Chương 145: Xéo đi, không giữ cô ăn cơm tối
Kha Trạch Vũ lách mình một cái, tay nhỏ đã bắt lấy cánh tay cô ta, nhanh nhẹn đánh trở tay.
" Bốp..."
Toàn bộ động tác lưu loát liền mạch, bọn họ chỉ nhìn thấy một cái bóng.
trên mặt Cổ Thư Phỉ lại xuất hiện dấu tay năm ngón.
Kha Trạch Vũ vỗ vỗ tay nhỏ, không vui.
- " Không có việc gì mà cao như vậy! Hại tôi đánh cô còn cần đệm kê."
bản thân Cổ Thư Phỉ cao một mét bảy, thêm giày cao gót. Đối với bé chỉ cao hơn một mét, vậy thì cần đệm lót, để cho bé cực kì khó chịu.
"Phốc..."
An Chỉ Manh dám thề: cô không phải cười Cổ Thư Phỉ chật vật, mà là trông thấy rõ ràng khuôn mặt bé nhỏ nhắn mềm mại, lại cố ý giả vờ thâm trầm, tương phản mạnh, để cho người ta nhìn thấy rất muốn cười.
Cổ Thư Phỉ nổi giận đùng đùng muốn giết ch.ết cô, trên cao nhìn xuống cô.
- " buồn cười sao?"
- " thật tình tôi không có cười cô!" Cô vô cùng chân thành nhìn cô ta.
Vẻ thanh thuần đến động lòng người, khuôn mặt điềm đạm đáng yêu để cho cô ta trông thấy liền muốn xé cô.
Nâng tay lên, cánh tay bị người bắt lại, cúi đầu nhìn bé trai bắt lấy cánh tay mình.
- "Cút..."
- "bà thím! chính bà nên cút "
bé đứng ở trước mặt cô, đem cô giấu sau lưng mình.
" bà thím!" hai chữ này chọc tức khiến mắt cô tối sầm lại.
- "Đông..."
Kha Trạch Vũ vô tội nhìn mọi người.
- " Các người nhìn tôi như vậy làm gì! Tôi cũng không có muốn đối xử với cô ta thế này!" bé muốn đối xử với cô ta như thế nào, còn chưa bắt đầu đâu!
Bé thấy quản gia khom lưng chuẩn bị ôm lấy cô, không vui rồi.-
- "ông Quản gia, cô ta đối xử với ông như thế, ông đừng để ý tới cô ta. Dù sao trời nóng nực, không ch.ết được." người này buồn nôn như vậy, bé không có dư cảm tình.
Quản gia khó xử nhìn Cổ tiểu thư nằm dưới nền đá hoa cương.
- "Kha thiếu gia, như vậy, không tốt sao?"
- "Có cái gì tốt với không tốt? cháu tin tưởng cậu tổng thống cũng sẽ không để ý."
Nắm tay An Chỉ Manh lên lầu, đi nửa đường vẫn không yên lòng liền quay đầu lại dặn dò.
- "Nhớ kỹ, mặc kệ cô ta, không ch.ết được."
Người phụ nữ xấu như thế, bé gặp nhiều rồi.
Bao nhiêu người muốn bò lên trên giường ba của bé, một đám hồ ly tinh, bé hận hồ ly tinh nhất.
An Chỉ Manh liên tiếp quay đầu nhìn Cổ Thư Phỉ lẻ loi trên nền đá hoa cương, đáy lòng vô cùng cao hứng.
- "Chị yêu, chị yên tâm đi! Em cam đoan sẽ giúp chị đuổi hồ ly tinh này đi! Để cho cô ta không ăn hết trái cây ngon.." Nắm tay mũm mĩm quơ.
- "Ừm!"
Nhìn khuôn mặt bé nhỏ nhắn mềm mại, cô thật sự rất muốn cười.
Căn bản không coi lời bé nói là chuyện to tát.
Đến trưa, bé ngồi ở trong phòng của cô, lải nhải không nghỉ.
Vốn cho rằng sinh hoạt trong toà thành yên tĩnh nhàm chán, không nghĩ tới cứ như vậy nhanh qua buổi trưa.
Tám giờ tối, quản gia đúng giờ lên lầu gọi ăn cơm tối.
Hai người xuống lầu, vừa vặn trông thấy Cận Tư Hàn về nhà.
Anh nhíu mày nhìn thấy Cổ Thư Phỉ nằm trên đất.
Quản gia mau tiến lên, muốn đỡ cô ta đi.
Kha Trạch Vũ trực tiếp tiến lên, ngăn ông lại.
- " cậu Tổng thống, cháu chán ghét cậu, cậu thế mà đau lòng vì người phụ nữ này? "
Sắc mặt An Chỉ Manh ảm đạm.
Ánh mắt Cận Tư Hàn lạnh lùng nhìn về phía người phụ nữ kia:
- "Quản gia, ném cô ta ra ngoài, người nào cho cô ta vào? Ngày mai cho người đến trang hoàng tòa lâu đài này từ trong ra ngoài. mỗi một tấc đất cô ta giẫm qua đều phải vứt bỏ."
- " Dạ! Tổng Thống tiên sinh. "
Quản gia thở phào một hơi. Tổng thống vẫn là người thích sạch sẽ, làm cho người ta giận sôi.
Kha Trạch Vũ đắc ý giơ chân lên, một chân hung hăng đạp cô ta:
- "cô giả bộ, tỉnh một chút, tỉnh một chút. cô không tỉnh, còn muốn ở lại đây ăn cơm tối sao?