Chương 47: Trò cười kết hôn
Tình cảnh như thế làm cho tất cả mọi người ở đó hoàn toàn khiếp sợ, nhân viên làm việc gọi bảo vệ tới, nhưng vẫn không ngăn cản được họ, cuối cùng cũng phải lấy hai tờ đơn ra, lung tung điền xuống, đưa cho họ.
"Anh chị cầm trước cái này, ngày mai chúng tôi sẽ gọi điện thoại cho anh chị xác nhận, anh chị về nhà trước đi có được không?"
"Chúng ta liền kết hôn như vậy? Không đúng, không phải kết hôn là phải có sổ hồng sao?" Lạc Thiểu Trạch mơ màng nhìn tờ giấy trắng trước mặt nghi ngờ.
Nhân viên làm việc bất đắc dĩ, nhỏ giọng cằn nhằn, "Đã say như vậy rồi mà còn biết giấy hôn thú là màu hồng."
"Anh nói cái gì?" Lạc Mật Mật tiến tới trước mặt nhân viên, dọa cho người ta giật mình.
"Tôi nói tại Trung Quốc, như vậy là được rồi, anh chị về trước đi? Chúng tôi đã tan việc từ lâu rồi, ngày mai sau khi đi làm nhân viên của chúng tôi sẽ gọi điện thoại cho anh chị xác nhận, anh chị về trước đi!"
Nghe được lời này, hai người mới bình tĩnh trở lại. Lạc Thiểu Trạch hưng phấn ôm cổ Lạc Mật Mật, một sự kích động nhiệt tình không nói ra được xông lên đầu.
"Chúng ta kết hôn, kết hôn rồi, đi về nhà thôi, về nhà..."
Hai người lảo đảo đi ra cục dân chính, cắm đầu ngã vào xe taxi.
Gian phòng hoàng hôn như tơ lụa mỏng lơ lửng ở trên người, tuyệt vời mà yên tĩnh. Nhưng mà ở trên giường lớn mềm mại tựa như không có yên tĩnh như vậy.
Chỉ thấy Lạc Thiểu Trạch cùng Lạc Mật Mật rối rít ngã xuống nắm cả giày cũng ví da của nhau ném trên thảm, hoàn hảo là quần áo vẫn hoàn chỉnh.
Chợt điện thoại vang lên.
"Ơ, tìm tôi có chuyện gì à?" Lạc Thiểu Trạch nhặt điện thoại di động lên, nhắm hai mắt không nhịn được nói.
"Xin chào, cho hỏi có phải là ngài Lạc Thiểu Trạch đó không? Chúng tôi là cục dân chính, hôm qua ngài cùng với một người tên là Lạc Mật Mật tới ghi danh kết hôn, lúc đấy chúng tôi đưa cho ngài chứng nhận tạm thời, không biết hôm nay các ngài có thể tới đây được không?"
"Cái gì?" Lạc Thiểu Trạch không thể tin vào lỗ tai mình được, kinh ngạc ngồi dậy.
Thoáng động đậy một cái bên cạnh Lạc Mật Mật đã tỉnh.
"Gì mà ồn ào vậy." Lạc Mật Mật từ từ mở mắt, thấy Lạc Thiểu Trạch lồng ngực mở rộng đang ngồi bên cạnh mình, không khỏi thất thanh hét chói tai.
Lúc đó, cũng làm cho Lạc Thiểu Trạch hoảng hốt không nhẹ. Anh chậm rãi quay đầu lại nhìn Lạc Mật Mật đang ngủ bên cạnh, lớn tiếng hô lên.
"Lạc tiên sinh, ngài không có chuyện gì chứ?" Ở điện thoại bên kia, cô nhân viên phục vụ khách hàng nghe được âm thanh, quan tâm nói.
"Không có việc gì!" Lạc Thiểu Trạch lập tức cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu.
"Bánh nướng áp chảo, sao anh lại ở trong phòng em?" Lạc Mật Mật từ từ ngồi dậy, trừng mắt tròn trịa.
Lạc Thiểu Trạch dùng sức đánh vào đầu mình, nhắm mắt thật chặt, anh cố gắng nhớ tới hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không thể nhớ được cái gì.
"Chúng ta, chúng ta không có xảy ra chuyện gì chứ?" Lạc Mật Mật chỉnh sửa lại quần áo cùng tóc của mình, sợ hãi hỏi.
Lạc Thiểu Trạch cúi đầu ngó quần áo của mình, mỉm cười nói, "Không có, hẳn là không có. Em xem quần áo của chúng ta không phải còn trên người sao?"
"Cài gì gọi là hẳn là á?"
"Em có nhớ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?"
"Em..." Mật Mật đưa tay vuốt cằm và môi, nỗ lực nghĩ, "Nhớ không rõ lắm, chúng ta uống rất nhiều rượu thì phải, sau đó thuê xe, không biết đi nơi nào, sau đó em không nhớ rõ. Chỉ là, em cảm thấy được chúng ta hẳn là ... Hẳn là cũng không có chuyện gì xảy ra..."
Lạc Thiểu Trạch nhắm mắt lại, thở sâu thật dài, "Ừ, không có cái gì xảy ra. Nhưng mà em biết anh vừa rồi nhận được cú điện thoại của ai không?"
"Của người nào?"
"Cục dân chính.