắn vẫn chưa chuẩn bị tốt mọi thứ, sợ rằng đến lúc đó sẽ có người phá rối, nhắm đến cậu để đánh vào hắn, vậy thì nguy hiểm càng cao.
Soạn một tin nhắn gửi cho Tạ Như Linh nói thời điểm này nên giữ im lặng, sau đó Ngụy Âu Dương đứng dậy đi lên trên tầng, lúc hắn đi qua phòng bếp thì dừng lại, tay khẽ đẩy cửa ra, nhìn bóng lưng cậu loay hoay nấu ăn, trong lòng chợt dâng lên cảm xúc thỏa mãn lạ kỳ, cảm giác giống như một gia đình nhỏ thực sự.
Vào trong thư phòng, hắn đi tới bàn làm việc, trong phòng tối chỉ bật có một cái đèn bàn, lúc này mới lấy ra dây chuyền ở túi áo, đem nó hướng tới phía đèn, đưa tay quan sát một hồi.
Hắn để ý được, mỗi lần dây chuyền chuyển hướng ánh sáng, hay là đung đưa để các mắt xích bạc dao động chúng đều phát ra ánh sáng. Quan sát kĩ hơn thì phát hiện, bề ngoài thì có vẻ đơn giản, nhưng mà giữa các mắt xích nối với nhau đều có một viên kim cương nhỏ được nạm ở giữa chúng, còn ở tấm bạc mỏng hình chữ nhật thì có hai từ "An Vũ" nhỏ dưới góc.
Xem xong rồi, dựa vào số lượng mắt xích, mắt xích càng nhiều thì số lượng viên kim cương cũng theo đó gia tăng, giá trị càng lớn, Ngụy Âu Dương khẳng định chắc chắn, sẽ không có ai bỏ lại con mình lại đeo thêm trang sức cá nhân đắt tiền như thế.
"Hắn là đối với cái tên này có sự liên quan gì đó." Ngón tay miết nhẹ tấm bạc mỏng, đôi mắt trầm tư suy nghĩ...
Vũ Thanh An đem mọi thứ bày ra bàn, dọn dẹp lại phía bếp rồi ra ngoài gọi Ngụy Âu Dương, cuối cùng cậu chỉ thấy TV bỏ không, người đã chẳng thấy đâu.
"Âu Dương?" Đứng ở chân cầu thang nhìn lên, gọi một tiếng không thấy ai trả lời, cậu tăng âm giọng nói, "Đã xong cả rồi".
Ngụy Âu Dương ở trong phòng nghe thấy tiếng cậu gọi mình, đưa tay tắt trình duyệt, đóng máy tính đi ra ngoài, không quên với lấy sợi dây chuyền bỏ vào túi quần.
Phải lâu lắm mới có dịp thưởng thức tay nghề của Vũ tiểu miêu, nhân tiện nên trêu chọc cậu một chút thôi.
Vũ Thanh An ở trong tủ bếp tìm được gói mì sợi mới mua, quyết định làm món mì Ý sốt thịt bằm, kèm theo là cà ri bò cùng ổ bánh mì trùng hợp cũng được tìm thấy. Ngụy Âu Dương vừa bước vào phòng bếp thì hương thơm tràn ngập, kích thích cái bụng rỗng cả chiều chưa ăn gì.
Nhặt được Vũ tiểu miêu vừa biết nấu ăn lại vừa ăn được trên giường, thật sự rất cao tay.
Ăn xong bữa rồi, tổng giám đốc tự nhận đi rửa chén đĩa, Vũ tiểu miêu ngồi ở bàn ăn thỏa mãn xoa xoa bụng, đập vào mắt vị nào đó thì nhớ lại ở nhà chính cũng có một con mèo béo là Màn Thầu, mỗi lần ăn xong sẽ nằm phơi bụng ra ngủ, bộ dáng thích ý vô cùng.
Vũ Thanh An ngồi chán rồi lại đứng dậy đi đến bên cửa số, hiếu kì nhìn ra bên ngoài, lúc này mới phát hiện ra là cửa sổ nhìn thẳng ra bên ngoài lối đi khu biệt thự.
"Ngày trước, mỗi sáng anh đều đứng đó nhìn em." Ngụy Âu Dương cười.
Cậu sửng sốt quay đầu nhìn hắn, người đàn ông cũng nhìn cậu gật đầu, ý là mình đang nói sự thật, hắn đã nhận thức cậu từ tận một năm trước rồi.
"Sao anh không nói cho em biết?"
"Chẳng phải anh vừa nói rồi sao?" Ngụy Âu Dương cười nói, hai tay vẫn bận rộn lau đĩa.
Trong lòng Vũ Thanh An dâng lên cảm xúc khác thường, người đàn ông này hóa ra từ một năm trước vẫn luôn đứng ở nơi này quan sát cậu, "Có phải lần đó ở bar là anh..."
Một nam nhân như hắn, có tiền tài có dung mạo, tình nhân không hề ít, người hoàn hảo như hắn, sẽ đối với cậu tâm niệm suốt một quãng thời gian dài như thế sao?
"Phải, là anh." Hắn lau tay, từ đằng sau tiến tới, vòng tay ôm cậu vào lòng.
"Tại sao chứ?" Vũ Thanh An xoay người ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt biểu lộ sự khó hiểu, mê mang tràn ngập, "Em không có gì cả".
"An, em là người rất đặc biệt đối với anh." Hơi thở của người đàn ông phả bên tai cậu, mùi bạc hà dịu nhẹ bao quanh lấy thân thể Vũ Thanh An, giọng nói trầm thấp cứ vang lên như ám ảnh cậu.
Vũ Thanh An hạ mắt, không thể phủ nhận, cậu sợ hãi, hắn biết tất cả về mình, thế nhưng bản thân lại không thể hiểu hết được con người của đối phương. Người đàn ông này luôn mang theo tầng lớp màu đen bao bọc bên ngoài, bí ẩn lạ kỳ, khiến cho cậu bỗng chốc cảm thấy, mình chỉ đặc biệt hơn những tình nhân khác ở chỗ được đến nhà chính, được nhận đãi ngộ tốt hơn mà thôi.
Người đàn ông này, chưa bao giờ kể cho cậu điều gì cả.
Ngón tay đưa qua, nhẹ vuốt lên đôi mắt xinh đẹp, một lúc lâu sau, trên đỉnh đầu Vũ Thanh An có tiếng thở dài, cậu ngẩng đầu lên nhìn, chiếu vào mắt là khuôn mặt bất đắc dĩ của hắn, tuy nhiên đôi mắt xanh lại lộ ra ý nhu hòa. Ngụy Âu Dương cũng nhìn cậu, cuối cùng hắn cười nhẹ, "Nói đi, em muốn biết gì?"
Vũ Thanh An sửng sốt nhìn hắn, ngạc nhiên vì không nghĩ tới người đàn ông này sẽ nhìn ra suy nghĩ của cậu, lại có thể đồng ý dễ dàng như thế, trong đầu cậu lúc này chợt vang lên câu nói của Ngụy San vào trưa nay.
"Vũ An, nếu cậu muốn biết chuyện gì, vậy cậu phải hỏi anh trai mình thôi."
Ngụy Âu Dương tắm xong, thân dưới tùy tiện quấn quanh khăn tắm, bước ra ngoài đã nhìn thấy Vũ tiểu miêu ngồi ở trước giường, khuôn mặt khẩn trương nhìn mình.
"Có muốn vận động một chút thì phải nói với anh, bày bộ dáng đó ai xem nổi." Hắn cúi thấp người, ở trên môi cậu hôn một cái.
"Không có." Vũ Thanh Anh bĩu môi, thấy người đàn ông ngồi ở bên mép giường thì biết ý hắn muốn được sấy tóc, nhanh nhẹn lấy đồ, nhưng mà có một điều..
"Anh cao quá." Nếu như cậu ngồi ở giường, vậy sẽ phải với tay lên để sấy tóc cho hắn, nếu như quỳ thì lại rất lâu.
"Tại em nhỏ người như vậy làm gì?" Ngụy Âu Dương mở miệng trêu chọc, thế nhưng mà hắn lại yêu thích nhất cơ thể Vũ Thanh An, dễ ôm dễ bắt nạt, mỗi lần nằm ngủ thu gọn trong lòng hắn hệt như con mèo nhỏ, chỉ đáng tiếc là không béo lên được.
"Mau ngồi xuống đất đi." Vũ tiểu miêu lần đầu tiên sử dụng uy quyền của mình ra lệnh.
Cuối cùng giằng co một hồi, tổng giám đốc phải thỏa hiệp ngồi xuống nền nhà để cho Vũ tiểu miêu sấy tóc, hắn bắt đầu cảm giác mình đối với cậu ngày càng không thể trị được nữa rồi.
Từng ngón tay thon gầy lướt qua những lọn tóc dài xoăn nhẹ, cậu điều chỉnh mức sấy bình thường, mỗi lần sấy thì tỉ mỉ chậm rãi, khiến cho Ngụy Âu Dương rất thỏa mãn, tắm xong đều để cậu sấy tóc cho mình.
"Vậy anh và thầy Hạ là bạn sao?" Cậu hỏi.
Hắn gật đầu thừa nhận, "Bọn anh cùng nhau lớn lên, đã từng rất thân thiết".
"Chuyện gì xảy ra?"
Ngụy Âu Dương im lặng một hồi, khi mà cậu nghĩ rằng người đàn ông không muốn nói ra thì hắn lại lên tiếng.
"Bọn anh yêu cùng một người."
Tiếng máy sấy dừng hẳn, Vũ Thanh An đặt nó sang một bên tủ, Ngụy Âu Dương cũng đứng dậy nằm xuống giường, vòng tay ôm cậu, âm thanh đều đều chậm rãi kể lại, "Năm 16 tuổi, cả hai biết mình đều phải lòng y, vì chuyện này mà bắt đầu trở mặt nhau, ai cũng đều mang trong mình ý nghĩ hơn thua, anh với Hạ Dịch Phong gần như là cùng lúc tỏ tình với y, nhưng mà anh nhanh tay hơn..."
"Anh vì y mà làm tất cả mọi thứ, anh đối nghịch lại cha mẹ mình, bỏ về đây cùng y, khi đó Hạ Dịch Phong với Ngụy San cũng đi theo. Ngụy San biết được bọn anh trở mặt, con bé rất buồn... Vết sẹo dài ở lưng anh, là do anh ngày hôm đó nói với cha, cha anh đã dùng kiếm chém anh, ông ấy nói nếu như anh chịu được đi ra ngoài thì sẽ để bọn anh đi." Ngụy Âu Dương thấy cậu ở trong lòng hơi cứng người lại, tay lại đưa ra kéo cậu vào lòng mình, hành động vô thức của hắn, như là sợ cậu nghe xong sẽ bỏ đi, "Bọn anh trải qua rất nhiều thứ cùng nhau, đến cuối cùng, Hạ Dịch Phong mới quyết định buông tay, không còn theo đuổi y nữa."
Ngụy Âu Dương đã suy nghĩ rất nhiều thứ, hắn biết được bản thân không thể bỏ được cậu, e là ngay từ lần đầu đã không thể buông xuống được, khi mà hắn kịp nhận ra thì cũng quá muộn rồi. Vũ Thanh An như đã đi sâu vào trong tâm hắn, từng ánh mắt, nụ cười, cử chỉ hắn đều khắc cốt ghi tâm, không thể xóa đi được.
Tưởng là chỉ muốn chơi đùa, ai ngờ mọi thứ lại đi theo chiều hướng không thể ngờ tới. Mỗi lần gần gũi người thanh niên hắn đều không thể kiềm chế nổi, nhìn thấy người thanh niên cười sẽ muốn hôn lên đôi mắt phượng xinh đẹp kia, nhìn thấy có người gần gũi cậu trong lòng sẽ khó chịu, muốn đem cậu giam ở bên mình, một con mèo nhỏ chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên chủ nhân, mãi mãi không thể rời đi.
Cậu muốn được biết, vậy hắn sẽ nói cho cậu biết.
"Nhưng mà... có một lần anh gặp tai nạn ở trên đường, anh bị thương rất nặng, hôn mê nhiều tháng. Đến khi anh tỉnh dậy thì y đã rời đi, Ngụy San biết anh tỉnh rồi thì cũng chỉ chào tạm biệt, sau đó lập tức trở về Anh." Sau lưng cảm nhận được vòng tay của người thanh niên hơi siết lại, Ngụy Âu Dương đưa tay nhẹ vỗ lưng cậu, ý tỏ là mình không vấn đề gì.
"Anh không hiểu được tại sao y lại rời đi, rất đau khổ, dằn vặt bản thân suốt một thời gian dài, anh biết Hạ Dịch Phong là người khuyên Ngụy San về nước thì tìm đến, một sống hai ch.ết với anh ta, từ đó chính thức từ mặt nhau, không còn nói chuyện gì nữa." Hai người từng là bạn bè thân thiết, chỉ vì một người mà đấu đá lẫn nhau, dứt khoát vứt bỏ đi những kỉ niệm đau buồn vui vẻ từng trải qua. Mà bây giờ, lại là như thế.
"Anh còn yêu y không?" Vũ Thanh An im lặng nằm trong hắn nghe, đến lúc này mới hỏi nhỏ một câu, trong lòng gợn lên từng đợt sóng, đánh mạng vào tâm trí cậu.
Người đàn ông bắt lấy hai tay cậu ôm vào lòng bàn tay mình, bình tĩnh nói: "Thứ lỗi cho anh vì không có câu trả lời rõ ràng cho em. Nhưng đến khi anh biết rõ ràng rồi, em có nguyện ý chờ anh không?"
Năm 17 tuổi bỏ đến đây, mất phải hơn 5 năm để gây dựng nền tảng ổn định, phát triển sự nghiệp, tạo ra thế lực của bản thân, bên cạnh luôn có một người đồng hành, luôn biết chia sẻ và cảm thông, luôn biết cách an ủi và giúp đỡ mình. Năm đó y rời đi, hắn đau đớn buồn bã bao nhiêu, thì cũng khó hiểu bấy nhiêu. Năm đó hắn điên cuồng theo đuổi y, chỉ vì y đem đến cho mình cảm giác khác lạ không giống ai, chấp niệm lớn nhưng lại chỉ thuộc về thời tuổi trẻ.
Những năm đó, Ngụy Âu Dương không nhớ ra hắn đã trải qua như thế nào, nhưng cũng có lúc hắn từng tự hỏi mình, rốt cuộc nó có phải là tình yêu thực sự hay không.
Bởi vì, cảm giác của Vũ Thanh An đem đến cho hắn cũng không giống ai cả, mà mãnh liệt hơn nhiều. Đối với hắn, Vũ Thanh An lại tựa như con mèo nhỏ rúc vào lòng người, nằm yên hưởng thụ vuốt ve của chủ nhân trong đêm mùa đông, mỗi lần nhìn hắn đôi mắt to tròn loé lên ánh sáng vui vẻ, không khí ấm áp, yên bình, từng chút từng chút một ăn sâu vào tâm trí hắn.
Y giống như một người bạn đồng hành phù hợp, Vũ Thanh An lại giống như người bạn đời mà hắn mong muốn.
Vũ Thanh An nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của người đàn ông, ánh mắt sâu hút như muốn xoáy cả tâm trí cậu vào trong, ánh mắt kiên nghị nhưng lại lộ ra nét nhu tình hiếm biểu lộ ra bên ngoài. Cậu cắn cắn môi, phải một lúc lâu sau mới chậm rãi gật đầu.
Thật ngu ngốc, nhưng cậu vẫn sẽ chờ.
Ngụy Âu Dương, em chờ anh cho em một câu trả lời thích đáng.
Bóng đêm buông xuống từ lâu, ánh đèn bên ngoài cũng đã tắt, cả thành phố chìm trong tĩnh lặng, ở trong thì lại trái ngược hoàn toàn, không khí ái muội bao trùm toàn bộ căn phòng.
Trên giường, thân hình cao lớn vạm vỡ của người đàn ông phủ lên thân thể người thanh niên, sự cuồng dã tựa như con sư tử lớn đang cắn xé con mồi của mình, bàn tay to lớn một lúc giữ lấy cả hai cổ tay của người dưới thân, tay còn lại giữ lấy cái eo thon điên cuồng luận động mạnh mẽ.
Vũ Thanh An bị dã thú này giam cầm không thể chạy trốn, phải cố gắng lắm mới bảo trì được thanh tỉnh: "Dừng.. chậm một chút".
Thân thể lập tức bị thúc mạnh một cái, tiếng rên rỉ không kịp nén lại thốt ra từ khóe môi, vô thức giãy giụa.
"Không thích sao?" Ghé vào bên tai Vũ Thanh An, giọng nói hắn khàn đặc nhuốm vị ȶìиɦ ɖu͙ƈ, hành động yêu thương càng hữu lực.
Hắn thích nhất nhìn ngắm cậu ở dưới thân mình kìm nén không nổi tiếng kêu, cuối cùng không chịu được phải khóc lóc cầu xin, ánh mắt ngập nước mông lung nhìn hắn, giọng nói run rẩy nhỏ nhẹ, thế nhưng mà hai tay lại bám lấy cố hắn không chịu buông, ở trên lưng hắn cào cấu lung tung, chân thon dài vô thức siết chặt lấy thắt lưng hắn. Đến lúc đó, trong lòng có một loại thỏa mãn về cả tâm lý lẫn thể xác, khiến cho hắn càng thêm mất lý trí.
Tiếng rên rỉ bị nuốt vào trong miệng người đàn ông, mắt phượng xinh đẹp giờ đã trở nên mông lung ngập nước, thân thể bị động tiếp nhận sự yêu thương kích thích mà hắn mang tới, dồn dập tựa như những cơn sóng đánh tới, mạnh bạo đến mức khiến cho Vũ Thanh An không kịp ứng phó.
Cả người bị lật lại, đối diện với ánh mắt đục ngầu của người đàn ông, yết hầu lên xuống, tiếng thở dốc trầm thấp của hắn liên tục văng vẳng bên tai, Vũ Thanh An mơ hồ vươn tay bắt lấy cổ hắn, run run gọi nhỏ, "Dã thú".
Đồng tử Ngụy Âu Dương mở lớn, trong lòng đánh mạnh một tiếng, thắt lưng mãnh liệt cử động, vận động càng lúc càng ác liệt.
ch.ết tiệt!
"Ô..." Cả người nóng như lửa đốt, tựa như chìm trong bể dục vọng, nước mắt vô thức trào ra, cánh môi bị cắn đến sưng đỏ chỉ biết hổn hển thở dốc.
Bị hắn điên cuồng chiếm hữu, từng đợt công kích tàn sát dã man từ đợt này sang đợt khác, vòng tay của người đàn ông bao lấy cậu tựa như gông kìm không cho thoát ra, kích thích quá mức khiến cho người ta điên cuồng, đại não cũng dần mất đi ý thức.
Trước đó, cậu vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng gầm nhỏ của dã thú ở bên tai, tiếng gọi khản đặc của hắn: "An..."
__________
Tổng giám đốc: Lại gọi đi.
Vũ Thanh An: Gọi cái gì?
Tổng giám đốc: Không phải em rất thích gọi anh là dã thú ở trên giường sao?
Vũ Thanh An: ...
Tổng giám đốc: