Chương 4: Cắn phải bộ vị không nên cắn

A Ly nhằm ngay “ thủy quái” mà cắn một cái, vừa cắn nàng đã cảm thấy sau gáy đau đau, ngay sau đó đã bị xách cổ kéo lên khỏi mặt nước, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn mỹ xuất trần của Cốc Nhiễm, trán của hắn hiện gân xanh, phượng nhãn híp lại, toàn thân toát ra hơi thở nguy hiểm. Nước trong Dao Trì sóng sánh muốn tràn bờ, làm cho bọn cá chép tinh sợ tới mức phải liều mạng nhảy lên bờ tìm chỗ trốn.


Đây là lần đầu tiên A Ly nhìn rõ hình dáng của Cốc Nhiễm, khiến cho nàng không khỏi sửng sốt. Chỉ thấy hắn mái tóc dài xõa trong nước, mi như viễn sơn, con ngươi âm u như một đầm nước sâu không thấy đáy, đôi môi anh đào, làn da trắng nõn mượt mà, so với nữ nhân còn đẹp hơn, khóe môi của hắn cong lên tựa tiếu phi tiếu. Khuôn mặt này, nàng giống như đã từng gặp qua.


Cốc Nhiễm nghiến răng nghiến lợi hỏi “ thủy quái? Ngươi đừng hòng có thể đi ra, bây giờ bản tôn chính thức nói cho ngươi biết, ba ngày kế tiếp ngươi sẽ không có thịt mà ăn”
A Ly chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy, thập phần ủy khuất hỏi “ vì sao chứ?”


Cốc Nhiễm tức giận đến không biết phải làm sao, tiểu thú này ngay cả mình làm sai chuyện gì cũng không biết hay sao?
“Bởi vì ngươi ăn thịt quá nhiều…” Cốc Nhiễm giải thích không rõ ràng, hừ, ngay cả “ cái kia” của mình mà nàng cũng cắn, xem ra là nàng ăn thịt quá nhiều rồi.


A Ly sửng sốt, lửng chó đặc biệt nhất là vòng đen như mực viền quanh mắt, đôi mắt như ngọc thạch của nàng liếc ngang liếc dọc, mà lúc này toàn thân đều sũng nước, cái đuôi thì bị cháy nham nhở, thoạt nhìn muốn chật vật bao nhiêu thì có bấy nhiêu.


Mỗ thú từ trên mặt Cốc Nhiễm nhìn xuống mới phát hiện hắn lúc này đang lõa thể ngồi trong Dao Trì, sương mù lượn lờ, ánh sáng lúc ẩn lúc hiện, mái tóc đen như mực của Cốc Nhiễm tỏa một vầng sáng nhè nhẹ chói mắt. Hắn có bờ ngực rắn chắc, xương quai xanh tinh xảo, đường cong cơ thể như chạm khắc,  bọt nước chảy dọc từ trên hai má xuống toàn thân hắn, sau đó thì dung nhập vào trong ao. A Ly nhìn tới nuốt nước miếng, thì ra Cốc Nhiễm vô dụng cũng không phải một không là thôi, ít nhất bán lẫn nhau là có thể.


available on google playdownload on app store


Cũng lúc đó, A Ly mới ý thức được một chuyện, vừa rồi mình bị chân hỏa đốt cháy sạch cả lý trí nên mới rối loạn mà cắn vật không nên cắn. Oa…oa…oa…oa…oa…oa. Nam nhân để ý nhất vật này, thượng tiên chắc cũng không ngoại lệ. Chuyện này so với việc không luyện giạng chân còn nghiêm trọng hơn, A Ly vỗ đầu cho tỉnh lại, không phải vì Cốc Nhiễm mà vì tương lai không được ăn gà nướng mà thấy ảm đạm tinh thần.


Gà nướng không được ăn vậy thì nhìn mỹ nam để bù lại đi, người ta thường nói tú sắc khả cơm, thử xem có thể giải quyết được vấn đề của cái bao tử hay không. A Ly đương nhiên biết làm vậy không mấy hiệu quả nhưng đó là kiếm cớ để nhìn lén tiên quân mà thôi.


Đột nhiên như bị một lực hấp dẫn thu hút, ánh mắt của A Ly dừng lại trên cái cổ thon gầy trắng nõn của Cốc Nhiễm, ngay chỗ mạch máu lại có một vết sẹo màu nâu, tuy không lớn nhưng lại phá vỡ vẻ hoàn mỹ của cái cổ, đối với A Ly, vết sẹo này chẳng khác nào dùng một cái bàn ủi nóng bỏng ấn lên, làm cho ngực nàng cảm thấy nhói đau.






Truyện liên quan