Chương 25: Rừng vốn lớn nên loại chim nào cũng có
Bên kia điện thoại là âm thanh lạnh lẽo của Lạc Thiểu Trạch, cũng giống như thường ngày, không đợi Lạc Mật Mật trả lời đã cúp máy sạch sẽ.
"Tắt máy thật rồi, tại sao lần nào người ta cũng phải phục tùng anh vô điều kiện chứ? Nhất định là tính khí đại thiếu gia lại nổi lên rồi.”
Lạc Mật Mật nghĩ đến dáng vẻ vênh váo đầy tự đắc của Lạc Thiểu Trạch, cả người cũng cảm thấy không thoải mái, không khỏi rùng mình, cúi đầu từ từ đem hình bỏ vào trong túi xách.
Dư quang khóe mắt dường như phát hiện có người đang trốn trong góc gắt gao nhìn mình chằm chằm, miệng chảy đầy nước miếng khiến Lạc Mật Mật toàn thân cảm thấy khó chịu.
***, rừng vốn lớn nên loại chim nào cũng có! Lại dám công khai với bổn đại tiểu thư như vậy, đúng là không muốn sống nữa mà!
Lạc Mật Mật ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, chậm rãi quay đầu lại, hướng về chỗ ngồi phía sau nở một nụ cười mê hoặc.
‘Nhất tiếu bách mị sinh’, nam sinh đeo mắt kiếng ngồi trong góc tường nhất thời run rẩy cả người, xấu hổ đẩy đẩy gọng kiếng, cúi mặt xuống.
Từ từ quay đầu lại, Lạc Mật Mật ghê tởm muốn ói.
"Thật là xui xẻo, tưởng được ai coi trọng, hết lần này đến lần khác đều là cái loại đàn ông lùn áp chế ***này, đừng nói là mình bị rớt giá nha? Haiz, trước tiên cho anh hưởng một chút ngon ngọt, về sau tôi sẽ khiến anh rất thoải mái, thoải mái đến mức sợ rằng mình ch.ết như thế nào anh cũng không biết!”
Lạc Mật Mật càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, loay hoay cây bút trong tay không khỏi cười ra tiếng.
Rất nhanh, tiếng chuông tan học vang lên.
Lạc Mật Mật giống như thường ngày lấy ra cái gương nhỏ cùng phấn lót từ từ trang điểm, bạn học trong lớp rối rít ra về, theo thói quen từ bên kia đi qua.
Lạc Mật Mật lúc nào cũng là người cuối cùng rời khỏi phòng học, thay vì về nhà một mình trong căn phòng trống rỗng, chẳng thà ở lại trong trường học một lát, không chừng còn có thể gặp được nhiều người để nói chuyện .
Chợt một tờ giấy nhỏ bay vào tầm mắt. Lạc Mật Mật để gương xuống, cầm tờ giấy lên mở ra.
"Mật thân mến, anh ở sát vách phòng học chờ em, không gặp không về. —— yêu em ***"
Là Nhãn Kính Nam
Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, được, không phải là tôi không cho anh con đường sống, mà là anh tự đem chính mình đặt lên trên thớt, con đường phía trước là con đường ch.ết. Anh đã muốn ch.ết như vậy, tôi liền kết thúc anh sớm một chút.
Lạc Mật Mật khép hộp phấn lại, nhìn phòng học vắng vẻ, nhếch miệng lên.
Âm thanh ầm ĩ trong hành lang dần dần thoái lui, Lạc Mật Mật từ từ sửa sang lại áo sơ mi trắng của mình một chút, chậm rãi hướng phòng học bên cạnh đi tới.
Phòng học to lớn không có một ai, Lạc Mật Mật nhìn trên nhìn dưới, không khỏi hoài nghi mình có phải đi lầm chỗ hay không?
Bỗng nhiên, sau lưng một hồi gió mát tập qua, bóng dáng màu đen nhanh chóng nhào tới.
Không tốt!
Lạc Mật Mật theo bản năng xoay người, nhẹ nhàng lẩn tránh.
"Thì ra là anh, anh muốn làm gì, muốn hù ch.ết tôi sao?" Thấy Nhãn Kính Nam cười ɖâʍ đãng, Lạc Mật Mật trừng cặp mắt rất lớn.
"Anh chỉ muốn ôm em một cái, Mật Mật, em đừng hiểu lầm, thật ra thì anh rất yêu thích em." Nhãn Kính Nam hai tay cởi nút áo, bỉ ổi đứng tại chỗ.
Lạc Mật Mật mí mắt nhảy lên, hoàn toàn hiểu được thằng nhóc này muốn làm cái gì.
“Ha ha, anh muốn ôm em một cái? Được!" Nghe như thế, Nhãn Kính Nam mừng rỡ như điên, không kìm hãm được đưa ra hai tay muốn nhào tới.
Lạc Mật Mật đưa tay ra đỡ, dùng sức chỉ vào lồng ngực của Nhãn Kính Nam, "Haiz, đừng nóng vội mà, người ta rất xấu hổ. Như vậy đi, anh cho em thời gian chuẩn bị, em sửa soạn lại, anh ngồi ở đó chờ em một chút đi!"
Nhãn Kính Nam sau khi nghe xong, toét miệng rộng ra cười ha hả ngồi vào trên ghế.
Lạc Mật Mật xoay người trở về, lục lội trong túi xách cái gì đó, chỉ chốc lát sau liền quay lại.
Lần này, hoàn toàn đem Nhãn Kính Nam mê hoặc.