Chương 14: Rời khỏi
“Ai cho ngươi rời khỏi?! Trở về!” Tô Phù Phong thấy A Ly muốn bỏ đi liền niệm chú, lập tức đã chặn trước mặt A Ly.
A Ly tránh Tô Phù Phòng rồi tiếp tục bước về phía trước, nàng không rời khỏi đây chẳng lẽ ở lại nhìn sắc mặt của Tô Phù Phong sap? Chẳng lẽ còn muốn tìm tiểu thú nào khác tới cho nàng hiến thân sao? Chi bằng trực tiếp giết nàng ch.ết còn thoải mái hơn, dù nàng là tiểu thú thì cũng là một tiểu thú có tôn nghiêm a, không biết chừng mực thì cũng phải tùy người tùy việc.
“Ba ——” một roi nữa lại vung lên, A Ly oằn người trên mặt đất, vết thương trên lưng tạo thành hình chữ thập, da tróc thịt bong, máu lại phu nra, trong chớp mắt bộ long thấm máu mà dính bết lại, thoạt nhìn A Ly y như một con chuột nhỏ.
Xong rồi, xogn rồi, nhiều ngày qua được Cốc Nhiễm ra sức tẩm bổ đều đã uổng phí hết rồi, hai roi này đã làm tiêu tán toàn bộ sức lực của nàng, A Ly thầm nghĩ.
“Nếu ngươi rời khỏi đây cũng không quay về Thiên Vi cung quấy nhiễu Cốc Nhiễm tiên quân nữa thì ta sẽ để ngươi đi” Tô Phù Phong thấy A Ly bộ dạng nửa sống nửa ch.ết như vậy cũng có chút kiêng kị, nếu thức sự đánh ch.ết A Ly thì không có cách nào giải thích với Cốc Nhiễm tiên quân, chi bằng để nàng rời đi rồi sau đó sẽ nói là nàng bỏ trốn, như vậy Cốc Nhiễm sẽ không truy cứu.
A Ly bỗng nhiên nở nụ cười một tiếng, nói:
“Ta vốn không định quay lại bên cạnh hắn làm sủng thú, ngày đó cũng do hắn muốn mang ta rời khỏi Viêm Châu về Thiên Vi cung, ta là bị bắt a. Tô tiểu thư xin yên tâm, rời khỏi nơi này, ta tuyệt đối sẽ không đi tìm hắn”
Gà nướng cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của nàng. Nếu không phải Cốc Nhiễm cùng Minh Chiêu tiên quân đi săn, khiến cho toàn bộ Viêm Châu núi rung đất lở thì nàng sẽ không bị đánh thức, càng sẽ không bị Cốc Nhiễm bắt mang đi. Bây giờ nghĩ lại, ở Viêm Châu ngủ là thoải mái nhất, đương nhiên điều kiện quan trọng là nàng có thể chống đỡ được để quay về đó, khi đó, nàng nhất định sẽ ngủ một giấc đến tám ngàn năm. Nghe A Ly nói như vậy, Tô Phù Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, khoát tay áo buông tha A Ly.
A Ly run rẩy tiêu sái rời khỏi Tô phủ, bước tới đâu máu nhuộm đỏ chỗ đó, cửa của Tô phủ về hướng tây, lúc này ánh hoàng hôn ửng hồng, bao phủ lên thân mình nhỏ gầy của A Ly.
“Đợi chút.” Tô Phù Phong bỗng nhiên đuổi theo.
A Ly nội tâm run lên, chẳng lẽ nàng đổi ý?
“Ngươi... Thật sự không phải A Ly?” Tô Phù Phong hỏi.
“A... Cốc Nhiễm đặt cái tên này cho ta thật tầm thường” A Ly vẻ mặt cầu xin tiếp tục lảo đảo bước đi, khi Cốc Nhiễm đặt cái tên này cho nàng nếu không phải vì muốn lấy lòng hắn nàng đã lên tiếng phản đối rồi.
Nhìn bóng dáng A Ly rời đi, Tô Phù Phong lẩm bẩm “ xem ra ta đã lo lắng quá nhiều rồi”