Chương 126: Tiểu yêu tinh mệt nhọc
Đã nói mắc bệnh thích sạch sẽ đâu? Đã nói lạnh lùng đâu? Đã nói cuồng chảnh, bá khí để lọt đâu?
đáy lòng Quản gia đang gầm thét, nhưng nhìn thấy Tổng Thống tiên sinh càng lúc càng giống một người sống sờ sờ, nội tâm của ông vẫn được an ủi.
An tiểu thư cũng bắt đầu học đau lòng vì Tổng Thống tiên sinh, ông thật cao hứng.
ánh mắt Cổ Thư Phỉ ác độc gắt gao nhìn cô chằm chằm, hận không thể một miếng nhào tới cắn ch.ết cô.
tiện nhân này, không biết xấu hổ, thế mà câu dẫn ông xã tổng thống nhà cô.
Hiện tại tổng thống ở đây, vì duy trì hình tượng của mình, cô khẳng định không thể ở trước mặt anh xé nát tiện nhân này.
Hung tợn liếc cô một chút, tức giận rời đi rồi.
Quản gia cũng thân mật lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Thấy người đều đi hết, lúc này An Chỉ Manh mới ai oán nhìn anh." có phải anh nên cho tôi giải thích hay không?"
Anh đem bát cháo đút vào trong miệng cô đâu vào đấy, chậm rãi nói: "cô bị mất máu nghiêm trọng, kho máu không có máu gấu trúc RH, cô ta vừa lúc có. Cũng yêu cầu tôi đáp ứng cô ta ba điều kiện, là như vậy."
"A! Ba điều kiện là gì?"
"lễ đính hôn bị trì hoãn, để cho cô ta bên cạnh tôi nửa năm, như hình với bóng. Còn có một điều kiện cô ta không nói." Đem một muỗng cháo đưa tới bên miệng của cô.
Cô há mồm nuốt xuống, ánh mắt xoay chuyển một vòng.
Cận Tư Hàn thấy cô nửa ngày không nói chuyện, đáy lòng có chút không nỡ. "nếu cô không thích, đại khái tôi có thể cho cô ta một khoản tiền."
"Không cần, dù sao anh cũng là tổng thống, cần nói lời giữ lời." cuối cùng đáy lòng cô có một chút xíu không thoải mái, đều biến mất hầu như không còn.
Chỉ cần tâm anh ở bên mình, bất kể cô ta như con thiêu thân giày vò, chính mình cũng sẽ binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.
Cận Tư Hàn cho cô ăn xong bữa tối, nhìn thấy môi cô đỏ mọng, cười tà mị.
"Có thể ăn no rồi hả?"
"Ừm, ăn no rồi." Sờ lấy bụng mình phình lên, thỏa mãn rúc vào trong ngực của anh, không có mảy may phát giác sự khác thường của anh.
"Ăn no rồi, vậy thì nên đến lượt tôi rồi."
Cúi đầu, tinh chuẩn bắt lấy môi đỏ tinh xảo, hương vị ngọt ngào để anh muốn ngừng mà không được.
Nụ hôn thêm sâu sắc.
tròng mắt An Chỉ Manh xoay một vòng, nghịch ngợm trêu anh, tay mảnh khảnh quấn sau lưng của anh huy động một chút xíu.
Anh hô hấp cứng lại, tiếng nói từ tính mang theo nồng đậm dục vọng. "cô bé, đây là cô đang đùa với lửa."
Ánh mắt vũ mị chớp chớp, rất là vô tội nhìn anh, cả người trực tiếp treo ở trên người anh.
Trở tay đẩy anh ra, mông đít nhỏ ngồi trên bộ vị anh mẫn cảm nhất, nhẹ nhàng ma sát.
Môi đỏ kề ở bên tai của anh, cái lưỡi khẽ ɭϊếʍƈ lấy vành tai của anh, cảm giác được thân thể anh càng ngày càng khẩn trương căng thẳng.
Thanh âm ngọt ngào cố ý ghé vào lỗ tai anh tỏa hơi như lan."Ông xã đại nhân, tôi chính là muốn câu dẫn anh, làm sao bây giờ!!"
Bên tai truyền đến một trận cảm giác tê dại, hạ thể chỗ mẫn cảm bị ma sát không ngừng, đỡ lấy lều vải lớn, đè vào bên trên mông đít nhỏ của cô.
Từng đợt khoái cảm làm cho anh hận không thể xé nát y phục của tiểu yêu tinh, hung hăng ngủ với cô.
Trở tay trực tiếp ôm cô ngồi ở trên ghế sofa, hung tợn nhìn thấy tiểu yêu tinh cười vô cùng vui sướng.
"Chờ vết thương cô lành lại, tôi phải để cho cô không thể xuống giường được."
Cô le lưỡi, cười hì hì nhìn thấy anh bị mình hai ba lần trêu chọc không cách nào tự kềm chế.
Đáy lòng có thỏa mãn nho nhỏ, thường nói một người đàn ông đối với thân thể mình hứng thú lớn bao nhiêu, mới đối với mình yêu sâu bao nhiêu.
Đã vậy, đều đã lựa chọn, cô sẽ không già mồm cãi láo.
Nhìn thấy cô gái cười vẻ mặt hồn nhiên, Cận Tư Hàn phát hiện mình có thật sâu bất lực.
ôm cô đặt ở trên xe lăn, gương mặt lạnh lùng. "về phòng bệnh của cô đi."