Chương 23
“Không...” Thở dài một hơi, há mồm ngậm quy đầu, bởi vì lang căn quá lớn, hắn chỉ vừa ngậm được một nửa là đã nghẹn đến yết hầu rồi.
“Tiểu Cát Cát, thả lỏng nào, bổn vương mới đi vào một nửa, cái miệng nhỏ nhắn của cưng thật chặt, không hề kém hơn tiểu huyệt cưng a, bổn vương thật sự là yêu ch.ết mất!”
“Đừng đừng...”
“Tiểu Cát Cát, di chuyển… di chuyển đầu lưỡi cưng đi, giống như lúc nãy ta làm cho cưng đấy.”
Kim Cát ngu ngốc không thực hiện được, hàm há lớn đến mức muốn trật khớp, đau nhức không thôi, lang căn quá lớn ngập đầy khoang miệng, đầu lưỡi căn bản là không có cách nào hoạt động.
“Ai, nhìn cưng kìa học cũng không xong, hay là dùng hai đùi cưng giúp bổn vương vậy.” Nhìn đồ đệ ngu nhưng đáng yêu không chịu được, Hắc Trạch lắc đầu nhịn dục vọng.
“Ưm... Một lần hả...” Nhu thuận xoay người, lộ ra hai bắp đùi thon dài.
“Cưng không phải lại hấp dẫn bổn vương đấy chứ? Thật sự là một tiểu yêu tinh!” Hắc Trạch vốn định chừa cho hắn một con đường lui, bây giờ gặp một màn ɖâʍ mỹ như vậy cũng không nhịn được, ép sát đôi chân dài, hung hăng đâm vào giữa.
“Ô...” Mặc dù không phải chính thức tiến vào, nhưng đùi trong là chỗ mẫn cảm của hắn a.
Cảm giác nóng cháy quen thuộc, làm hắn cảm thấy lang căn thật sự tiến nhập trong cơ thể, chỉ chốc lát sau, hắn liền đầu hàng, buông xuôi chìm đắm trong dục vọng.
“Cưng nói cho bổn vương biết, bổn vương phải làm sao bây giờ? Nói đi!”
Biết rõ thân thể của hắn đã không chịu nổi hoan ái, nhưng vẫn như cũ không nỡ buông ra, y rất hận không thể vĩnh viễn ôm lấy tiểu mị hoặc này...
Lúc này Kim Cát nào còn khí lực để trả lời, chỉ là chảy lệ, nhào vào lòng Hắc Trạch, chân chính giao phó toàn bộ thân thể mình.
Chính là như thế, lang căn lại được tiêu sái đưa đẩy giữa bắp đùi non mềm, nếu không phải Hắc Trạch rút ra sớm, sợ rằng Kim Cát thật sự muốn tinh tẫn nhân vong rồi...
** ** **
Tình cảm mãnh liệt còn đang dây dưa chưa dứt, mặc dù Hắc Trạch cũng không có thật sự tiến vào, nhưng thân mật đụng chạm như vậy so với dĩ vãng càng kích thích hơn.
Bọn họ vong ngã
(hi sinh quên mình)
âu yếm, Lang Vương một lần lại một lần phun bạch trọc trên bụng Kim Cát.
“Kẻ nào to gan, đi ra!” Đột nhiên, lang mâu đảo qua, hắc mang bắn về phía bên kia bờ.
Một thân ảnh màu trắng thuận thế ngã xuống đất, bị hắc mang bao vây.
“Ahh...”
Một tiếng thét chói tai, làm cho Kim Cát đang trầm mê dục vọng hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Tiểu... Tiểu Tinh, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?” Hắn ngẩn người nhìn Tiểu Tinh từ trên trời rớt xuống, quên luôn chính mình đang xích lõa.
“Ta... Ta...” Tiểu Tinh run rẩy, cố gắng thoát khỏi vòng vây pháp, nhưng chật vật ngồi trên mặt đất.
“Tiểu Cát Cát, cưng hình như...” Vỗ vỗ cái mông trắng tròn xinh đẹp của hắn, Hắc Trạch nhíu mày khó chịu.
Y không ngại bị nhìn thấy, nhưng y thật căm ghét để người khác thấy thân thể xinh đẹp của Tiểu Cát Cát!
“AH...” Lần này đến phiên Kim Cát kêu thảm thiết.
Lang căn được hắn kẹp dưới người, bộ dáng vô cùng ɖâʍ đãng, tất cả đều bị Tiểu Tinh thấy được, ô ô, làm cho hắn đi ch.ết đi!
“Khóc cái gì?” Hắc Trạch lạnh nghiêm mặt, trực tiếp dùng lực đánh xỉu Tiểu Tinh, rồi trấn an Kim Cát đang bối rối.
“Đều tại ngươi, đều là tại ngươi... Đều bị Tiểu Tinh thấy được...” Vừa xấu hổ vừa giận, Kim Cát cầm lấy cánh tay y, hung hăng cắn một cái.
“Được rồi, được rồi, bổn vương làm nàng bất tỉnh rồi, nàng cái gì cũng nhìn không thấy đâu.”
“Tiểu Tinh, Tiểu Tinh!”
Kim Cát giương mắt chứng kiến Tiểu Tinh ngã xuống hôn mê bất tỉnh, hắn liền đẩy Hắc Trạch ra, nắm xiêm y bên bờ lung tung che cơ thể, vọt lên.
“Tiểu Cát Cát, cưng tốt nhất không nên tới gần nàng, nàng rất khả nghi, cư nhiên có thể qua được kết giới của bổn vương thiết lập tìm tới nơi này, xem ra bổn vương thật sự phải hảo hảo thẩm tr.a nàng!” Hắc Trạch phía sau đi tới, đem hắn kéo vào trong lòng, nhìn Tiểu Tinh, vẻ mặt như nghĩ tới cái gì.
“Sẽ không đâu, nàng không phải là hung thủ, ta muốn đi hỏi đại ca, tại sao mặc kệ Tiểu Tinh?!” Kim Cát liều mạng lắc đầu.
Hắn như thế nào cũng không tin người đơn thuần như Tiểu Tinh là hung thủ, hắn nhất định phải đi hỏi rõ ràng!
“Hảo, bổn vương đang muốn đi tìm Kim Hồ đối chất.”
Hắc mang chợt lóe, nhất lang nhị hồ xuất hiện trong doanh trướng của Kim Hồ, Hắc Trạch vẻ mặt lạnh như băng nhìn hắn, đem Tiểu Tinh để trên mặt đất.
“Lang Vương, đến tột cùng nàng ta đã làm gì?” Ôm lấy Tiểu Tinh hôn mê bất tỉnh, Kim Hồ vẻ mặt đầy nghi vấn.
“Ca, ca như thế nào để cho Tiểu Tinh đi ra ngoài? Trạch không phải muốn ca hảo hảo trông nàng sao?” Nhớ tới mới vừa rồi một màn xấu hổ, Kim Cát đỏ mặt, tiến lên hỏi.
“Nàng đi ra ngoài? Mới vừa rồi nàng còn đang một mực bên người ta...” Kim Hồ cũng mơ hồ.
“Tiểu Cát Cát, không nên cấp bách, chuyện này giao cho bổn vương.” Lang Vương phất phất tay, hắc mang đánh vào trên người Tiểu Tinh.
“Ta... Ta đây là làm sao vậy?” Tiểu Tinh mở ra hai mắt, chứng kiến vẻ mặt hung thần ác sát của Lang Vương, cả người phát run.
“Tiểu Tinh, không nên giả bộ ngu, bổn vương hỏi ngươi, vì sao xuất hiện tại ôn tuyền?”
“Ôn tuyền? Ta... Ta cũng không biết, trong đầu trầm hôn mê, tỉnh lại chứng kiến các ngươi...” Nói rồi một nửa, Tiểu Tinh mặt đỏ bừng bừng rồi.
“Tiểu Tinh, ý của ngươi là ngươi cái gì cũng không nhớ rõ phải không?” Sợ nàng tiếp tục nói, Kim Cát vội vàng cắt đứt nàng.
“Đúng vậy... Gần đây thường xảy ra tình trạng như vậy, thường xuyên nhớ không được chính mình làm cái gì, nhân tiện ngay cả... Như thế nào tới nơi này, ta cũng nhớ không rõ...” Nước mắt không ngừng rơi xuống, Tiểu Tinh run rẩy càng lợi hại.
“Chuyện mị hương ngươi còn nhớ không?”