Chương 133: Xin lỗi cô ấy

Ngày thứ hai là Tết Nguyên Đán, Ngôn Tiểu Nặc không cần đến trường lên lớp, nhưng vẫn dậy rất sớm.
Nhưng Mặc Tây Quyết còn dậy sớm hơn cô, nhưng anh cũng chỉ là ăn mặc chỉnh †ề ngồi trên sofa xem laptop xử lý công việc mà thôi.


Thấy cô đi ra, anh cũng không nói gì, phòng khách vô cùng yên Tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến cho Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy không tự nhiên.
Thật kì lạ, bình thường lúc ở cùng Mặc Tây Quyết, thì dù có yên tĩnh cô cũng không hề cảm thấy không tự nhiên.
Có lẽ là vì anh quá chuyên tâm làm việc.


Ngôn Tiểu Nặc cố gắng khiến bản thân không nghĩ nhiều, đi vào nhà bếp chuẩn bị đồ ăn sáng.
Lúc cô đi qua phòng khách Mặc Tây Quyết có ngẩng đầu nhìn cô một cái, cơ thể vốn đã mảnh khảnh, vì bị ốm mà dường như càng gây hơn, gương mặt trắng đến trong suốt.


Trong lòng trào lên một cảm giác không nỡ mềm mại, nhưng vừa nghĩ đến những lời hôm qua cô nói, những việc cô làm, thì cái loại dịu dàng này lập tức trở nên cứng lạnh như sắt thép.


Mặc Tây Quyết bê tách cà phê uống một ngụm, vị đắng chát của cà phê càng khiến anh thêm bực bội, lúc đặt tách cà phê xuống bàn, phát ra một thức âm thanh nặng nề.


Ngôn Tiểu Nặc ở trong bếp rán trắng nghe thấy thứ âm thanh ấy, cô vội vàng ra xem đã xảy ra chuyện gì, lại nhìn thấy Mặc Tây Quyết gập máy tính lại, đứng dậy.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: “Bữa sáng em đang nấu rồi, xong ngay đấy...”


available on google playdownload on app store


Mặc Tây Quyết đã đi tới thêm cửa bắt đầu đổi giày, vẫn cứ cúi đầu không nhìn cô lấy một cái, chỉ nói một câu: “Em tự ăn đi, anh đi đây”.
Nói xong, Ngôn Tiểu Nặc liền nghe thấy tiếng đóng cửa.


Cô đứng sững ở đó, trong lòng cuộn lên một cảm giác đau đớn không biết từ đâu đến, giống như một luông chua xót vây lấy thân thể vốn đã bị thương.
Ngôn Tiểu Nặc quay đầu, lặng lẽ nhìn hai phần trứng chiên đặt trong nhà bếp.
Cô thở dài một hơi.


Ăn xong bữa sáng, vừa đúng lúc nhận được điện thoại từ cô Toàn Cơ.
“Cô Toàn Cơ, Tết Nguyên Đán vui vẻ, có việc gì sao?”
“Uyển Cừ, Tết Nguyên Đán vui vẻ, chị muốn báo với em một tin tức tốt”.
“Tin tức tốt gì?”


“Bây giờ em đến chỗ chị một chuyến đi, hoàng tử Carter nói là muốn nói chuyện với em”.
“Được, em đi ngay đây”.


Ngôn Tiểu Nặc lập tức ngắt điện thoại, vốn dĩ tâm trạng đang khổ não thì cuối cùng cũng tốt lên được một chút, dù nói thế nào, hoàng tử Carter đồng ý gặp mặt nói chuyện riêng với cô, nói lên rằng bản thân cô vẫn còn có hi vọng.


Cô đặc biệt thay một thân quần áo, trang điểm nhẹ nhàng, để nhìn bản thân tốt lên một chút, thu xếp xong xuôi mới đi đến tập đoàn Đế Quốc.
Ngôn Tiểu Nặc đứng ở tầng một đợi thang máy.
Thang máy đến tầng một, cửa vừa mở, từ bên trong đi ra mấy người.


Người đầu tiên nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc ở đó, cười nhẹ nhàng, “Ngôn Uyển Cừ, hôm nay là Tết Nguyên Đán, sao lại đến đây thế?”
Cô ấy là một người tổ trưởng dưới trướng cô Toàn Cơ.


Ngôn Tiểu Nặc cũng không muốn vướng chuyện, cười cười nói: “Chào tổ trưởng Sâm, cô Toàn Cơ bảo tôi đến có chút việc”.


Tố trưởng Sâm nghịch nghịch móng tay gắn đá lấp lánh của mình, nói vời Ngôn Tiểu Nặc, “Nghe nói, cô thiết kế một chiếc vương miện ngọc trai cho hoàng hậu Olina, nhưng hoàng tử Carter lại không muốn dùng cô nữa, có phải không?”


Ngôn Tiểu Nặc điềm đạm nói, “Hoàng tử Carter không hề nói như vậy, việc còn chưa đến cuối cùng thì không nên đưa ra kết luận, cô Toàn Cơ còn đang đợi tôi, thất lễ rồi”.
Nói rồi cô định vào thang máy.


“Cứ đợi chút đã”. Tổ trưởng Sâm dường như có ý muốn nói tiếp, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay thon dài của Ngôn Tiểu Nặc, ngăn không cho cô đi.


Người trong thang máy lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn, Ngôn Tiểu Nặc chỉ có thể giương mắt nhìn cái thang máy khó khăn lắm mới đợi được từ từ đóng lại, đi thẳng lên trên.
“Chị có việc gì thì nói đi, tôi còn đang vội”. Ngôn Tiểu Nặc nhíu mày khó chịu nói.


Tổ trưởng Sâm dường như không ngờ Ngôn Tiểu Nặc sẽ dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện với cô, dù sao thì cô ta cũng là nhân vật xuất sắc dưới trướng cô Toàn Cơ, đột nhiên lòi ra một Ngôn Tiếu Nặc, có cái gì tốt cũng rơi hết xuống đầu Ngôn Tiếu Nặc, bảo tổ trưởng Sầm trước nay đều tự cho mình là giỏi giang làm sao có thể nhịn được chứ?


Mãi không tìm được cơ hội để đả kích Ngôn Tiểu Nặc, nhưng gần đây việc bê bối của Ngôn Tiểu Nặc và "việc copy” trong cuộc thi thiết kế, vốn dĩ là cơ hội tốt nhất nhưng lại bị cô ấy là thành xôi hỏng bỏng không.
Cô ấy lại còn dùng loại ngữ khí ấy hung hăng với mình?


Tổ trưởng Sâm cười lạnh một tiếng, “Cô đã biết thành thế này rồi, mà vẫn còn hung hăng như thế, tôi đúng là phục cô”. Dừng lại một chút, cô ta lại kiêu ngạo nói, “Bộ sưu tập mùa sau của tập đoàn Đế Quốc là do tôi làm chủ nhiệm thiết kế đó, đúng rồi, vừa rồi cô Toàn Cơ đích thân nói với tôi đó”.


Cô ta nói xong thì lạnh lùng cười một cái khinh bỉ, giẫm giày cao gót rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc không biết nói gì, đứng trước thang máy ngẩn ngơ nhìn thang máy.
Người thiết kế trang phục mùa sau, cô cũng biết.


Cô Toàn Cơ đã từng rất chắc chắn để cô làm chủ nhiệm thiết kế, Mặc Tây Quyết cũng đồng ý, đột nhiên đổi người thế này, đột nhiên quyết định, cô Toàn Cơ đồng ý thì cô không nói làm gì, nhưng Mặc Tây Quyết cũng đồng ý rồi.


Không được Mặc Tây Quyết gật đầu, thì dù cô Toàn Cơ đưa ra ý kiến đổi người thì cũng sẽ không được thông qua.
Khóe môi Ngôn Tiểu Nặc dương lên nụ cười đau khổ, lúc này thang mát xuống đến, cô hít sâu một hơi, thắng lưng tiến vào thang máy.


Hôm nay cô nhất định phải nắm cho tốt cơ hội này, cô không tin, cô không thể dựa vào bản thân để giành được một cơ hội.
Nghĩ tới đây, đôi lông mày vốn dịu dàng liền trở nên góc cạnh rõ ràng sắc nét.
Đến phòng thiết kế, Ngôn Tiếu Nặc mau chóng đi đến nơi mà cô Toàn Cơ nói.


Cô Toàn Cơ đứng ở cửa đích thân đợi cô, nhìn thấy cô đi tới thì liên vội vàng đi tới, ngữ khí mang theo trách móc, “Sao lại đến muộn thế này? Hoàng tử Carter đợi được một lúc rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc nghe vậy, thì trong lòng vô cùng hận.


Nếu không phải tổ trưởng Sâm nhất quyết kéo cô lại nói chuyện, làm lỡ mất một lần thang máy...
Cô vội vàng giải thích, “Thật xin lỗi, em lỡ mất thang máy”.
Cô Toàn Cơ nhíu mày lắc lắc đầu, nói, "Đừng nói mấy cái này nữa, mau đi vào”.


Ngôn Tiểu Nặc rất phiền muộn, trong chốc lát cũng không biết làm thế nào cho tốt, khó khăn lắm mới giành được cơ hội này, hiện tại cô dường như mất đi một nửa hy vọng rồi.
Thôi vậy, chỉ còn cách liều.


Ngôn Tiểu Nặc cùng cô Toàn Cơ đi vào trong phòng, Mặc Tây Quyết đang nói chuyện cùng hoàng tử Carter, hai người đàn ông anh tuấn ngồi trên chiếc sofa bọc da thật nói uống trà nói chuyện, nhìn thấy cô vào thì liền dừng chủ đề lại.
Mặc Tây Quyết nhìn cô bằng ánh mắt nhàn nhạt.


Ngôn Tiểu Nặc không hề nhìn Mặc Tây Quyết một cái, mà chỉ hướng về Hoàng tử Carter cúi người xin lỗi, “Xin lỗi ngài, tôi không có ý chậm trễ, là vì...”


“Được rồi, chuyện này không cần nói”. Vốn dĩ hoàng tử Carter đang nói chuyện rất vui vẻ, chớp mắt đã thu lại nụ cười, trở nên vô cùng nghiêm túc, anh ta nói, “Cô Ngôn, mời cô tới là nể mặt tổng giám đốc Mặc, nhưng tôi lại không thấy được chút thành ý nào của cô đến để nói chuyện với tôi, vậy thì cũng không hề có ÿ nguyện gì muốn thiết kế cho mẹ tôi một lễ vật khiến bà ấy khó quên rồi”.


Câu này nối tiếp câu kia, khiến cho toàn thân Ngôn Tiểu Nặc trở nên lạnh ngắt.
Cô còn chưa mở miệng nói, cô chưa nói bất cứ điều gì thì đã hoàn toàn bị tuyên án tử hình rồi.
Hoàng tử Carter vừa nói vừa đứng dậy đi ra ngoài.


Ngôn Tiểu Nặc giật mình, không biết lấy dũng khí từ đâu, đưa tay ra nắm lấy tay hoàng tử Carter.
Hoàng tử Carter giật mình, đồng tử màu xanh nước biển toát ra ý lạnh.


Ngôn Tiểu Nặc còn chưa mở miệng nói, thì đã có một vệ sĩ từ phía sau tiến đến nảm lấy tay Ngôn Tiểu Nặc dứt ra khỏi cánh tay hoàng tử Carter.


“Dừng tay!” Mặc Tây Quyết đỡ lấy Ngôn Tiểu Nặc bị đẩy loạng choạng, bảo vệ cô trong lòng, lạnh lùng nhìn hoàng tử Carter, “Bệ Hạ, hãy bảo vệ sĩ của ngài xin lỗi cô ấy".
Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt.


Hoàng tử cũng mở to mắt, không thể tin vào mắt mình nhìn Mặc Tây Quyết, “Anh nói gì? Để vệ sĩ của tôi xin lỗi cô ấy?


Mặc Tây Quyết điềm đạm nhìn hoàng tử Carter, nói, “Thứ nhất, cô ấy không hề có ý muốn làm bị thương hoàng tử Carter, thứ hai, vệ sĩ của ngài đã làm bị thương cô ấy, vì thế bắt buộc phải xin lỗi”.


Cô Toàn Cơ gấp gáp, tiến lên phía trước kéo tay áo Mặc Tây Quyết, nhỏ giọng nói, “Anh Hai, anh điên rồi à?”
Mặc Tây Quyết hất tay cô Toàn Cơ ra, nhàn nhạt nói, “Xin lỗi!”
Chỉ có hai từ ngắn gọn, nhưng ý nghĩ bên trong thì mang theo ý nghĩa không thể cự tuyệt rất rõ ràng.


Ngôn Tiểu Nặc cũng nắm lấy tay anh ấy, vội vàng lắc lắc đầu với anh.
Hoàng tử Carter cười lạnh, nói, “Mặc Tây Quyết dường như anh chưa rõ tình hình hôm nay, anh đừng quên, tiền đồ của cô gái này còn nằm trong tay tôi, anh không sợ rằng chọc tức tôi thì sẽ liên lụy tới cô ấy à?”


Mặc Tây Quyết dường như nghe thấy chuyện cười hài hước nhất trên đời, ngữ khí lạnh lùng, “Nực cười! Tiền đồ của cô ấy nằm trong tay ngài ư? Tôi nói cho ngài biết, cô ấy là người của tôi, giới thiệu cô ấy cho ngài chỉ là nể mặt ngài mà thôi”.


Một câu này của Mặc Tây Quyết nói ra, toàn bộ đều trở nên yên lặng.
Ngôn Tiểu Nặc tuyệt vọng nhằm mắt lại, hôm nay cô xong đời rồi.
Hoàng tử Carter chấn động nhìn vào Mặc Tây Quyết, giữa hai hàng lông mày đã bắt đầu toát ra phẫn nộ.
“Carter, xin lỗi”. Mặc Tây Quyết nói một lượt.


Hoàng tử Carter cười lạnh, đẩy người vệ sĩ vừa rồi kéo Ngôn Tiểu Nặc đến trước mặt cô.
Người vệ sĩ hiểu được ý của hoàng tử Carter, liên cúi người trước Ngôn Tiểu Nặc xin lỗi, “Cô Ngôn, xin lỗi”.
Ngôn Tiểu Nặc thở ra một hơi, lắc lắc đầu, “Không sao”.


Người vệ sĩ không nói thêm gì nữa, lập tức lui xuống.
Đột nhiên ở cửa truyền đến tiếng vỗ tay, rồi tiếp đến là giọng nói tao nhã của phụ nữ vang lên, “Không tồi, không tồi”.


Tất cả mọi người đều nhìn về hướng âm thanh ấy phát ra, chỉ nhìn thấy một quý phu nhân, trên mặt mang theo nụ cười mỉm, một loại khí chất cao quý, nhã nhặn từ trên người bà ấy toát ra, khiến người ta cảm thấy tôn kính, không dám không tôn trọng.


Hoàng tử Carter đi tới, cúi người chín mươi độ, đỡ lấy tay của vị quý phu nhân ấy, nhẹ nhàng hôn một cái, ngữ khí mang theo tôn kính và yêu thương, “Mẫu thân, mẹ tới rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc ôm miệng, không dám tin nhìn vào bị quý phu nhân ấy, “Người là, hoàng hậu Olina?”


Hoàng hậu Olina cười nhẹ nhàng, “Là ta, cô gái đợi thang máy, cô còn nhớ tôi chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc chỉ có thể gật đầu, “Đương nhiên nhớ”.
Vừa rồi mặc dù cô cùng hoàng hậu Olina cùng đợi thang máy, nhưng cô không hề chú ý đến, sao lại như thể chứ?


Hoàng hậu Olina cười cười, tao nhã nói, “Vừa rồi cùng đi lên với cô bé này, tôi có thể chứng minh cô ấy không hề đến muộn”.






Truyện liên quan