Chương 40: Bảng xếp hạng trái tim
Đại Thần: Số một số hai số ba số bốn tất cả mau ra chỗ khác chơi...
~.~
Sau đó, suốt dọc đường Tiểu Bạch vô cùng thoải mái cởi mở, vui vẻ kể lại tất cả những chuyện xảy ra trong hai ngày trước, từ chuyện Giả Chí Thanh bị xé hóa đơn phạt, chuyện Giả Chí Thanh đi qua đêm không về nhà, cho đến chuyện Liên đại đạo ngàn dặm truy tìm qυầи ɭót vân vân và vân vân.
Nhưng bất kể Tiểu Bạch có kể chuyện hấp dẫn đến đâu đi nữa, Nhan Túc Ngang vẫn ôm một bộ mặt tối sầm, kiệm lời như vàng, cậy miệng không ra được một chữ.
Cho dù Tiểu Bạch có vô tư đến đâu, cũng phát hiện ra hắn có gì đó không ổn, không thể không hỏi thăm: "Anh làm sao thế?"
Nhan Túc Ngang vì chờ cậu nói ra câu này đã muốn phát khùng luôn, vất vả lắm mới đợi được, ngay lập tức thắng xe lại.
Xe cũng vừa hay dừng lại ngay dưới lầu nhà cậu.
Tiểu Bạch tò mò nhìn vẻ mặt trầm lặng của hắn, rồi lại nhìn về phía nhà mình sát bên cạnh, suy nghĩ cả nửa ngày, mới nói nhỏ nhỏ: "Tôi về nhà nha."
...
Cậu ấy sao có thể bỏ mặc hắn mà về nhà như vậy chứ?
Nhan Túc Ngang nổi giận, gõ cạch vào nút đóng cửa một cái, đem tất cả cửa xe đóng lại.
Tiểu Bạch xoay người, dỗ dành: "Tôi về nhà lấy kẹo cho anh mà. Trong túi xách thật sự là hết kẹo rồi."
...
Về lấy kẹo cho hắn, ai mà muốn ăn kẹo chứ?!
Nhan Túc Ngang lửa giận cháy bùng lên.
"Tôi không biết là anh thích ăn, nếu biết thì tôi đã không đem cho người ta rồi." Tiểu Bạch dùng bộ dạng "à ra là anh ấy rất thích ăn kẹo que" mà nhìn hắn.
Nhan Túc Ngang vẻ mặt hơi hơi xìu xuống một chút: "Vậy nghĩa là tôi được ưu tiên hơn người kia sao?"
Tiểu Bạch gật đầu: "Tất nhiên rồi, chúng ta là bạn bè mà."
Nhan Túc Ngang chợt tỉnh mộng.
Phải rồi, được ưu tiên hơn một người qua đường thì có cái gì đáng để tự hào chứ. Hắn đúng là càng ngày càng không có nguyên tắc không có chí khí mà.
Hắn tự trách tự móc một hồi, mới hắng giọng nói: "Giữa bạn bè có thật là phải thẳng thắn với nhau không?"
"Phải." Tiểu Bạch hai mắt liếc liếc: "Chính là hồi nãy anh hỏi tôi làm sao vậy, tôi đã kể cho anh nghe tôi làm sao vậy, thế nhưng mà đến khi tôi hỏi anh làm sao vậy, anh lại chẳng nói cho tôi biết anh là làm sao vậy, như thế là anh không thẳng thắn."
Xung quanh đầu Nhan Túc Ngang đang bị mấy chữ "làm sao vậy" bay vòng vòng.
Tiểu Bạch huơ huơ tay trước mặt hắn: "Anh không sao chứ?"
"Không sao." Hắn kéo tay cậu xuống, chợt hít sâu một hơi, vén tay áo của cậu lên, nhìn những vết dây trói xanh xanh tím tím trên cánh tay mà trầm giọng hỏi: "Những vết thương này làm sao lại có?"
"Hả?" Tiểu Bạch nhìn xuống cách tay đầy những vết bầm của mình, một lát sau rốt cuộc hiểu ra hắn đang hỏi cái gì: "À, vì bị trói bằng dây thừng đó."
"Trói bằng dây thừng?" Mặt Nhan Túc Ngang lập tức tái mét: "Ai trói cậu? Giả Chí Thanh hả?"
"Ách xì!" Từ cửa sổ nào đó ở trên lầu vọng ra một tiếng ách xì thật lớn.
Bên trong xe.
Tiểu Bạch ngây người hỏi: "Liên quan gì đến Chí Thanh?"
Không liên quan đến Giả Chí Thanh?
Được rồi, may là cậu ta chưa có phạm phải mười tội ác không thể dung tha, cùng lắm thì chỉ mới có chín tội thôi.
(Thập ác bất xá ~ mười tội ác không thể dung tha: sát sinh, trộm cướp, tà ɖâʍ, dối trá, nói tục, đâm thọc, ác khẩu, tham lam, giận dữ, mê muội)
Nhan Túc Ngang âm thầm gạch bỏ bạo lực gia đình ra khỏi danh sách tình nghi, còn lại chính là...
"Chẳng lẽ bị người trong công ty bắt nạt?" Trong đầu hắn hiện lên cảnh Tiểu Bạch bị người trói chặt đem vào WC mà bỡn cợt, bàn tay tức thì nắm chặt kêu răng rắc.
Tiểu Bạch nghi hoặc nhìn sắc mặt càng ngày càng tối thui của hắn: "Đều không phải. Là lúc đóng phim, bị Thang Long trói đó."
"Thang Long?" Nhan Túc Ngang nhướn mày. Hắn thiếu chút nữa là quên mất trong "Nam Nhân Lệ" có cảnh quay Tiểu Bạch bị trói. Đây chính là quá quan tâm sẽ bị loạn sao?
Hắn thở dài, hạ kiếng xe xuống, nhờ gió lạnh làm thanh tỉnh đầu óc một chút.
Đã từ rất lâu rồi không hề có cảm giác khẩn trương như thế phẫn nộ như thế. Càng ở trong giới giải trí càng lâu, tính tình lại càng trầm tĩnh xuống. Không phải là không có, mà giống như một ngọn núi lửa đang ngủ yên, chỉ chưa có cơ hội để phun trào. Khi vừa nhìn thấy thương tích tím bầm trên tay Tiểu Bạch thì, nham thạch núi lửa dường như bùng lên mãnh liệt sôi sục, cuồn cuộn tuôn trào trong tim, chỉ hận không thể ngay lập tức túm lấy người đã làm thương tổn cậu ấy đem tới trước mặt, tàn bạo đánh một trận te tua bầm dập.
Mặc dù hiện giờ đã biết được nguyên nhân, nhưng mà chuyện này vẫn không thể nào nuốt trôi được. Đóng phim thì đóng phim, ra tay thế nào cũng phải có giới hạn chứ. Bất mãn của Nhan Túc Ngang đối với Trần Đức Chương đã lên tới mức đỉnh điểm.
"Anh không sao chứ?" Tiểu Bạch lo lắng nhìn từng đường nét hoàn mỹ trên gương mặt hắn.
Nhan Túc Ngang đột ngột quay đầu lại, gió thổi vào trong xe, hất tung khăn quàng trên cổ hắn, che khuất đôi mắt, nhưng không thể nào che giấu nổi ánh mắt nóng bỏng ẩn sâu bên trong.
"Tiểu Bạch."
So với cách gọi bình thường không có gì khác, nhưng chẳng hiểu sao lại làm Tiểu Bạch tự dưng khẩn trương hẳn lên: "Vâng."
"Cậu có thích tôi không?"
Sợ Tiểu Bạch bị thương tổn, sợ Tiểu Bạch gặp khó khăn, sợ Tiểu Bạch đau lòng... đủ loại tình cảm vỡ òa ra rồi hòa quyện cùng một lúc, hoàn toàn nhấn chìm hắn trong nỗi lo lắng suy tính thiệt hơn.
Trái tim, chưa bao giờ trống rỗng như thế này, một nỗi khát khao chưa từng có chờ mong chưa từng có một lời hứa hẹn, thậm chí chỉ một nụ cười thôi cũng được, ít ra sẽ giúp lấp đầy khoảng trống trong tim, làm cho hắn an tâm trở lại.
Nhan Túc Ngang tham lam nhìn gương mặt trong sáng trước mắt. Bất luận trong mộng đã dùng ngón tay dùng đôi môi mà miêu tả mấy ngàn lần, hắn vẫn cảm thấy không tài nào đủ được.
Tiểu Bạch không chút che giấu đáp lại cái nhìn của hắn, ra sức gật gật đầu nói: "Có!"
Nhan Túc Ngang trái tim tưng bừng nở hoa, hỏi tiếp: "Có thích nhiều lắm không?"
Tiểu Bạch suy nghĩ một chút rồi nói: "Ba, mẹ, Hùng ca, Chí Thanh, anh Cao Cần, anh Á Luân... a, anh Á Luân xếp trước anh Cao Cần, à, anh so với anh Á Luân thì..."
"Được rồi được rồi." Nhan Túc Ngang vội vàng cắt đứt lời nói của cậu, tránh cho trái tim nhỏ bé của hắn bị cướp mất chút hạnh phúc vừa mới có được. Sự thật thì, thực tế cũng không khác biệt lắm. "Cậu nói là, tôi xếp hạng phía dưới Giả Chí Thanh sao?"
Tiểu Bạch nói: "Đồng hạng với anh Á Luân đó."
...
Được rồi. Cái tên Giả Chí Thanh kia mỗi ngày đều sống chung dưới một mái nhà, hai người bọn họ tình thâm ý trọng hắn còn có thể lý giải – đương nhiên, tuyệt đối không thể chấp nhận. Nhưng còn cái tên Phong Á Luân kia chim đã bay tới phương trời khác rồi, sao còn chạy tới đây tranh giành cái gì nữa chứ.
Giận dữ khi lên tới mức cực điểm bỗng chốc trở thành bất lực, Nhan Túc Ngang cười khổ nói: "Tôi trong lòng cậu, hay là đừng xếp ở vị trí số năm nữa?"
Tiểu Bạch phiền muộn nhìn vẻ mặt cười ra nước mắt của hắn, hỏi lại: "Tôi trong lòng anh thì sao?"
Nhan Túc Ngang ngay lập tức giơ lên một ngón tay: "Số một!"
Tiểu Bạch run sợ cả nửa ngày: "Vậy còn cha mẹ anh ở đâu?"
"Bọn họ đều cho rằng đối phương là số một, tôi việc gì phải chen chân vào làm người thứ ba."
Tiểu Bạch mờ mịt cố gắng tiêu hóa ý tứ trong lời nói của hắn.
Nhan Túc Ngang đột nhiên nảy ra một ý nói: "À, cha mẹ thì không nên xếp cùng hàng với bạn bè, đúng không?"
Tiểu Bạch gật đầu.
Tốt lắm, số một số hai biến mất. Nhan Túc Ngang nói tiếp: "Người ch.ết không thể sống lại được, Hùng ca chắc hẳn là đang ở một nơi thật cao thật rộng, không nên đặt cùng một chỗ mà so sánh với người sống, đúng không?"
Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, lại gật đầu.
Tốt tốt, số ba cũng biến mất. Số bốn chính là... Giả Chí Thanh. Nhan Túc Ngang chợt phát hiện ra cậu ta đúng là một tảng đá khổng lồ chắn ngang con đường dẫn tới tương lai hạnh phúc của hắn! "Về phần Giả Chí Thanh..."
Tiểu Bạch mở to mắt nhìn hắn.
"Cậu ta không phải đã có bạn gái phóng viên rồi sao? Cho nên bị truất quyền thi đấu." Nhan Túc Ngang công chính liêm minh tuyên án.
"Quyền thi đấu cái gì?"
"Thì là..." Nhan Túc Ngang nắm lấy tay Tiểu Bạch, sau đó kéo ra một ngón tay: "Tôi trong lòng cậu, chiếm vị trí thứ nhất!"
Cái gì mà Giả Chí Thanh, Phong Á Luân, Cao Cần... cả đám mau mau biến hết về mảnh đất cắm dùi của mấy người đi, ở đây chen chen lấn lấn trong lòng Tiểu Bạch nhà hắn để làm gì! Một mình hắn mà còn sợ không đủ chỗ đây nè.
Tiểu Bạch nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn cả nửa ngày, đột nhiên thốt lên một câu: "Như vậy hình như hơi trẻ con đó."
...
Nhan Túc Ngang mở to mắt không thể tin nổi.
Hắn cư nhiên lại bị Tiểu Bạch nói là trẻ con...
Cho nên, Đại Thần thật sự biến thành thần... bay về chầu trời.
Ngày hôm sau, Nhan Túc Ngang quay lại phim trường "Nam Nhân Lệ".
Đoàn làm phim đang ở trạng thái vui vẻ chỉ trong tíc tắc đã chuyển sang trạng thái áp lực.
Liên Giác Tu vừa đặt chân vào phim trường cũng cảm thấy rất khó hiểu quay qua hỏi thư ký trường quay: "Còn chưa có quay phim mà, tôi hẳn phải đang hòa ái dễ gần chứ. Vì sao mặt mũi của các vị đại gia lại trầm trọng như vậy?" Nếu không phải nhìn tới nhìn lui đều là những gương mặt quen thuộc, hắn còn tưởng mình đi nhầm chỗ, lạc tới nhà tang lễ rồi.
Thư ký trường quay vừa khoác thêm áo, vừa chỉ chỉ về hướng Nhan Túc Ngang.
Chỉ thấy anh ta đang ngồi ngay ngắn trên ghế không nói một lời, lạnh lùng nhìn Trần Đức Chương hóa trang.
Chỉ tội nghiệp cho chuyên gia trang điểm bị dư quang chiếu vào làm cho da đầu dựng hết cả lên, đem lông mày của Trần Đức Chương bôi bôi xóa xóa vẽ tới vẽ lui mà vẫn giống như con giun.
Liên Giác Tu nhớ tới mấy hôm trước cậu ta cũng làm mặt lạnh với mình, sờ sờ cằm nói: "Mãn kinh rồi hả?"
Cảnh quay ngày hôm nay chính là Nhan Túc Ngang trong vai Thiệu Chấn Kỳ bị Trần Đức Chương trong vai Thang Long cầm đầu bọn cướp ngân hàng bắt cóc. Đối mặt với cái ch.ết, Thiệu Chấn Kỳ vẫn kiên cường bất khuất, cương trực, công chính, làm cho Thang Long phải nhìn hắn bằng cặp mắt khác, để thử nghiệm tính chính trực của hắn cho dù có gặp phải bất cứ trở ngại nào cũng không thay đổi, Thang Long quyết định thả người.
Điểm nhấn của cảnh quay này chính là sự đối lập giữa thiện ác, chính tà, đạo đức và dục vọng giữa Nhan Túc Ngang và Trần Đức Chương.
Cho nên cảnh quay này đòi hỏi khả năng diễn xuất phải được phát huy tới mức tối đa.
Liên Giác Tu vừa mới hô ACTION một cái, mùi thuốc súng lập tức nồng nặc tràn ngập cả gian phòng.
Nhìn ánh mắt của Nhan Túc Ngang trừng Trần Đức Chương, bất kỳ ai cũng cảm thấy Trần Đức Chương tội ác tày trời, tội nghiệt chồng chất, không thể nào tha thứ được.
Lời thoại mới nói được có hai câu, Liên Giác Tu đã hô dừng lại ba lần liền.
"Các người rốt cuộc là ai bị ai bắt cóc vậy hả?" Liên Giác Tu tức giận đến mức nổ tung cả cái đầu, "Người bị trói đường hoàng dõng dạc thì không nói đi, sao lại còn có vẻ ngạo nghễ khinh người nữa. Còn tên bắt cóc thì lại nói chuyện lí nha lí nhí, cứ như sợ phá rối giấc ngủ trưa của người khác không bằng. Các người đang đóng phim hài phải không?"
Trần Đức Chương vô cùng uất ức.
Vừa rồi ánh mắt của Đại Thần thật sự giống như muốn đem hắn đi lăng trì tùng xẻo, báo hại hắn khí thế đã không tự chủ được lại còn bị đè xuống.
Liên Giác Tu đột nhiên tiến đến gần Nhan Túc Ngang, hỏi nhỏ: "Tâm trạng không tốt hả?"
Nhan Túc Ngang không phủ nhận: "Rõ ràng lắm sao?"
"Vớ vẩn, chỉ cần dùng nhiệt kế là có thể đo được." Hèn gì tất cả mọi người đều mặc thêm áo khoác.
Nhan Túc Ngang bĩu môi.
"Sô cô la hay cà phê?" Bọn họ thông thường khi đóng phim, lúc buồn bực thì ăn sô cô la, lúc mệt mỏi thì uống cà phê.
Nhan Túc Ngang nghiến răng nói: "Tẩm quất."
"Tẩm quất?" Liên Giác Tu nhíu mày: "Tôi cũng không phải là tiệm mát xa, muốn tẩm quất cái gì?"
"Chính là đánh đập đấm đá đó."
Liên Giác Tu chăm chú quan sát hắn cả nửa ngày, sau đó gật đầu lẩm bẩm: "Quả nhiên là thời kỳ mãn kinh mà."
"Xéo đi."
Sau khi nhận được sự phản hồi tới nơi tới chốn của người bên ngoài, vẻ áp bức của Đại Thần quả thật đã được kiềm chế bớt, giúp cho Trần Đức Chương lấy lại sự cân bằng. Nếu như không kể đến Trần Đức Chương trong lúc quay phim hay bị cà lăm, cùng với Liên Giác Tu hay gào rú, phần về sau có thể coi như là tiến hành thuận lợi.