Chương 58
Đoạn Sở nheo lại mắt, thần sắc bất động trả lời một câu “Đương nhiên, đây là vinh hạnh của ta”, lại gửi tin tức hỏi tình hình cụ thể của sự việc, sau đó ngẩng đầu đối với Nhung Thành Ấm khẽ gật đầu: “Ta có việc đi ra ngoài một chuyến, kẹo trà sữa còn một chút, ngươi muốn thì đợi chút.”
Đoạn Sở nói xong, liền từ nhẫn không gian lấy ra năm sáu viên kẹo trà sữa đưa qua. Trong tay hắn cũng chỉ còn năm viên, nếu tin tức hôm nay truyền ra, như vậy đối với việc chế tạo cơ giáp hẳn là sẽ có trợ giúp. Xem ra hắn nên kiểm tr.a không gian một chút, lá trà ngày hôm qua đã nhanh chóng hoàn thành bước đầu tiên, Bích Loa Xuân trực tiếp vò nát, đợi khô lại là có thế, Kì Môn Hồng trà phải lên men, Thiết Quan Âm trình tự cũng nhiều, vẫn nên nắm chặt thời gian chế tác cho tốt.
Nhung Thành Ấm mặt lập tức đỏ lên, tiếp nhận rồi lắp bắp hỏi: “Ta lấy mười xuyến Tuyết Ngưng quả cùng máu dị thú cấp 5 đổi với ngươi, được không? Nếu không đủ, trước hết cho ta nợ.”
“Vậy cho ta máu dị thú đi, ta còn chưa được thấy qua đâu.” Đoạn Sở nở nụ cười. Mười xuyến Tuyết Ngưng quả có thể mua năm bình thuốc ngưng thần cao cấp do người khế ước chế tác, kẹo trà sữa cũng chỉ thắng ở chỗ mới mẻ, làm sao có giá trị lớn như vậy.
Nhung Thành Ấm lại lắc đầu, có điểm ngượng ngùng đem Tuyết Ngưng quả cùng một chai đựng đầy máu dị thú, đưa cho Đoạn Sở.
“Tuyết Ngưng quả có trân quý, nhưng một năm cây mẹ có thể kết trái rất nhiều. Trà ngươi nói, nếu đến từ ngoại tinh cầu, khẳng định càng trân quý. Lại là thành phẩm ngươi cố ý làm ra.” Nhung Thành Ấm dừng một chút, có điểm ngượng ngùng thêm vào một câu: “Hơn nữa đối với người khế ước mà nói, trao đổi thành phẩm với nhau, ngầm thừa nhận thử nghiệm nghiên cứu của đối phương, cho nên giá cả liền càng đắt.”
Đoạn Sở kinh ngạc khiêu mi, hắn đương nhiên không phải khờ dại mà không nghĩ tới, Nhung Thành Ấm có được kẹo trà sữa đều sẽ đưa cho ca ca hắn hoặc là người đi theo hắn, bất quá bởi vì cam chịu quy tắc cho nên đề cao giá cả, thật là có ý tứ.
Nhung Thành Ấm thấy Đoạn Sở vẫn không lên tiếng, nghĩ đến hắn hối hận, không khỏi sắc mặt đỏ bừng, mang cả kẹo buổi sáng tất cả đưa lại cho Đoạn Sở, nói: “Cái kia, nếu ngươi tạm thời không muốn trao đổi, cũng không quan hệ.”
Đoạn Sở cười lắc đầu: “Sẽ không, ta chỉ là có điểm tò mò. Kẹo trà sữa rất đơn giản, ngươi cũng có thể nếm thử một chút, nếu ngươi cần lá trà, ta cũng sẽ cung cấp cho ngươi một ít.”
Dù sao mọi người ở quân bộ cũng nghiên cứu, nhiều thêm một Nhung Thành Ấm cũng không tính là gì. Huống chi cho dù hắn không nói, Nhung Thành Ấm cũng có biện pháp có được lá trà. Lúc trước người Cáp Ngói tinh hệ đến trái đất không ít, khẳng định đều còn thừa. Mà Úc Thịnh Trạch đã từng nói, cho tới bây giờ, người khế ước cho dù dung nhập tinh thần lực, hiệu quả ngưng thần đều rất mỏng manh, thậm chí không có công hiệu khai thông. Thực hiển nhiên, ưu thế của không gian trà sơn rất rõ ràng.
Đoạn Sở có chút tính toán nhỏ nhặt, cảm thấy Nhung Thành Ấm có thể làm khách hàng người khế ước thứ nhất của hắn. Về phần Nhung Thành Ấm nếu thật sự đánh bậy đánh bạ làm ra kẹo trà sữa có công hiệu khai thông, đối với hắn cũng có ưu đãi. Phải biết rằng, người Cáp Ngói tinh hệ đối với lá trà càng coi trọng, Úc Thịnh Trạch mới có cơ hội lại đi tới trái đất. Vậy kế hoạch về nhà của hắn, có thể nhanh hơn một chút.
Nhung Thành Ấm nhãn tình sáng lên, vẻ mặt cảm kích gật đầu, sau đó vội vàng gửi tin tức cho ca ca nhà mình, để hắn giúp đỡ thu thập máu dị thú cao cấp, hắn cũng không thể lấy không.
Đoạn Sở mỉm cười thu hồi Tuyết Ngưng quả cùng máu thú, ánh mắt lại nhìn bản《 giá trị tinh thần lực của người khế ước cùng thiên phú — thực thể hóa thần kỳ 》trên bàn. Hắn đóng lại tấm vải, cẩn thận cất trở lại, sau đó rời khỏi phòng tư liệu. Tin tức của Dung Thu cũng tới, Đoạn Sở xem kỹ, thu hồi vòng thông tin, thả ra cái cực tốc khí cá nhân.
Vài giờ sau, Đoạn Sở ở trước cửa học viện chế thuốc ngừng lại. Thu hồi cực tốc khí, Đoạn Sở mới từng bước tiến về phía trước, một nam tử liền chạy ra khỏi cửa, Đoạn Sở đang chuẩn bị né tránh, đối phương lại ngừng lại, đối với hắn lộ ra thần sắc quái dị, không nói được một lời chạy nhanh đi xa.
Hà Hướng Minh? Đoạn Sở chỉ cảm thấy thật trùng hợp, một tiếng nói ôn nhuận mang theo thân thiết vang lên, đánh gảy hắn nhìn lại.
“Đoạn Sở người khế ước, ngươi không sao chứ?”
Đoạn Sở ngẩng đầu, Hà Dược Bân một thân quần áo màu ngân bạch, cổ khí chất ôn nhã trên người đặc biệt rõ ràng, khiến kẻ khác không nhịn được tâm sinh hảo cảm.
“Ta không sao, Hà tiên sinh nhĩ hảo.” Đoạn Sở lên tiếng chào.
Hà Dược Bân nhẹ nhàng nở nụ cười, trong ánh mắt lộ ra vài phần ý cười chân thành, nói: “Gọi ta Dược Bân đi, về sau, nếu ngươi học gieo trồng, nói không chừng chúng ta còn có thể thường xuyên tiếp xúc.”
Đoạn Sở mỉm cười, nhưng không có trả lời.
Hà Dược Bân cũng không có nhiều lần cường điệu, ngược lại hỏi: “Đoạn Sở người khế ước là muốn đi tới phòng viện trưởng học viện chế thuốc?”
Đoạn Sở “Ân” một tiếng, lẳng lặng chờ Hà Dược Bân nói tiếp.
Hà Dược Bân vốn tưởng Đoạn Sở mới trưởng thành, khẳng định thiếu kiên nhẫn hỏi, thấy hắn như vậy, chính mình ngược lại thiếu kiên nhẫn, hai má trắng nõn nổi lên đỏ ửng, quẫn bách giải thích: “Hôm nay chỉ là việc tư, tổ mẫu của ta chỉ là muốn thương lượng với ngươi một chút, yên tâm, không ai dám bức bách người khế ước, càng đừng nói ngài chính là người khế ước phù hợp nhất của cửu điện hạ.”
“Việc tư gì?” Đoạn Sở trầm tĩnh hỏi. Hắn nghĩ tới Hà Thải San tìm hắn là vì chuyện kẹo trà sữa, hiện tại nghe được tựa hồ không phải. Hơn nữa vốn tưởng rằng Hà Dược Bân vào học viện Đế Ma Tư dạy học, quyết định chủ ý hẳn cũng là từ từ tiếp cận, lại không nghĩ tới nhanh như vậy.
Hà Dược Bân lần này nhịn xuống không có trả lời, chỉ là nghiêng người, mời nói: “Ngươi đi theo ta, tổ mẫu ta đã chờ ngươi.”
Đoạn Sở cũng không truy vấn, một nhà chế thuốc cấp bậc tông sư, một người khế ước tinh thần lực thấp ở bên ngoài bị coi như có vận may trở thành người khế ước của cửu hoàng tử, thân phận cách nhau trời vực, việc gì có thể làm cho Hà Thải San chờ đợi như vậy, hắn cũng không thể hiểu được.
Học viện chế thuốc bố cục lại càng đơn giản, hành lang là một loạt phòng học, phòng thí nghiệm, mọi người vội vàng, thoạt nhìn thật giống như đại học ở trái đất trong ấn tượng của Đoạn Sở.
“Ngươi về sau nếu chọn môn học chế thuốc, khóa học thực tiễn sẽ tới nơi này học, đương nhiên, khóa lý luận có thể học ở ký túc xá thông qua mạng lưới khu vực.” Hà Dược Bân cẩn thận giải thích.
Đoạn Sở đối với Hà Dược Bân lễ phép cười, Hà Dược Bân đối với chính mình không dấu vết lấy lòng, ẩn ẩn có thể đoán được.
Phòng viện trưởng ở tầng cao nhất, dọc theo đường đi Đoạn Sở thấy có rất nhiều người đối với Hà Dược Bân chào hỏi, trong ánh mắt đều toát ra một tia tiếc hận cùng kính nể, thoạt nhìn cho dù ở học viện chế thuốc, Hà Dược Bân cũng rất được lòng người, vậy hẳn là thiên phú chế thuốc cũng không sai. Không ít người cũng sẽ tò mò đánh giá Đoạn Sở, đoán thân phận của hắn, thanh âm mặc dù có ý đè thấp, bất quá Đoạn Sở vẫn là dựa vào tinh thần lực thực thể hóa, nghe được nhất thanh nhị sở.
Hà Dược Bân tựa hồ sớm đã thành thói quen, chỉ nhỏ giọng giới thiệu với Đoạn Sở các chủ đề thực nghiệm lớn, không chút ngại ngần ánh mắt người chung quanh.
Đoạn Sở cũng không quan tâm, hai người rất nhanh đi tới cửa phòng viện trưởng, đẩy cửa mà vào, nhìn thấy một nữ nhân nghiêm túc năm sáu mươi tuổi ngẩng đầu, thấy Hà Dược Bân, thần sắc rõ ràng dịu đi rất nhiều, đối với Đoạn Sở gật gật đầu: “Ngươi chính là Đoạn Sở đi, ngồi!”
“Các hạ hảo!” Đoạn Sở hành lễ, ngồi xuống.
Hà Thải San nhìn Đoạn Sở, phi thường gọn gàng dứt khoát nói: “Ta hôm nay bỗng nhiên mời ngươi lại đây, hy vọng ngươi không cần để ý chúng ta thất lễ.”
“Ngài khách khí.” Đoạn Sở mặt không đổi sắc, nhưng cũng không có nửa điểm thụ sủng nhược kinh (được sủng mà kinh sợ).
Hà Thải San nhìn nhìn Hà Dược Bân, trưởng tôn ánh mắt dao động co quắp bất an, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn hắn một cái, hỏi Đoạn Sở: “Đoạn Sở người khế ước, xin thứ cho ta nói thẳng, ngươi cùng cửu điện hạ, không có ước định kết làm bầu bạn, phải không?”
Đoạn Sở thần sắc lạnh lùng, cho dù đoán được hắn cùng Úc Thịnh trạch chỉ có quan hệ ký khế ước thì như thế nào, muốn cố gắng cũng có thể đi hỏi Úc Thịnh Trạch. Đoạn Sở trong lòng bỗng nhiên buồn bực, đang còn nên nghĩ nên trả lời thế nào, càng hận thực lực của chính mình không đủ, mới có thể bị coi là cửa đột phá tốt nhất.
Hà Thải San thấy Đoạn Sở lộ vẻ mặt không vui, nhướng mày, lại nhìn thấy trưởng tôn trước mắt cầu xin, không khỏi thở dài: “Đoạn Sở người khế ước xin đừng trách móc, mẫu thân cửu điện hạ chính là đương kim vương hậu, cũng là đệ tử của ta, ta cũng coi như nhìn cửu điện hạ lớn lên, tính tình của hắn ta cũng biết. Nếu các ngươi thật sự ước định hôn ước, cũng sẽ không trở về hơn nửa tháng, còn chưa đi hoàng cung bái kiến bệ hạ cùng vương hậu.”
Đoạn Sở đầu mày nhăn lại khẽ buông lỏng, lại vẫn như cũ không nói gì.
Hà Dược Bân đỏ mặt, vẻ mặt chân thành nhìn Đoạn Sở giải thích: “Thực xin lỗi, ta trước kia tự biết chính mình là người thường, không xứng với cửu điện hạ, chưa bao giờ hy vọng xa vời, chỉ dám yên lặng chú ý. Bất quá nếu hắn có người khế ước thích hợp nhất, lại không tính toán cùng ngươi kết hôn. Ta nghĩ, ta cũng có thể theo đuổi hạnh phúc của chính mình.”
Hắn dừng một chút, còn thật sự khuyên bảo: “Cửu hoàng tử sẽ phải kết hôn, còn hơn để cho người khế ước khác, Đoạn Sở ngươi không biết, ta mới là người thích hợp nhất sao? Ta không biết ngươi có biết tình cảnh của chính mình không, nhưng ngươi chặt đứt liên hệ với Đoạn gia, Lục gia, Tề gia vẫn như cũ coi ngươi là người Đoạn gia, huống chi Lục Tân Quân tinh thần lực cùng cửu hoàng tử vừa vặn xứng đôi, sau khi Trữ Khang Trí kia gặp chuyện không may, nàng là có hy vọng nhất, kết quả ngươi lại xuất hiện, tương đương lại phá hủy đám hỏi của Lục gia. . . . .”
Đoạn Sở mạnh trợn to mắt, nhịn lại nhịn, hỏi: “Ngươi nói Lục Tân Quân cùng Úc Thịnh trạch tinh thần lực xứng đôi? Độ xứng đôi cao không?”
Hà Dược Bân khó hiểu nhìn về phía Hà Thải San.
Hà Thải San trong lòng lại dâng lên tiếc hận đối với việc trưởng tôn không phải người khế ước, bất quá nếu có thể trở thành chính quân của cửu hoàng tử, nói không chừng còn là nhân họa đắc phúc.
“Không cao. Nhưng đối với gia tộc huân quý mà nói, có thể xứng đôi như vậy đủ rồi. Huống chi Lục Tân Quân là nhà bào chế thuốc thiên tài, gia tộc lại có chiến sĩ cấp 9 tọa trấn, lúc trước cơ hồ tất cả mọi người đều nghĩ, cửu điện hạ sẽ nhận nàng làm người khế ước của mình. Đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy hứng thú với chế thuốc, ta cũng có thể chỉ điểm một phần.” Hà Thải San nói xong lời cuối cùng, lại tung ra hấp dẫn mà cơ hồ không có người khế ước nào chống lại được.
Đoạn Sở trầm mặc, khó hiểu hỏi: “Ta nhớ rõ danh sách tất cả chiến sĩ xứng đôi cùng người khế ước, nếu chiến sĩ có yêu cầu đặc thù, mặt trên cũng không biểu hiện tên chiến sĩ. Nếu cuối cùng không thể ký khế ước, thuyết minh hắn lúc ấy không tính toán đi theo người Lục Tân Quân. Như vậy tin tức này, công khai không?”
Hà Thải San không nghĩ tới Đoạn Sở lại nhạy bén như vậy, tán thưởng nhìn hắn trả lời: “Cửu hoàng tử là chiến sĩ thiên tư cao nhất mấy trăm năm qua, người khế ước của hắn vẫn luôn bị người chú ý, cho nên cho dù hắn định ra tiêu chuẩn, thì người khế ước xứng đôi xuất hiện đều bị bản ghi chép làm bỏ qua. Tuy rằng không có công khai, lấy quyền thế Lục gia muốn biết, cũng không khó.”
Nàng thấy Đoạn Sở sắc mặt lại không tốt, bổ sung thêm một câu: “Kỳ thật trừ bỏ Lục gia, còn có một vị họ hàng xa của Tề gia, còn có vài vị đạt đến độ xứng đôi thích hợp, bất quá cũng không cao.”
Đoạn Sở tựa hồ có điểm mê mang, nhìn Hà Dược Bân hỏi: “Nhưng nếu Thịnh Trạch đều cự tuyệt bọn họ, hơn nữa hiện tại có ta, bọn họ không có khả năng lại xứng đôi không phải sao? Ký khế ước là cả đời.”
Hà Dược Bân theo bản năng phản bác: “Ai nói ký khế ước là cả đời, một bên tử vong sẽ hết!”
Nói xong, hắn ý thức được chính mình nói cái gì, sắc mặt lập tức trắng bệch, bất quá vẫn là cường ngạnh giải thích: “Đương nhiên, đây là thập phần cực đoan, cũng là nguyên nhân thuốc cắn nuốt bị liệt vào thuốc cấm.”
Tháng Mười Hai 25, 201559