Chương 7: Muốn ăn, phải nịnh tôi

Duỗi ra ngón tay rõ ràng khớp xương, bóp đôi má hơi hơi mượt mà. Mềm nhũn, cảm giác mới mẻ làm anh hiếu kỳ xoa nhẹ vài cái.
nhéo xong một bên, tại nhéo một bên khác.
tâm tình chơi đùa vui vẻ, lúc này tổng thống đại nhân mới bước đôi chân dài ra khỏi phòng.


Anh vừa đi, cô gái ngủ say trên giường. Trong nháy mắt mở hai mắt ra, ánh mắt trong sáng.
thở ra một hơi dài, vừa rồi cô vờ ngủ đều sớm nghẹn ch.ết chính mình rồi. Sợ đến mức sắp bị bệnh tim, rất sợ tên biến thái kia sơ ý một chút sẽ bóp ch.ết mình.


Hai ba bước đi đến trước gương, nhìn hai gò má đỏ bừng trong gương, thở dài một hơi thật sâu." tổng thống biến thái, ra tay thật nặng."
bắp đùi trắng nõn cũng đỏ lên một mảng lớn, vết thương trên người cũng chưa có xử lý cho mình.


tìm một vòng khắp gian phòng, cũng không tìm được thuốc đỏ gì đó xử lý vết thương.
Bất đắc dĩ mắt nhìn vết máu đỏ thẩm trên áo choàng trắng."Được rồi, chảy một chút máu cũng sẽ không ch.ết! Không trốn chạy nữa, thật sẽ bị tổng thống biến thái này bóp ch.ết rồi."


Hai tay chống cằm, đôi mắt to tròn xoay chuyển.
Đêm nay chạy trốn, khẳng định anh có phòng bị rồi. Ngày mai càng trốn không thoát, nghĩ đến ngày mai phải đối mặt với anh, đáy lòng bắt đầu run rẩy, bực bội muốn hủy đi tất cả.


Suy yếu ngã vào trên giường, lăn qua lộn lại."A... Thiên lôi đánh ch.ết tôi đi, phải chi thời gian đảo ngược lại!"
Nếu như thời gian quay lại, đánh ch.ết cô cũng sẽ không tiện tay nhặt tờ giấy kia.
Trên giường lăn lộn rất lâu, không tìm được biện pháp, người dần dần chìm vào giấc ngủ.


available on google playdownload on app store


Ngày thứ hai, An Chỉ Manh bị đói tỉnh giấc.
Tối hôm qua chỉ ăn một miếng bánh mì, bây giờ bụng đói kêu vang từ sớm.
Sờ cái bụng đói lép kẹp kháng nghị, mặc đồ ngủ mang dép lê, mang đôi mắt buồn ngủ mơ hồ theo mùi thơm đi vào đại sảnh lầu một.


Trong một khắc gặp lại thức ăn thơm ngào ngạt, con mắt sáng lên trong nháy mắt.
Trên bàn lớn có trứng gà, còn có canh thịt thơm ngào ngạt.
Hắc, bữa sáng thế mà còn có bò bít tết, trong mắt tất cả đều là thịt.


Đối với người theo chủ nghĩa ăn thịt đói bụng mấy ngày mà nói, cô không có lập tức nhào tới, cũng là sợ người nào đó trên bàn cơm bóp ch.ết mình.
"Ha ha... Tổng thống đại nhân, buổi sáng tốt lành!" ɭϊếʍƈ môi trưng ra nụ cười ngọt ngào nhất, cười đến mặt đều cứng lên.


thế mà người đàn ông trước mắt vẫn chậm rãi ăn, không có phản ứng chút nào ý tứ của cô."Ha ha... Tổng thống đại nhân, tôi ăn điểm tâm đây."
Cầm khăn ăn lau qua môi mỏng, lúc này mới ôm ngực nhìn cô."Muốn ăn sao!"
"Ha ha... Một mình ngài cũng không ăn hết, nếu ngài không ngại..."


Cận Tư Hàn trực tiếp mạnh mẽ cắt ngang cô."Tôi để ý, tôi ăn không hết còn có người hầu của tôi."
"Tổng thống đại nhân, không đến mức ngài muốn bỏ tôi đói ch.ết đi!" Trước mắt bay mùi đồ ăn, đơn giản dẫn cô phạm tội.


"Đói một ngày, không ch.ết được." Mày kiếm chau lên, gặp ánh mắt cô đầy tức giận, khóe miệng lại dấy lên nụ cười ngọt ngào.
Con ngươi không nhúc nhích nhìn chằm chằm đồ ăn, yếu hầu trên dưới nhấp nhô, một dáng vẻ sói đói, ngược lại làm cho bữa sáng của anh ăn tốt hơn nhiều.


"Muốn ăn sao?"
"Ừm, ân..." An Chỉ Manh cuống cuồng gật đầu, rất sợ anh một giây sau lại lật lọng.
"Muốn ăn, nịnh tôi!" Mắt đen đánh giá cô, ngược lại anh muốn xem thử xem thân thể cô nho nhỏ, tiếp nhận bao nhiêu tức giận, sẽ bùng nổ.


Nịnh nọt? Nhìn một chút người đàn ông trước mắt tuấn mỹ phi phàm, nhìn lại đồ ăn trước mắt câu người, rất xoắn xuýt.
Ưu nhã đứng dậy, người hầu lập tức tiến lên đẩy cái ghế ra."Cô đã không nguyện ý, vậy tôi không miễn cưỡng rồi."






Truyện liên quan