Chương 62
Mọi người sau khi nghe xong lời này đều dừng đũa ngẩng đầu chờ Nghiêm Chỉ mở miệng.
“Hôm nay con muốn thẳng thắn nói một chút, thực ra từ lúc học kỳ lớp11 con đã có bạn trai, bọn con hiện tại đều quyết định cùng thi vào K thị, vì thế con cảm thấy không cần gạt những người thân trong gia đình nên mới muốn nói với cả nhà một tiếng.” Nghiêm Chỉ lúc nói những lời này đều trịnh trọng và nghiêm túc.
Nghiêm Đông Kỳ nghe xong nhất thời sững sờ tại chỗ không kịp phản ứng, kết quả lại nghe tiếng cười nhạo bên cạnh. Hắn quay đầu xem người phát ra âm thanh, chỉ thấy mẹ chậm rãi gắp cho mình một miếng rau cải, mặt ghét bỏ nói: “Mẹ còn tưởng là con nói cái gì chứ? Tuyên bố chính thức trịnh trọng như thế tưởng chúng ta không biết à.”
Hắn rất kinh ngạc, vừa quay đầu nhìn cha, phát hiện lão Nghiêm đồng chí cũng một mặt bình tĩnh không chút bất ngờ.
Ngay cả Hàn Dĩ Nặc cũng không có phản ứng gì chỉ cúi đầu tiếp tục gặm xương.
Nghiêm Chỉ bất ngờ trợn tròn mắt: “Tất cả mọi người làm sao mà biết được?”
Mẹ cười đến một mặt đắc ý: “Nghiêm Chỉ, mẹ là mẹ con. Con chỉ cần nhếch lông mày đã biết con thả cái rắm gì rồi, chuyện này làm sao giấu được mẹ chứ, mẹ chỉ là không muốn nói thôi.”
Nghiêm Đông Kỳ mãi đến khi trở lại xe đầu óc vẫn có chút mịt mờ, đến giờ hắn vẫn không thể tiếp thu được em gái bảo bối của hắn đã có người yêu, vẻ mặt có chút nản lòng.
“Làm sao vậy? Không vui?” Hàn Dĩ Nặc nghiêng đầu nhìn hắn.
Nghiêm Đông Kỳ dừng một lúc mới mở miệng: “Không có gì, chỉ cảm thấy con bé này quá không có lương tâm, anh đối với nó tốt như thế, náo loạn nửa ngày đổi lại anh mới là người biết chuyện này cuối cùng.”
Hàn Dĩ Nặc an ủi hắn: “Cái này có gì kỳ quái. Trước đây anh rõ ràng ra mệnh lệnh cấm Nghiêm Chỉ yêu sớm, cô ấy sao có thế dám nói với anh? Em biết chuyện này cũng từ miệng của Tiết Giai đấy.”
Nghiêm Đông Kỳ vẫn không nhấc được lên tinh thần, hắn bị tin tức này chấn động làm tâm tình đặc biệt phiền muộn: “Ài, thời gian trôi qua thật nhanh, hôm qua vẫn cảm thấy Nghiêm Chỉ còn là một cô bé, đảo mắt đã thành bạn gái của người khác rồi.”
Hắn lúc nói lời này liền nhíu mày, nhẹ nhàng nhấp nhấp môi.
Hàn Dĩ Nặc ngồi bên cạnh nhìn động tác của hắn mà đau lòng nhưng không tiện nói gì, chỉ có thể không đầu không đuôi an ủi: “Em ấy sớm muộn cũng tìm bạn trai rồi kết hôn, Tiết Giai là một người rất được, em rất hiểu rõ hắn, là một người rất tốt.”
“Hàn Dĩ Nặc…” Nghiêm Đông Kỳ nghiêng đầu trừng hắn: “Em có thể đừng dùng ngữ khí như ngày mai Nghiêm Chỉ sẽ gả cho Tiết Giai để nói với anh được không. Em có biết an ủi người khác không thế, thật phiền.”
Hắn nói xong lời này liền ngả người phía sau tựa ở chỗ ngồi, thấp giọng cảm khái một câu: “Thời gian trôi qua thật là nhanh.”
“Nhanh sao? anh cảm thấy em có thay đổi gì không?” Hàn Dĩ Nặc nghiêng đầu mắt mang ý cười nhìn về phía Nghiêm Đông Kỳ.
Nghiêm Đông Kỳ chếch gò má nhìn hắn cười: “Phí lời, em thay đổi quá lớn ấy chứ. Cái lúc mới quen nhìn qua đâu giống bây giờ, vóc dáng cũng khác, tình cách cũng thay đổi, hồi ấy anh hỏi em nửa ngày cũng chả thấy trả lời một câu. Hiện tại vừa cao to vừa đẹp trai, tính cách cũng tốt hơn nhiều. nhìn thấy thế người anh hai này thật là vui mừng.”
Hàn Dĩ Nặc nở nụ cười, đột nhiên thấp giọng nói: “Có điều anh một điểm biến hóa cũng không có.”
Nghiêm Đông Kỳ đang nghiêng người đem thẻ quét vào máy cảm ứng thăm dò ở khu gác cổng nhất thời không nghe rõ hắn nói gì: “A?”
“Em nói, mấy năm nay anh vẫn không thay đổi tí nào. Từ lúc cao trung đến giờ, ở trong ấn tượng của em anh một chút cũng không thay đổi, vẫn… rất tốt.” Hàn Dĩ Nặc tự nghĩ đến hình tượng Nghiêm Đông Kỳ mà nở nụ cười.
Nghiêm Đông Kỳ nghe thế tự dưng có chút xấu hổ, giơ tay cào cào tóc cười cười: “Không nghĩ em đột nhiên nói khoa trương như thế, cũng quá khuếch đại, anh còn tưởng mình thành thư chuyển phát nhanh.”
Nghiêm Đông Kỳ vốn dự định nhân kỳ nghỉ hè rảnh rỗi cùng Hàn Dĩ Nặc ra ngoài du lịch một chuyến. Vấn đề là Hàn Dĩ Nặc nạp hồ sơ vào ngành kiến trúc có yêu cầu cao về phần hội họa, cứ thế theo gót chân Nghiêm Chỉ đâm đầu vào học bổ túc vẽ vời, ngày vẽ ngày không cứ thế đến luôn ngày khai giảng.
Hàn Dĩ Nặc không muốn Nghiêm Đông Kỳ đưa đến trường, tự mình đóng gói hành lý chuyển phát nhanh qua đó sau mới chậm rãi đến trường báo danh.
Nghiêm Đông Kỳ vẫn đem hắn đến bến xe, đứng phía sau không chút yên lòng bắt đầu lải nhải: “Lúc đó đáng nhẽ không nên nghe lời em, anh tự lái xe đưa em đến mới yên tâm. Đến nơi nhớ gọi cho anh, thuốc mang theo đó chưa? Tiền đủ không?”
Hàn Dĩ Nặc xoay người dang tay ôm lấy hắn, âm thanh trong nháy mắt của Nghiêm Đông Kỳ đều ngừng lại.
Hắn sợ Nghiêm Đông Kỳ nếu nói tiếp, bản thân sẽ thực sự không muốn đi.
Nghiêm Đông Kỳ bị cái ôm ấp đột nhiên này sợ hết hồn, ngây người vài giây mới chú ý những người xung quanh đều nhìn qua với ánh mắt tò mò, liền vội vã vỗ vỗ lưng Hàn Dĩ Nặc.
Đã có một đoạn thời gian hắn cảm thấy Hàn Dĩ Nặc không bình thường, không có chuyện gì sẽ đột nhiên ôm hắn một cái hoặc dán sát trên người của hắn, Nghiêm Đông Kỳ đã từng hoài nghi tên nhóc này có chứng khát khao kề cận.
Kết quả hắn lên mạng tr.a xét tật xấu này mới biết đây là hiện tượng thiếu tình thương, chỉnh đến hắn cảm thấy rất khó chịu, từ đó hắn liền hi sinh bản thân để Hàn Dĩ Nặc tùy tiện ôm ấp mình.
“Chúng ta có thể đừng ở trước mặt mọi người làm thế không? Cảm giác chẳng khác gì sinh ly từ biệt.” Hàn Dĩ Nặc rốt cục cao đến một mét tám tám thì có dấu hiệu đình chỉ phát triển. Nhưng một người tay chân dài ôm vào chẳng khác gì ôm tấm lá chắn trước mặt, Nghiêm Đông Kỳ có cảm giác như bản thân đang nhón chân nghiêng người: “Mọi người đều nhìn qua đây, hai người đàn ông trưởng thành ôm tới ôm lui dính chặt như thế không ổn lắm.”
Lúc này Hàn Dĩ Nặc mới buông lỏng vòng tay, Nghiêm Đông Kỳ có chút đau đầu: “Dĩ Nặc, đáp ứng anh một chuyện được không? ở trường đừng hở một chút đã ôm ấp bạn học như thế này được chứ?”
“Em chưa bao giờ làm hành động này với người khác…” Hàn Dĩ Nặc cảm thấy khó chịu: “Em ôm anh một cái còn không được à? một tháng sẽ không được gặp nhau, em phải bù đắp thời gian còn lại chứ.”
Nghiêm Đông Kỳ vừa nghĩ đến một tháng đều không thấy được Hàn Dĩ Nặc tâm liền phiền muộn, trở tay ôm lấy hắn: “Ai, em nói xem nhỡ may anh nhớ em thì làm sao bây giờ?”
“Tất nhiên tốt rồi…” Hàn Dĩ Nặc híp mắt nở nụ cười: “Chỉ sợ anh không nhớ em ấy chứ.”
Nghiêm Đông Kỳ ngẩng đầu nhìn màn hình trên tường: “Được rồi, đi kiểm phiếu. em đi xếp hàng đi, ngày 11 nhớ trở về đây, Chu đại gia của em muốn kết hôn.”
Hàn Dĩ Nặc mỉm cười nhìn hắn khoát tay: “Em vẫn còn nhớ kỹ, không quên.”
Nói xong quay đầu đi vào của xét vé. Sau đó giống như nhớ ra chuyện gì quay phắt đầu lại: “Buổi tối gọi điện thoại cho anh.”
Nghiêm Đông Kỳ gật gù, duỗi cánh tay hướng hắn giơ giơ, nhìn bóng lưng kiên cường của Hàn Dĩ Nặc biến mất ở trong dòng người.
Lúc Hàn Dĩ Nặc đến trường vẫn chưa tới 3h, trước vẫn nghĩ ngày báo danh cuối cùng sẽ thoải mái nhẹ nhàng hơn một chút, lại không nghĩ tới mới vào trường đã phát hiện mọi người đều suy nghĩ giống nhau.
Hàn Dĩ Nặc bất đắc dĩ dựa theo quy trình bon chen ở trong đám người báo tên rồi đến khu huấn luyện quân sự ăn bữa cơm mới chậm rãi quay về hướng ký túc xá, chuẩn bị gặp gỡ bạn cùng phòng.
Ký túc xá J đại cũng không khác mấy trường đại học khác là bao, một phòng 4 người, có sân thượng và phòng vệ sinh riêng. Hàn Dĩ Nặc rất vừa ý với phòng vệ sinh này, tối thiểu có thể tránh được việc mấy người dọn vệ sinh quét nhà cầu quá mức phiền phức.
Tuy không thấy mặt trời nhưng thời tiết quá mức nóng bức, xem bộ muốn mưa. Hàn Dĩ Nặc một mạch đi tới tầng bốn, cả người đều một thân mồ hôi, mặt sau ướt đẫm.
Cửa ký túc xá 416 không đóng, hắn đẩy cửa đi vào thì thấy một người ngồi trên bàn cá nhân, mang tai nghe đang chơi máy vi tính.
Nam sinh kia nghe được âm thanh liền ngẩng đầu lên, vừa thấy Hàn Dĩ Nặc liền ngẩn người, kéo xuống tai nghe, ngượng ngùng đứng lên mở miệng nói nhỏ: “Chào cậu.”
Hàn Dĩ Nặc mặt không đổi sắc trên dưới đánh giá người bạn đối diện, đôi mắt to dài, tóc không biết do xoăn trời sinh hay làm dáng theo mốt nhìn qua rất thời thượng. Người có vẻ gầy, khung xương tinh tế, tổng thể so với hắn đều nhỏ hơn một số, quần màu vỏ quýt càng tôn thêm đôi chân nhỏ gầy.
Mẹ nó, cái khí chất này quả thực vô cùng sống động. hơi quá đàn bà.
“Xin chào, tôi là Hàn Dĩ Nặc.” Hàn Dĩ Nặc đưa tay cùng tiểu quỷ ẻo lả chào hỏi, nở nụ cười nhàn nhạt.
Thằng bé rõ ràng dừng vài giây, sau mới lắp ba lắp bắp trả lời: “Xin chào, tôi là Hạng Dập.”
Hàn Dĩ Nặc gật gù, không biết nên nói tiếp cái gì, vì thế ngậm miệng nhấc chân đi về giường ngủ của mình.
Chỗ của hắn ở bên phải sân thượng, chỗ Hạng Dập chếch bên đối diện, phía bên cạnh là cửa sổ ký túc xá, hắn đối với vị trí này tương đối hài lòng.
Dưới chân giường là gói lớn gói nhỏ đều là đổ chuyển phát nhanh hắn gửi tới, hắn vẫn không nghĩ người chuyển phát nhanh lại tri kỷ như thế, còn giao hàng đến tận của ký túc xá, quả thật cơ trí.
Đồ dùng bao vây quanh người, Hạng Dập tháo tai nghe xuống, mang dép lạch bạch đi tới, tựa trên thang cạnh giường: “Cần tôi giúp không?”
Hàn Dĩ Nặc cũng không ngẩng đầu lên: “Không cần, cũng không tốn bao nhiêu sức lực.”
“Không nghĩ tới J Đại còn có thể hỗ trợ sinh viên đưa đồ tới tận phòng, sớm biết thế tôi cũng sớm đóng gói hành lý tới đây rồi.”
Hàn Dĩ Nặc “Ừ” một tiếng, giơ tay đem đệm chăn ném trên ván giường.
Ký túc xá nhất thời có chút yên tĩnh.
“Hạng Dập, mang cho cậu cơm thịt kho này.” Cửa ký túc xá đột nhiên bị một lực lớn đẩy vào, vang lên âm thanh mạnh mẽ hùng hồn tiến vào phòng ngủ.
Cả hai người đều ngẩng đầu nhìn về cánh cửa.
Trước cửa là hai người nam sinh, một người mặc chiếc áo T-shirt màu đen, nhìn trán chẳng khác gì Belé, cười thấy răng không thấy mắt, tóc tùm la tùm lum bay phấp phới, mặt mang kính gọng đen, trên mặt mang theo nét cười.
[ là một trong những cầu thủ bóng đá nổi tiếng nhất trong lịch sử]
Một người khác khẳng định là người phát ra tiếng cười lúc nãy, tối thiểu cũng cao tới một mét chín hai, nếu Hàn Dĩ Nặc được coi là cao to kiên cường thì người này tuyệt đối là lưng hùm vai gấu.
Hắn mặc chiếc áo bóng bổ số 12 lộ ra cánh tay với hai bắp thịt phát triển có thể so với đội thể thao quốc gia, dùng từ dễ nghe để hình dung thì có thể nói nhẹ nhàng là…nhìn qua có cảm giác đặc biệt an toàn.
“A, người cuối cùng rốt cục đến rồi.” nam sinh cao đại tráng một bước nhảy đến, ôm lấy bờ vai của hắn vỗ vỗ: “Anh em, cậu tới quá muộn đấy.”
Nam sinh ăn mặc như người bị truy nã của theo vào, mang theo nụ cười tươi rói như ánh mặt trời, lộ ra hàm răng trắng sáng: “Xin chào, tôi là Lộ Phi.”
Hàn Dĩ Nặc rõ ràng sửng sốt: “Cái gì?”
Nam sinh nghiêng nghiêng gò má nở nụ cười rồi đưa tay chỉ xuống hình nhân vật hoạt hình đang cười xán lạn được in trên áo: “Sẽ biết cậu sẽ có phản ứng này. Tôi họ Lộ, gọi Lộ Phi. Hồi tôi sinh ra vẫn chưa có hải tặc Vương, cậu giờ hiểu chưa.”
“Ồ… chào cậu, tôi là Hàn Dĩ Nặc.” Hàn Dĩ Nặc vẫn khó khăn tiếp nhận, không thể làm gì hơn là lúng túng nở nụ cười.
Cao đại tráng vừa này vẫn ôm vai hắn rốt cục có cơ hội mở miệng: “Nhìn vóc dáng cậu rất cao, chơi bóng rổ không?”
Hàn Dĩ Nặc gật gù.
“Thế thì đúng rồi, có thể cùng nhau chơi.” Nam sinh kia vui vẻ mở miệng: “Đúng rồi, vẫn chưa giới thiệu bản thân. tôi là…”
Hàn Dĩ Nặc âm thầm cắn răng, hắn còn nếu gọi Hương Cát Sĩ thì bản thân sẽ không nói hai lời sẽ từ ban công này nhảy xuống cho hết đời.
“Tôi là Lữ Khinh Hồng.”
Hàn Dĩ Nặc nghẹn lời, cái này còn gọi là Lữ Khinh Hồng, phải gọi là Thái Sơn mới đúng.
Đều là bốn chàng trai trẻ tuổi, cùng nhau chào hỏi sẽ nhanh chóng thân quen. Ba bạn phòng này tính cách cũng không tệ, đặc biệt là Lộ… Lộ Phi, nói chuyện hài hước, cũng hắn trò chuyện giết thời gian chắc chắn không chút lao lực. Hạng Dập nói chuyện cũng không tệ, chỉ là hắn thi thoảng sẽ đưa mắt hướng sang bên này nhìn.
Hàn Dĩ Nặc bị nhìn đến buồn bực, lẽ nào tên nhóc này kỳ thực tu luyện con mắt âm dương, phía sau của hắn chẳng lẽ có trò vui gì sao?
Ngày hôm sau đã bắt đầu thời gian huấn luyện quân sự, Lữ Khinh Hồng đề nghị tối nay ra ngoài trường đi ăn chúc mừng 4 người tụ họp, coi như gặp nhau đều có chút duyên phận.
Cả bốn người đến quán thịt nướng mới phát hiện ra tất cả sinh viên đều chạy tới đây chúc mừng bản thân trở thành sinh viên năm nhất, cả bọn bất đắc dĩ bị ông chủ kéo tới cái bàn nhỏ bên ngoài, bốn kẻ trưởng thành uất ức ngồi trên ghế nhựa bé tí thượng hạng cùng nướng thịt.
Lộ Phi gọi chai rượu, vừa gặp nhau đụng thêm bia rượu cả bọn bắt đầu ăn một bên tán gẫu đến thiên hôn địa ám.
Từ lúc ôn thi ở cao trung để thi vào J đại đã mất mấy lượng thịt, tất cả mọi người từ mấy kẻ độc thân cho tới nhóm con gái quần trắng yếm đen lộ ra đến tiêu hồn.
Lữ Khinh Hồng là một người đàn ông Đông Bắc, tính cách sang sảng ngay thẳng, nói chuyện đều ngửa mặt cười to tinh thần thoải mái nhìn qua có chút lỗ mãng, đến cuối cùng vẫn không có ý tứ giảm giọng điệu.
Lộ Phi đưa ra ý kiến cùng nhau uống rượu nhưng tửu lượng của bản thân lại quá kém, một chai đã hết đã bắt đầu oán giận chính hắn một người đàn ông cứ thế sao có chỗ đứng, một thời gian sau bản thân đã sắp thành cái gọi là chướng ngại vật trên đường. Bây giờ toàn người mới, chuyện gì cũng có thể nói một hai câu, uống vào lại càng ồn ào, Hàn Dĩ Nặc hận không thể tìm kiếm một hố cho hắn chui xuống.
Hạng Dập ngồi bên cạnh hắn, là người không nhiều lời, theo mấy lời của mọi người chỉ cười cười lấy lệ, thi thoảng nói vài câu cũng đều dùng giọng mềm mại nhỏ nhẹ, nghe tiếng rầm rầm rì rì của hắn khiến Hàn Dĩ Nặc nổi hết da gà. Hắn cảm thấy thằng nhóc này có chút kỳ quái, nhưng cuối cùng vẫn không biết kỳ quái chỗ nào.
Hàn Dĩ Nặc câu được câu không nói chuyện nhưng tâm có chút thất thần, nghĩ Nghiêm Đông Kỳ một mình ở nhà không biết đang làm gì. Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay, 9h 07p, bây giờ có lẽ Nghiêm Đông Kỳ đang ở trong quán rượu xem bảng biểu tài vụ hoặc đơn rượu cũng không biết chừng.
Hắn thở dài, mới một ngày không gặp đã có chút nhớ, lúc 12 bận rộn muốn ch.ết đến tận cả tuần không gặp cũng không có ý nghĩ như thế này.
“Hàn Dĩ Nặc.” Hạng Dập bên cạnh đột nhiên thấp giọng mở miệng.
“Làm sao?”
Hạng Dập ngẩng đầu nhìn hai người nam sinh bên cạnh cậu đẩy tôi, tôi đẩy cậu cười đến ngốc hề hề Lữ Khinh Hồng với Lộ Phi, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Dĩ Nặc. Trong mắt mang theo vẻ kiên định: “Cậu đúng đi?”