Chương 9: Tôi sai rồi

đôi má nóng bỏng, làm cho gương mặt trái xoan của cô càng thêm quyến rũ, như đóa mẫu đơn nở rộ, chờ đợi người khác hái.
Nhìn lấy cô gái trong lồng ngực chính mình, kiều diễm ướt át để cho tâm thần anh có chút điên đảo.


Trong mắt đen mang theo chút cưng chiều, duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng lau tàn nước trên khóe miệng cô.
An Chỉ Manh đợi nửa ngày, không có chờ mong cưỡng hôn sau vách tường đông, chờ tới lúc chỉ có động tác ngón tay lau khóe miệng.


Biết chính mình nghĩ sai ý, gương mặt mau chóng đỏ như thiêu đốt, lần này tuyệt đối xấu hổ.
Cúi thấp đầu, đừng hỏi cô cúi đầu làm gì. Cô đang tìm cục gạch, chuẩn bị chụp ch.ết tất cả người nhìn thấy, hủy thi diệt tích.


"Về sau ăn thức ăn, không cho phép lưu tàn nước ở trên mặt, ảnh hưởng tôi ngon miệng."
lời nói đạm mạc, trong nháy mắt để cho cô từ xấu hổ chuyển thành lửa mạnh hừng hực.


Ngửa đầu vừa định phát triển khẳng khái sục sôi của mình, chạm đến ánh mắt đen băng lãnh, trong nháy mắt tất cả hỏa khí bị tưới lạnh thấu tim.


Cận Tư Hàn đem nhất cử nhất động của cô đều xem ở đáy mắt, thấy cô kinh ngạc không dám nói, gò má trên khuôn mặt nhỏ lại phồng lên biểu lộ, đáy lòng nổi lên tâm tình chưa bao giờ có.
Thấy cô cúi thấp đầu đi đến bàn ăn, ăn thức ăn so với lần trước càng thêm hung tàn.


available on google playdownload on app store


Ngồi vào bên cạnh cô, chậm rãi nói: "Vừa rồi cô nói cô nguyện ý cái gì?"
"Khục khục... Khục khục..." Cái người đàn ông này không đề cập tới lời vừa rồi sẽ ch.ết sao!


Cận Tư Hàn nhìn thấy trước mắt bị phun ra khắp nơi đều là thịt cùng những thứ không biết tên ghét bỏ lùi lại mấy bước. "Về sau ăn cơm không cho phép phun loạn."
"Không phun thì không phun, dù sao hôm nay tôi muốn đi rồi." Bất mãn nói thầm một tiếng.


"cô nói cái gì?" cô gái đáng ch.ết này, xem mình là kẻ điếc sao?


trong nháy mắt An Chỉ Manh ngồi nghiêm chỉnh, tư thái đoan chính vô cùng thành kính."Tổng thống đại nhân, là lỗi của tôi! Ngài đại nhân có đại lượng, tha thứ cho tôi lần này đi! Tôi cam đoan, cam đoan lần sau ăn cơm tuyệt đối không lãng phí một miếng lương thực nào." Quỷ hẹp hòi.


"Ừm, bây giờ tới lúc chúng ta nói chuyện, vừa rồi cô mới nói cô nguyện ý cái gì." Dứt lời, quả nhiên nhìn thấy biểu tình cô nghẹn họng nhìn trân trối như là nhìn thấy quỷ.
Anh có chút hiếu kỳ, cô gái này tại sao có thể có bộ mặt biểu lộ phong phú như vậy.


cả người An Chỉ Manh đều không thoải mái, gặp anh một bộ dạng không nói ra nguyên cớ kiên quyết không chuyển đi đề tài.


Ha ha cười ngây ngô một tiếng."Tôi nói tôi nguyện ý vì tổng thống đại nhân cống hiến sức lực." Gặp anh còn muốn nói thêm gì đi nữa, trực tiếp nhanh chóng chuyển đề tài."Tổng thống đại nhân, đây là thịt gì, ăn ngon như vậy, lần sau tôi cũng đi mua một ít ăn."


Anh tiếp nhận khăn ăn người hầu đưa lên, tinh tế lau ngón tay, tùy ý nói ra: " thịt cá sấu."
"A! thịt cá sấu! Trách không được ăn ngon như vậy." gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng tinh tế nhai lấy lần nữa, trong giây lát phản xạ thành đường cong rất dài, cuối cùng phản ứng lại."Phốc..."


Thức ăn bên trong miệng, một lần nữa hoa lệ hi sinh trên bàn cơm.
Cận Tư Hàn triệt để nổi giận rồi, thông suốt đứng dậy. Khuôn mặt anh tuấn đen như mực nước, ánh mắt đen băng lãnh nhìn chằm chằm kẻ cầm đầu nào đó.


hai tay cô gắt gao ôm lấy cái ghế, ngước đôi mắt nai vô tội nhìn, im ắng khẩn cầu.
Cô thề, thực tình không phải cô cố ý muốn khiêu chiến quyền uy của tổng thống đại nhân.
Tối hôm qua chính mình thiếu chút nữa biến thành bữa ăn khuya trong miệng cá sấu, nay thế mà cá sấu biến thành bữa sáng trong miệng mình.


Bất kể người nào chợt nghe đến dạng tương phản này, cũng sẽ phản ứng giống với cô!
Đôi mắt tội nghiệp nhìn anh, như chó con bị người vứt bỏ, run lẩy bẩy trong cơn mưa cầu ôm ấp.


Cô cảm giác trên cổ lành lạnh, toàn thân có chút lạnh. Nếu như không phải ngồi trên ghế dựa, bây giờ cô đã mềm nhũng co quắp trên mặt đất rồi.
Cô yếu ớt nói: "Tôi sai rồi..."






Truyện liên quan