Chương 78: Một phen phát hỏa chết người
Cuộc đời là một vở hài kịch...
~.~
Vừa xuống máy bay, các hoạt động tuyên truyền ngay lập tức được khua chiêng gióng trống
tiến hành.
Chụp ảnh, họp báo, gặp gỡ fan hâm mộ... cả đoàn làm phim bận rộn bị xoay vòng vòng cứ
như chong chóng.
Vô cùng vất vả mới được về khách sạn, Liên Giác Tu tắm rửa xong ngay lập tức nhào tới
phòng Nhan Túc Ngang, lại phát hiện hắn ta đang xịt nước hoa thơm ngào ngạt: "Cậu muốn
ra ngoài?"
Nhan Túc Ngang trừng mắt liếc hắn: "Giáo viên tiểu học không có dạy anh trước khi vào
phòng người khác phải gõ cửa sao?"
"Họ chỉ dạy tôi khi về nhà nhớ đóng cửa thôi." Liên Giác Tu nói: "Cậu mở cửa toang hoác
như vậy, không phải đang chờ đợi Tiểu Bạch chứ?"
Nhan Túc Ngang nói: "Nếu mà anh có nhiều lời thừa thãi muốn nói đến thế, mời ra ngoài tìm
thùng rác đi."Liên Giác Tu nói: "Cậu đang đuổi tôi đi? Bạn bè bao nhiêu năm như vậy mà trong lúc tôi
đang cần dốc bầu tâm sự nhất cậu lại có thể đuổi tôi đi?"
Nhan Túc Ngang quay người, cực kỳ nghiêm túc quan sát hắn: "Anh bất lực hả?"
...
Liên Giác Tu chụp cái gối trên giường nhắm đầu hắn ném tới.
Nhan Túc Ngang bắt được cái gối: "Trừ chuyện đó ra, cho dù khách sạn có cháy cũng đừng
tới làm phiền tôi!"
Liên Giác Tu bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói: "Không phải là tối nay cậu tính..."
Nhan Túc Ngang cười vô cùng đắc ý.
"Nếu như tôi nói cho cậu biết khách sạn này cũng có phóng viên thì sao?"
"Nếu vậy tôi sẽ mua hết tất cả những vị trí quảng cáo đắt nhất của tòa soạn báo đó."
Liên Giác Tu nhìn vẻ mặt chẳng thèm để tâm của hắn, thở dài nói: "Cậu bị dục hỏa đốt não
rồi."
Nhan Túc Ngang thở dài một hơi: "Được rồi. Tôi cho anh thời gian ba phút."
Liên Giác Tu từ trên giường nhảy dựng lên: "Tôi nghĩ tôi với Giả Chí Thanh có hy vọng rồi."
"Trong bi kịch cũng có hy vọng vậy."
Liên Giác Tu phớt lờ gáo nước lạnh của hắn, vẫn tiếp tục nói: "Tôi nghĩ cậu ấy cũng có chút
động lòng với tôi."
Nhan Túc Ngang suy nghĩ một chút: "Anh nói cho cậu ta biết sổ tiết kiệm của anh có bao
nhiêu con số không sao?"Liên Giác Tu trừng mắt nhìn hắn.
"Được rồi. Thật ra, Giả Chí Thanh là một người cho dù giàu sang phú quý cũng không hề
động lòng." Nhan Túc Ngang thật khó khăn nói ra câu này.
Nhiệt độ trong phòng từ từ hạ xuống.
Liên Giác Tu nói: "Có câu nào an ủi hơn không?"
Nhan Túc Ngang nói: "À, kỳ thực anh là một người vô cùng thu hút."
Liên Giác Tu gật gật đầu nói: "Thế mới là lời nói thật."
"Nhất là khi trên người anh lấp lấp ánh Mỹ kim."
"..."
Nhan Túc Ngang chỉ vào đồng hồ đeo tay nói: "Hết ba phút rồi."
Liên Giác Tu đứng lên đi ra cửa, sau đó đứng tựa khung cửa nói: "Câu cuối cùng."
"Nói."
"Nước hoa hôm nay của cậu hơi giống nước đái mèo."
Nhan Túc Ngang bấm chuông phòng Tiểu Bạch.
Ra mở cửa chính là Giả Chí Thanh.
"Chuyện hôm qua cậu làm tốt lắm." Mới vừa mở cửa, hắn đã nghe Nhan Túc Ngang nói như
thế.Tim Giả Chí Thanh nhảy thót một cái, chẳng lẽ chuyện đó đã bại lộ rồi sao? Nhưng mà cho
dù âm mưu có bại lộ cũng đáng được biểu dương chứ. Tim của hắn cứ như bị treo mười
lăm thùng nước bảy trên tám dưới: "Đại Thần, anh đang nói chuyện gì thế?"
Nhan Túc Ngang liếc nhìn hắn: "Ngày hôm qua cậu làm nhiều chuyện tốt lắm hay sao?"
Giả Chí Thanh cố gắng suy nghĩ một lúc: "Đi WC xong không rửa tay có tính không?"
Nhan Túc Ngang cúi đầu nhìn tay hắn đang đặt trên nắm cửa: "Tiểu Bạch đâu?"
"Cậu ấy đang tắm."
Nhan Túc Ngang nói: "Đêm nay cậu ngủ một mình không thành vấn đề chứ?"
...
Chẳng lẽ Đại Thần muốn đêm nay hành động?
Giả Chí Thanh trong lòng có chút hào hứng, lại có thứ tình cảm không nói nên lời của gà
mẹ.
Nhan Túc Ngang thấy hắn nửa ngày cũng không nói câu nào, bổ sung thêm: "Cậu hẳn phải
biết, tôi không phải đang hỏi ý kiến cậu."
Giả Chí Thanh nói: "Tiểu Bạch, cậu ấy là lần đầu tiên."
"..."
"Anh dịu dàng một chút."
"..."
"Dầu bôi trơn nhiều một chút.""..."
"Nghe nói lần đầu tiên sẽ đau, còn có thể chảy máu, anh tốt nhất chuẩn bị chút thuốc hạ
sốt."
"..."
Cánh cửa toa lét chợt mở ra.
Tiểu Bạch mặc áo choàng tắm đi ra ngoài, thấy bọn họ đứng trước cửa, hiếu kỳ hỏi: "Mọi
người đang nói chuyện gì vậy?"
"Kỹ năng cấp cứu khi đi dã ngoại." Nhan Túc Ngang trả lời tỉnh bơ.
Giả Chí Thanh bổ sung thêm: "Còn nữa, thuốc giảm đau."
Tiểu Bạch đi tới, từ trong túi hành lý lấy quần áo ra, trở lại toa lét nói: "Mình đi thay quần áo.
Hai người tiếp tục trò chuyện đi."
Cửa đóng lại.
Nhan Túc Ngang nói: "Cậu làm sao lại nghĩ tới chuyện cho cậu ấy xem phim vậy?"
Giả Chí Thanh ngẩn người, giờ mới có thể khẳng định đúng là chuyện này, lập tức nịnh nọt
nói: "Bởi vì tôi hoàn toàn ủng hộ chuyện anh và Tiểu Bạch."
"Nói thật đi?"
"Anh có thể dừng dâng tôi cho Liên Giác Tu được không?" Nói xong câu đó, Giả Chí Thanh
trong lòng chợt cảm thấy hụt hẫng trống rỗng không nói nên lời.
"Cho nên cậu mới xuất chiêu vây Ngụy cứu Triệu này?"Giả Chí Thanh nói: "Không phải, tôi chủ yếu là muốn bày tỏ tôi và Đại Thần vĩnh viễn đứng
cùng một chiến tuyến thôi."
Nhan Túc Ngang nói: "Nếu mà danh hiệu của cậu biến thành Liên thiếu phu nhân, tôi còn tin
tưởng một chút."
...
Giả Chí Thanh căm hờn nói: "Đại Thần, anh không thể vì lợi ích của mình mà hy sinh hạnh
phúc của người khác."
Nhan Túc Ngang nhướn mày hỏi: "Ở cùng Liên Giác Tu là bất hạnh hả?
Giả Chí Thanh hỏi ngược lại: "Vậy hạnh phúc hả?"
"Chuyện này, không phải thử rồi mới biết sao."
"..."
"Có điều theo như tôi được biết, người muốn được gả cho Liên Giác Tu, bất kể nam nữ, đều
có thể xếp hàng từ chỗ này dài cho tới Bắc Kinh."
"Mỗi người lúc xếp hàng, trung bình cách nhau một ngàn dặm chắc?"
Tiểu Bạch thay quần áo xong đi ra, phát hiện Giả Chí Thanh đã đi mất.
"Chí Thanh đâu rồi?"
"Cậu ta đi tìm Liên Giác Tu rồi." Nhan Túc Ngang dừng một chút, lại nói: "Gần đây quan hệ
của bọn họ không tồi."
"Vậy à."Nhan Túc Ngang thấy Tiểu Bạch thờ ơ nguội lạnh, liền tăng thêm chút lửa: "Sự thật thì hai
người đã rất nóng bỏng rồi."
...
"Chúng ta có nên đến khuyên can không?" Tiểu Bạch lo lắng hỏi. Nóng bỏng như thế, vậy có
nguy hiểm không?
Nhan Túc Ngang vội vã giải thích nói: "Ý của anh muốn nói, là quan hệ nóng bỏng."
Tiểu Bạch gật đầu.
Nhan Túc Ngang nói: "Đến phòng anh ngồi một chút đi."
Tiểu Bạch hỏi: "Bây giờ bắt đầu làm phải không?"
...
Nhan Túc Ngang nghĩ: tiếng Trung thật là bác đại tinh thâm, mà phần tinh thâm nhất chính là
ở từ đồng âm khác nghĩa.
Hắn yêu tiếng Trung.
Tiểu Bạch theo Nhan Túc Ngang trở về phòng hắn.
Nhan Túc Ngang đã đặc biệt gọi một chai rượu vang.
Tiểu Bạch hỏi: "Chúng ta có cần phải tắm chung không?"
Nhan Túc Ngang hơi ngạc nhiên: "Em không phải mới tắm sao?" Lẽ nào Tiểu Bạch thích tắm
uyên ương?
Tiểu Bạch mờ mịt nói: "Nhưng mà em xem trong phim ngay từ đầu bọn họ đã tắm chung rồi."...
Nhan Túc Ngang rót ra một ly rượu: "Từ bây giờ trở đi hãy đem cái phim trong đầu em
quẳng hết ra ngoài."
Tiểu Bạch ngoan ngoãn đứng lên: "Được, vậy em bây giờ cần phải làm gì?"
"Uống rượu." Hắn lắc lắc ly rượu.
Tiểu Bạch giơ tay, thế nhưng hắn lại cầm ly rượu đưa lên môi, há miệng uống một ngụm,
dòng rượu đỏ óng ánh chảy vào môi hắn. Hắn ngậm lại trong miệng, sau đó buông ly rượu
xuống, vươn tay ôm lấy hông cậu, chậm rãi cúi xuống.
Tiểu Bạch phối hợp ngẩng đầu lên.
Môi kề sát môi.
Khi đầu lưỡi Nhan Túc Ngang đem rượu vang cùng cậu quấn quýt, hắn nghĩ: Tiểu Bạch quả
là một đệ tử tốt.
Rượu kích thích cảm giác cả hai người.
Nhan Túc Ngang cảm nhận được luồng khí nóng từ đầu lưỡi truyền đến từng ngóc ngách
của cơ thể.
Lông mi của Tiểu Bạch tựa như con bướm nhỏ bị ướt đẫm nước mưa, khẽ khàng run rẩy.
Lưỡi của Nhan Túc Ngang từ hàm răng trực tiếp chuyển đến đôi môi, sau đó là chóp mũi,
sống mũi, lông mày...
Tiểu Bạch nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ.Nhan Túc Ngang đỡ lấy thắt lưng của cậu lùi lại hai bước, quỳ một gối xuống, đem cậu đặt
lên giường.
Tiểu Bạch hai tay để trước ngực, lo lắng nhìn hắn, đôi mắt ươn ướt tựa như một chú tiểu
bạch thỏ đang sợ hãi.
Nhan Túc Ngang khóe miệng khẽ cong lên, hai bàn tay bắt đầu khiêu khích, ngón tay nhen
lửa trên làn da bụng trắng nõn, từng chút từng chút kéo áo T-shirt của cậu lên, lúc đi qua hai
điểm phấn hồng, ngón tay không ngừng trêu đùa quanh quẩn.
Tiểu Bạch hai tay theo áo càng ngày càng giơ cao, từng bước từng bước thối lui, lui cho đến
miệng, ủy khuất lẩm bẩm: "Nhột."
"Đừng nói nhột." Nhan Túc Ngang chậm rãi cúi người xuống, khuỷu tay chống đỡ bên trái,
chân từ từ len vào giữa hai chân cậu, gần như phủ lên người cậu, thầm thì: "Đừng nói nhột,
nói Ngang."13
"Ngang." Tiểu Bạch vâng lời khẽ gọi.
Nhan Túc Ngang cảm nhận được bụng dưới đang rục rịch ngóc đầu dậy, cuối cùng không
nhịn được nữa vươn tay cởi bỏ quần của cậu.
Đây là loại quần thể thao, lưng thun, cho nên hắn chỉ cần kéo xuống là được.
Bàn tay Nhan Túc Ngang tựa như con cá chạch trơn tuột đột nhập vào trong quần, sau đó
vào trong qυầи ɭót.
Tiểu Bạch khó chịu khẽ giãy dụa một cái, nói: "Trong phim không giống thế này."
"Phim bọn họ đóng không có anh." Nhan Túc Ngang trả lời qua loa, bàn tay nhè nhẹ xoa xoa
cặp mông mềm mại của cậu.
13 Nhột ~ Dương đọc là [yǎng] gần giống với Ngang [áng]Tiểu Bạch nhíu nhíu mày, cơ thể hướng lên trên né tránh: "Khó chịu."
Bàn tay Nhan Túc Ngang hơi hơi dùng lực: "Đây là hưởng thụ."
Ngón tay hắn từ từ đi xuống, đang lúc sắp đạt được mục đích, chợt nghe tiếng đập cửa rầm
rầm.
Cũng giống như đang hăng say diễn thuyết lại bị người ta dội cho một gáo nước lạnh, Nhan
Túc Ngang gần như rống lên: "ch.ết tiệt, không thấy bên ngoài có bảng không làm phiền
sao?"
"Cháy rồi!" Người ở bên ngoài cũng điên cuồng hét lên.
Nhan Túc Ngang bạo phát: "Tôi đây còn cháy hơn!"
Suốt dọc đường đến khách sạn mới, Nhan Túc Ngang vẫn giữ bộ mặt u ám.
Liên Giác Tu hả hê khi thấy người gặp họa: "Nghe nói lúc khách sạn phát hỏa, cậu cũng
đang tự phát hỏa hả?"
Nhan Túc Ngang tức giận nói: "Anh chưa từng nghe cái gì gọi là nghịch lửa bỏng tay sao?"
Liên Giác Tu nói: "Tôi chỉ từng nghe câu nhóm lửa tự thiêu thôi."
Nhan Túc Ngang nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu tối nay mà để tôi nghe thêm một chữ lửa
nào nữa, tôi không đảm bảo sẽ không đánh người đâu đó."
Phía trước, tài xế đột nhiên kêu lớn: "ch.ết rồi, xe bị tắt lửa rồi."
...
Liên Giác Tu nói: "Bình tĩnh. Trước khi bọn tôi tới được cửa khách sạn, cậu tốt nhất hãy
chừa cho anh ta một con đường sống."Nhan Túc Ngang nói: "Tốt nhất đừng để tôi biết người phóng hỏa là ai, bằng không tôi nhất
định sẽ chặt hắn ra thành hai khúc."
Liên Giác Tu nói: "Nghe nói chỉ là một sự cố bất ngờ nho nhỏ."
"Bất ngờ nho nhỏ?"
"Ừ, diện tích bị cháy có chút xíu."
"Nói như vậy, sẽ không gây nguy hiểm cho phòng tôi?"
"Đúng thế."
Nhan Túc Ngang ánh mắt nheo lại một cách nguy hiểm: "Vậy thì vì sao chúng ta lại phải vội
vã rời khỏi khách sạn?"
"Bởi vì sau đó sẽ có rất nhiều lính cứu hỏa, cảnh sát, phóng viên chạy tới. Tôi không muốn
những tin tức này ảnh hưởng đến phần tuyên truyền của "Nam Nhân Lệ". Phải biết rằng giới
truyền thông bao giờ cũng quan tâm tới các tin tức tiêu cực hơn. Nếu như để cho bọn họ
biết chúng ta đang ở khách sạn đó, đến lúc ấy chắc chắn câu hỏi cứ vòng vòng loanh quanh
chuyện cháy nhà."
"Ít ra anh cũng phải chờ tôi thêm nửa tiếng nữa."
"Cậu nửa tiếng là đủ rồi sao?" Liên Giác Tu cố ý nhìn về phía đũng quần hắn.
"Liên Giác Tu..." Nắm đấm của Nhan Túc Ngang cực kỳ ngứa ngáy.
Liên Giác Tu làm một cử chỉ kéo khóa miệng lại