Chương 3
Y Duy Tát tinh cầu cũng có ngày tháng năm tuân theo quy luật tự nhiên. Sáng sớm, hộ vệ Phổ Lôi Tư phụ giúp người đẩy xe ăn gõ cửa phòng thất thiếu gia. Trong phòng không có tiếng đáp lại, hắn cũng không để ý, lập tức đẩy cửa mà vào.
Như hắn sở liệu, Đoạn Sở tái nhợt mà tiều tụy lẳng lặng nằm mê man trên giường.
Phổ Lôi Tư đi lên trước, vừa định đem người đánh thức, thanh niên trên giường bỗng mở choàng mắt, trực tiếp theo dõi hắn. Hắn không khỏi động một chút, theo bản năng lộ ra nụ cười tiêu chuẩn.
Cáp Ngói tinh hệ có cấp bậc rất nghiêm ngặt, Y Duy Tát tinh cầu tuy không ở khu vực thủ đô, nhưng yêu cầu đối với chiến sĩ vẫn thập phần nghiêm khắc. Phổ Lôi Tư là chiến sĩ cấp hai, đối mặt với thiếu gia phế vật của Đoạn gia, cũng phải tất cung tất kính, miễn cho không cẩn thận bị gia chủ phát hiện lại mang tới bất mãn.
“Thất thiếu gia, ngài hiện tại cảm thấy như thế nào?” Phổ Lôi Tư nhẹ giọng hỏi. Tuy dưới tình huống bình thường, sẽ phải có người hầu hoặc người máy gia vụ đến hầu hạ, nhưng căn cứ vào việc vị thiếu gia này mới làm ra hành động kinh người, vẫn nên để các chiến sĩ võ lực mạnh mẽ đến ứng phó các tình huống phát sinh.
Trữ Khang Trí trừng mắt nhìn, mím chặt môi gật gật đầu, chậm chạp khởi động thân thể.
Phổ Lôi Tư tuy rằng cảm thấy thất thiếu gia tựa hồ có điểm biến hóa, bất quá nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, nên cái gì cũng chưa nói, chỉ đi vào tủ quần áo phía trước, nhấn vào cái nút màu vàng nhạt, tủ quần áo tự động đưa ra một bộ đồ lót cùng quần dài.
Trữ Khang Trí, hiện tại hẳn nên kêu là Đoạn Sở mới phải, hắn vẫn dùng dư quang đánh giá Phổ Lôi Tư, thấy thân thể đã từng rèn luyện của hắn, nhẹ nhàng thở ra.
Qua một đêm, hắn cũng không thể không tiếp thu sự thật chính mình sống lại ở một tinh cầu trong vũ trụ. Nhưng cho dù có trí nhớ của khối thân thể này, dù sao vẫn là linh hồn thay đổi, những thay đổi rất nhỏ khó tránh khỏi bị nghi ngờ, cũng may nguyên chủ cá tính quái gở, ở nhà cũng không được coi trọng, bình thường hẳn là nhìn không ra biến hóa, làm cho hắn sắm vai Đoạn Sở áp lực nhẹ không ít.
Phổ Lôi Tư đem đồ đưa cho Đoạn Sở, thấy hắn vẫn chậm chạp như cũ, nghĩ đến hắn uống nhầm thuốc ngưng thần, thứ kia là đặc biệt nhằm vào chiến sĩ thân thể cường hãn mà cưỡng chế trấn an tinh thần, không khỏi cảm thấy tâm mềm nhũn, chủ động đi lên giúp hắn mặc quần áo, đối với Đoạn Sở vẫn trầm mặc không nói, cũng không cảm thấy kì quái.
Ai nấy đều biết thất thiếu gia Đoạn gia thuở nhỏ tang mẫu, mười tuổi thí nghiệm tinh thần lực, là cấp D so với cấp E cao hơn một chút, đối với Đoạn gia chủ yếu là cấp A, cấp B mà nói, căn bản chính là một người vô dụng, trở thành người khế ước là hy vọng duy nhất của hắn. Có lẽ chính hắn cũng biết hy vọng này xa vời, cho tới bây giờ đều không thích nói chuyện, thoạt nhìn cũng khá âm u, chỉ có nhìn thấy Mông gia đại thiếu gia Mông Gia Nghị, mới có thể lộ ra một chút tươi cười.
“Cám ơn!” Đoạn Sở mặc quần áo, đối với Phổ Lôi Tư động tác đông cứng nói lời cảm tạ, trong lòng đã có chút chua sót.
Người nhà của hắn bởi vì người Đế Ma Tư tinh cầu đưa tặng một cái máy phát ra tiếng nói, liền mừng rỡ như điên. Hiện giờ hắn có thể mở miệng nói chuyện, người nhà, bằng hữu lại không nghe được. Cho dù Đoạn Sở còn chưa thể đi ra ngoài, nhưng chỉ nhìn mặt trăng cùng đối chiếu với trí nhớ của nguyên thân, cũng biết chính mình không ở trái đất quen thuộc.
Tiếng nói của thanh niên khàn khàn trầm thấp, ngữ khí cũng rất chân thành tha thiết, Phổ Lôi Tư trừng mắt nhìn, mỉm cười, câu nệ xua tay: “Thất thiếu gia khách khí.”
Đoạn Sở nhìn đối phương biểu hiện xa cách, cũng chỉ gật đầu, theo trí nhớ mà xoay người đi tới phòng rửa mặt. Hắn đối với sự đề phòng của Phổ Lôi Tư cũng không quan tâm. Trong hoàn cảnh lạ lẫm, lấy thân phận “Phế vật” mượn sức người, không chỉ vô dụng, còn khiến người ta chê cười. Hắn nói lời cảm tạ, cũng chỉ là cảm tạ đơn thuần.
Dòng nước trong suốt chảy xuôi qua kẽ tay, Đoạn Sở hất một chút lên mặt, liền tắt nước. Tựa hồ ở Y Duy Tát tinh cầu, tài nguyên nước thập phần ít ỏi, bình thường cần tẩy trừ và vân vân, đều trực tiếp dùng các loại máy tinh lọc phụ trợ.
Ngẩng đầu, thanh niên tóc đen mắt đen trong kính, ngũ quan không tinh tế như quá khứ, nhưng cũng mi thanh mục tú, mũi thẳng môi mỏng, còn có điểm non nớt ngây ngô, hẳn là có liên quan tới độ tuổi. Tuy ngay cả nguyên chủ cũng ghét bỏ khối thân thể này giá trị tinh thần lực quá thấp, là phế vật không có tiền đồ, nhưng Đoạn Sở từng là Trữ Khang Trí lại rất vừa lòng. Có thể khỏe mạnh còn sống, chính là tài sản lớn nhất.
Về phần vấn đề giá trị tinh thần lực, tuy người trên tinh cầu này, trừ bỏ những người may mắn thức tỉnh trở thành chiến sĩ hoặc người khế ước, đều lấy tinh thần lực cao thấp mà cân nhắc tiềm lực phát triển của mỗi người. Nhưng người trái đất thì không có khái niệm tinh thần lực cao thấp này, cho dù thực sự có cái gọi là thiên phú thiên tài đi nữa, chỉ dựa vào chăm chỉ cũng có thể có, hắn khẳng định sẽ không giống nguyên chủ tuyệt vọng đến mức cuối cùng bỏ mất sinh mệnh quý giá.
Đoạn Sở giải quyết vệ sinh cá nhân xong, chậm rãi ra khỏi phòng rửa mặt, Phổ Lôi Tư đã đem cơm dọn ra xong.
Đồ uống mang màu sắc rực rỡ, bát canh đầy thịt màu trắng có thêm chút rau xanh, còn có mấy khối được cắt nhỏ trông như bánh mì, thịt nướng màu vàng tỏa ra mùi thơm lạ lùng, màu sắc hương vị đủ cả, ngược lại với thói quen ăn thanh đạm buổi sáng của Đoạn Sở, tất nhiên không thể vui vẻ.
Đoạn Sở bất động thanh sắc ngồi xuống, qua loa ăn một khối bánh, lại uống một ly đồ uống, canh thịt cùng thịt nướng nguyên thân thích ăn nhất cũng chưa động.
Hắn cũng thông suốt, nguyên thân mới vừa trải qua thay đổi tình cảm, thân thể lại bị thương nặng, làm ra cái gì khác người, cũng sẽ không quá mức ghé mắt, hiện tại chẳng qua là ăn không tốt, khẳng định sẽ không đưa tới hoài nghi. Hắn không có khả năng cả đời đều bắt chước cuộc sống của người khác, lần này bị thưởng tổn lại bị cắt đứt tất cả liên lạc, vừa lúc hợp tình hợp lý lấy cớ.
Lại nói Đoạn Sở muốn sống tiếp, cũng không muốn sống nghẹn khuất, chuẩn xác mà nói, hắn đời trước trừ bỏ bị âm mưu hại ch.ết, cùng với thân thể bất đắc dĩ, vẫn là được sủng mà lớn lên, đâu chịu nổi cái gì ủy khuất. Mà hiện tại, hắn ngay cả mục tiêu cuộc sống đều không có, làm sao có thể chỉ vì còn sống, mà đi làm một Đoạn Sở không có chí tiến thủ.
“Mấy ngày nay bữa sáng, có thịt cũng đừng bưng lên.” Đoạn Sở nhìn thấy Phổ Lôi Tư lưu loát thu thập, bỗng nhiên phân phó một câu, thấy hắn nhận lời, lại nói ra một câu: “Đến phòng sách báo, lấy chút sách cho ta.”
Nguyên chủ mới qua sinh nhật mười tám tuổi, cả đầu óc toàn tư tưởng bi quan, trong trí nhớ cũng toàn là lúc ở chung cùng Mông Gia Nghị, Đoạn Sở chỉ cưỡi ngựa xem hoa mà nhìn một lần, thế nên đối với nhiều việc cũng không rõ ràng, không thể lên mạng, lại không thể tìm người ngoài, đọc sách thành lựa chọn tốt nhất.
Phổ Lôi Tư lần này dừng lại, vị này sau khi tỉnh lại vẫn không làm ầm ĩ gì, không phải đang muốn làm cái gì đấy chứ?
Đoạn Sở bình tĩnh nhìn Phổ Lôi Tư, không nhìn hắn chần chờ, chỉ chậm chạp đề nghị: “Ngươi có thể đi trước trưng cầu ý kiến của cha ta, đợi ông ấy gật đầu thì lấy lại đây.”
Phổ Lôi Tư cảm thấy ngoài ý muốn khi Đoạn Sở hiểu biết đối nhân xử thế, vội cung kính đáp lại: “Cám ơn thất thiếu gia thông cảm.”
Thời điểm hắn rời đi, thấy Đoạn Sở không chút sợ hãi, lại nhịn không được thử nói: “Thất thiếu gia, không bằng ta tìm cho thiếu gia một ít sách về chế thuốc được không, ngài dù sao cũng mới uống qua thuốc ngưng thần, có thể hiểu biết thêm một chút về tình trạng thân thể hiện giờ.”
Đoạn Sở tựa tiếu phi tiếu nhìn Phổ Lôi Tư, hộ vệ này thật đúng là biết lo lắng cho hắn. “Ta tuy đọc cũng không vấn đề gì, nhưng Đoạn gia, hẳn là không thiếu những bác sĩ hiểu biết về chế thuốc, ta không cần thiết phải đặc biệt đi nghiên cứu những vấn đề này.”
Phổ Lôi Tư sửng sốt, vội vàng cúi đầu, giờ hắn mới phát hiện, thất thiếu gia đã mất đi tất cả hy vọng trước mắt này, vậy mà lại là người tâm tư thông hiểu.
Đoạn Sở nhìn hộ vệ rời đi, ở trong phòng đi lại vài vòng, sau đó thở hổn hển quay về giường nằm, nhìn hư không ngẩn người.
Hắn bỗng nhiên ý thức được một vấn đề. Nguyên thân nếu là người có giá trị tinh thần lực thấp, lại không có chuyên gia chỉ dạy, làm sao có thể dễ dàng tiến vào phòng chế thuốc nghiêm mật lại có thủ vệ canh giữ?
Phải biết rằng, Đoạn gia cũng không phải gia tộc bình thường, không nói đâu xa, bản bộ (trung tâm) của Đoạn gia ở thủ đô tinh cầu, Y Duy Tát tinh cầu cũng do Đoạn gia đóng giữ, tổ phụ của Đoạn Sở là tướng quân tay cầm trọng binh ở Y Duy Tát tinh cầu, làm chỉ huy của các chiến sĩ từ cấp 1 tới tận cấp 7, phụ thân Đoạn Sở là Đoạn Chí Tu cũng là thiếu tướng, phòng ngự của Đoạn gia, quả thực giống như tòa quân sự kiên cố.
Cho nên, khu chế thuốc liên quan tới nguy cơ nổ tan xác của chiến sĩ, kiểu gì cũng không phải nơi nguyên thân có năng lực lẻn vào. Còn lấy nhầm thành thuốc ngưng thần mà chiến sĩ dùng, đến lúc uống xong rồi mới có người phát hiện?
Đoạn Sở nghĩ tới sự biến đổi của Đoạn Nhã Thanh vào ngày hôm qua, còn có nguyên chủ cuối cùng tan biến, nhịn không được xoa nhẹ hai bên thái dương.
Thay đổi thuốc tiến hóa, có thể khiến nguyên thân không thể trở thành chiến sĩ? Nhưng nguyên thân có giá trị tinh thần lực thấp, căn bản chỉ có thể trở thành chiến sĩ râu ria, trừ phi giá trị tinh thần lực thấp không phải là sự thật?
Đoạn Sở lập tức phủ nhận suy đoán này, nơi này thí nghiệm tinh thần lực là quân bộ, hội nguyên lão cùng hoàng thất đồng thời giám thị, bởi vì sự tình liên quan tới người thức tỉnh, đừng nói Đoạn gia một gia tộc cao quí, cho dù là hoàng thất quyền thế ngập trời, cũng không có cách nào khác động thủ trên phương diện thí nghiệm tinh thần lực, trừ phi căn bản không tiến hành thí nghiệm. Nhưng trên thực tế, nguyên chủ năm mười tuổi thật sự đã tiến hành thí nghiệm.
Vậy còn có một loại khả năng, chính là cố ý cho nguyên thân uống thuốc ngưng thần, mà thuốc ngưng thần kia, không những làm cho phụ thân của nguyên thân chán ghét vứt bỏ hắn, còn có thể hoàn toàn cắt đứt tiếp xúc của nguyên thân cùng Mông Gia Nghị chăng?
Đoạn Sở nheo lại hai mắt, Đoạn Nhã Thanh kia rõ ràng là cố ý lại đây diễn trò, lại cố ý nhắc tới tiệc đính hôn, khẳng định chắc chắn rất kiêng kị nguyên chủ. Mà những người khác có lẽ cũng ý thức được việc uống nhầm thuốc ngưng thần có điểm đáng ngờ, chẳng qua bởi vì nguyên chủ có giá trị tinh thần lực không đáng nhắc tới, lại không xảy ra tai nạn ch.ết người, cho nên không có ai lên tiếng vì hắn. Về phần phụ thân của nguyên chủ Đoạn Chí Tu, Đoạn Nhã Thanh lúc đầu nói những câu lo lắng kia, không thể nghi ngờ là nói cho ông ta nghe.
Hiện tại khối thân thể này có rất nhiều vấn đề, không giải quyết tốt sẽ có nhiều tai họa ngầm, nói không chừng ngày nào đó lại bị tính kế mà đánh mất tánh mạng. Trước khi ch.ết, một màn trong trí nhớ thoáng hiện, trong mắt Đoạn Sở hiện lên một tia sáng lạnh, khuôn mặt ngây ngô non nớt nhất thời toàn bộ tiêu thất.
“Đích đích đích” Đèn báo hiệu đầu giường, bỗng nhiên sáng lên màu vàng đại biểu có người cầu kiến.
Đoạn Sở thu lại tâm tình khác thường, nghĩ nghĩ, có điểm tò mò chọt chọt đèn báo hiệu, người đứng ở cửa phòng Đoạn Sở nhất thời tầm mắt trở nên trong suốt, Phổ Lôi Tư một thân chế phục đứng ở cửa, cầm trong tay một cái hộp, bên cạnh, rõ ràng là Đoạn Nhã Thanh tâm tư khó lường.
“Tiến vào!”
Đoạn Sở thanh âm lãnh đạm, tay nhẹ nhàng lướt qua một loạt nút ấn.
Cửa phòng tự động mở ra, Đoạn Nhã Thanh quần áo hoa mỹ chầm chậm đi tới, mặt mày mỉm cười, thần thái nhã nhặn lịch sự, xem ra thật sự rất có phong tư động lòng người, cảnh đẹp ý vui. Phổ Lôi Tư đi đằng sau nàng hai bước, ánh mắt ngay thẳng, trong mắt không có nửa phần si mê.
Đoạn Sở thần sắc không thay đổi, đã định trước là địch nhân, Đoạn Sở thật sự không có tâm tình cùng Đoạn Nhã Thanh diễn trò. Hắn ngay cả ánh mắt cũng lười cấp cho nàng, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào cái hòm khéo léo trong tay Phổ Lôi Tư.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, sách báo và vải vóc ở Y Duy Tát tinh cầu cực kỳ trân quý, từ lúc màn hình lập thể cùng mạng lưới tinh vực thông dụng, những thứ này liền được hoàng thất và các đại gia tộc bảo tồn, Đoạn Chí Tu luyến tiếc lấy ra cũng nằm trong dự kiến của Đoạn Sở.
Bất quá, nếu trí nhớ Đoạn Sở không nhầm, cái hòm kia thế nhưng lại viết: Lễ – nghi – quy – phạm – của – Cáp – Ngói – tinh – hệ?
Đoạn Nhã Thanh khuôn mặt tươi cười đã trở nên cương cứng, Đoạn Sở trước kia thấy nàng, đầu cũng không dám ngẩng lên, ngay cả khi nghe nói nàng cùng Mông Gia Nghị chuẩn bị đính hôn, cũng chỉ dám khóc cầu Mông Gia Nghị, sau đó lén lút trộm thuốc tiến hóa. Hiện tại bị phụ thân nhốt trong phòng ngủ, vậy mà còn dám không nhìn nàng?
Đoạn Nhã Thanh cảnh cáo liếc nhìn Phổ Lôi Tư ở phía sau, lại thay đổi sắc mặt quay đầu lại ôn nhu cười, môi đỏ mọng khẽ mở, nhẹ nhàng nói: “Tỷ vừa lúc đang ở chỗ cha, nghe nói đệ muốn nhìn sách, nghĩ đệ hẳn là đã nghĩ thông suốt, trong lòng hưng phấn, liền theo Phổ Lôi Tư lại đây.”
Nàng lấy cái hòm trong tay Phổ Lôi Tư, đặt trước mặt Đoạn Sở, vẻ mặt lo lắng nói: “Đệ cũng đừng sinh khí, cha đưa cho đệ cái này, cũng là muốn tốt cho đệ.” Đoạn Nhã Thanh dừng một chút, vẻ mặt hảo tâm trấn an: “Không phải chỉ trích đệ không có giáo dưỡng.”
Đoạn Sở rốt cuộc đem ánh mắt dừng trên người Đoạn Nhã Thanh, ngoài ý muốn nhếch môi, nói: “Điều này đệ đương nhiên biết, đệ và tỷ không giống nhau, đệ từ nhỏ được Đoạn gia nuôi lớn, cha sao có thể chỉ trích đệ không có giáo dưỡng?”
Khuôn mặt tươi cười của Đoạn Nhã Thanh rốt cuộc nhịn không được, biểu tình như muốn khóc, xoay người tính toán rời đi.
Thanh âm Đoạn Sở từ phía sau truyền đến: “Tỷ cũng đừng lo lắng, tuy rằng Bối gia chỉ biết dạy nữ nhân nhớ thương chiến sĩ đã có thê thất, nhưng tỷ quay về Đoạn gia cũng đã mười mấy năm, có tổ mẫu dạy, tiệc đính hôn hẳn là sẽ không xảy ra sai sót gì!”