Chương 41: Tổn thương a ly là tổn thương bản tôn

“Tiểu Khôi ca ca, không bằng như vậy đi, ta sẽ nạp ngươi làm tiểu thiếp, coi như là phụ trách với ngươi, ô, oa, ngươi đừng tới đây a” A Ly gấp đến độ giơ chân.


Tiểu Khôi còn lâu mới động tâm, vung móng vuốt về phía mặt A Ly, lập tức trên mặt nàng đã xuất hiện mấy vết xước. Đối phó với A Ly, hắn không cần đến pháp thuật, lần trước là vì trúng gian kế của nàng chứ nếu không dựa vào một kẻ phế vật như nàng có thể ăn hϊế͙p͙ trên đầu hắn sao?


Thiên binh gác cổng Thiên Vi cung thấy thế vội vàng tiến lên can ngăn nhưng lúc này A Ly cũng bị chọc giận, cùng Tiểu Khôi đánh nhau túi bụi. Tiểu Khôi lui ra sau hai bước, hai mắt bắn ra hai luồng hồng quang đánh vào người A Ly, nháy mắt lông của nàng bị thiêu cháy, khói đen bốc lên mang theo mùi da lông bị đốt.


“Đây là sủng thú của Tô tiểu thư, hay là chúng ta đi mời Tô tiểu thư đến mang hắn đi” thủ vệ thấy hai tiểu thú chiến đấu hăng say, nhất thời không biết thế nào.
Không trung đột nhiên sáng lên, tiếng nói dịu dàng của mỹ nhân cũng vang lên “ Tiểu Khôi, sao ngươi lại tới đây?”


Thật may, Tô Phù Phong đã tới rồi, thấy hai tiểu thú đang đánh nhau liền đi tới tách bọn chúng ra, khóe miệng lại mơ hồ hiện ra ý cười.


“A Ly, Tiểu Khôi từ khi bị ngươi làm cho thân tàn ma dại thì ngày đêm nung nấu ý định trả thù, trong lúc ta không để ý liền trốn ra ngoài, ngươi cũng đừng so đo với hắn nữa, hắn đã đủ thảm rồi” Tô Phù Phong đè A Ly lại, nhìn như là khuyên can, muốn tách bọn hắn ra nhưng thực ra vì vậy mà A Ly không thể nhúc nhích còn Tiểu Khôi khí thế càng hăng hơn, tiếp tục cuồng đấm loạn đá vào người A Ly.


available on google playdownload on app store


Oa oa oa oa oa oa! Tô Phù Phong rõ ràng thật sự bao che khuyết điểm! A Ly không vui, không biết làm sao tránh khỏi Tô Phù Phong.


Thấy A Ly đột nhiên không nói lời nào mà cắn răng chịu đựng đòn tấn công của Tiểu Khôi, Tô Phù Phong lại âm thầm dùng sức, mơ hồ có hào quang lóe ra từ tay nàng. A Ly cảm thấy khí lạnh từ trên lưng xông thẳng vào lục phủ ngủ tạng của nàng, giống như gió lạnh xâm nhập làm người ta phải rùng mình, xem ra là Tô Phù Phong dùng âm hàn, chiêu này làm cho nàng đau từ trong cơ thể nhưng chỉ có một mình nàng biết, người khác đều không nhìn ra. Đúng là ngậm hoàng liên còn khen ngọt mà, khổ nói không nên lời.


Tô Phù Phong bỗng nhiên đè thấp thanh âm nói: “Ngươi thực sự có thể nuốt trôi nổi nhục này? Ngươi thực sự không có khả năng đánh trả?”


Là A Ly giả quá giống hay muốn học Câu Tiễn ở nhân gian chơi trò nằm gai nếm mật? Tô Phù Phong vẫn cảm thấy A Ly không đơn giản nhưng Tiểu Khôi đối phó với nàng như vậy mà nàng vẫn thờ ơ, chẳng lẽ là mình quá đa nghi? Nhưng nàng vẫn luôn không yên tâm, lo lắng A Ly ở bên cạnh Cốc Nhiễm có ý đồ khác, nếu như vậy thì sớm hay muộn Cốc Nhiễm cũng sẽ nhớ lại chuyện của tám ngàn năm trước.


“Nuốt trôi, không phải chỉ là một hồi thôi sao, nuốt xong thì chuyện gì cũng không còn” A Ly lạc quan trả lời.


A Ly biết, Tô Phù Phong là vì Cốc Nhiễm đem túi gấm uyên ương tăng cho nàng nên sinh lòng oán giận, nói không chừng Tiểu Khôi là do nàng xúi giục đến. Nhưng A Ly cũng thức thời không vạch trần, tốt xấu gì cũng giữ lại cái mạng đã, mấy vết thương nhỏ có đáng gì, ăn thêm mấy con gà nướng là được rồi.


“Tổn thương A Ly chẳng khác nào tổn thương bản tôn, nàng có thể chịu ủy khuất này nhưng bản tôn thì không”


Cốc Nhiễm vừa ra đến cửa cung, trên tay còn cầm một cái mâm trắng chất đầy gà nướng nghi ngút khói. Đưa cái mâm cho thủ vễ, Cốc Nhiễm đoạt lại A Ly, Tiểu Khôi rốt cuộc cũng an phận, Cốc Nhiễm nhìn mấy vết xước trên mặt nàng thì nhíu mi
“Mặt ra nông nổi này…”


Tô Phù Phong nhận lỗi “ Cốc Nhiễm tiên quân bớt giận, chuyện xảy ra, Phù Phong cũng cảm thấy có lỗi nhưng Tiểu Khôi làm như vậy với A Ly cũng là có nguyên nhân”


“Phù Phong ngươi cũng đừng tự trách, bản tôn biết đây là lỗi của Tiểu Khôi, sẽ không trách ngươi” Cốc Nhiễm nâng mi, hắn thấy A Ly bị ăn hϊế͙p͙ thì trong lòng không khống chế được phẫn nộ, thực ra cũng biết là mình hơi quá khích nhưng cứ đụng đến chuyện của A Ly là hắn không thể giữ được bình tĩnh.


“Nếu Tiểu Khôi cảm thấy A Ly  làm cho hắn thân tàn ma dại, hắn sống rất khổ sở vậy thì bản tôn thành toàn cho hắn, làm cho hắn ra đi thoải mái một chút. Người đâu, đem Tiểu Khôi vào trong thiêu cho ta” Cốc Nhiễm ra lệnh cho thủ vệ, giọng điệu đạm đạm.


Tô Phù Phong sắc mặt trắng bệch, mở to mắt nói “ vạn vạn không thể a, sát sinh sẽ làm tổn phước của ngươi”
“Giết tiểu thú này cũng như giết gà thôi, bản tôn phúc khí đầy mình, không sợ” Cốc Nhiễm cười khẽ, mỗi ngày giết gà cho A Ly ăn, hắn không biết đã tôn bao nhiêu phúc a.


A Ly run run lỗ tai, nàng rất muốn cầu tình giúp Tiểu Khôi nhưng Cốc Nhiễm dường như đã đoán được cho nên đã dùng tay che miệng nàng lại, không cho nàng lên tiếng, cho nên A Ly ngoại trừ việc âm thầm cầu phúc cho Tiểu Khôi thì cũng chỉ mong Cốc Nhiễm nói giỡn.


“Hôm nay A Ly thân thể không khỏe, đại hội kén rể lùi lại một ngày, ngày mai tiếp tục” Cốc Nhiễm thấy bộ dáng chật vật của A Ly, đúng là không thể gặp người cho nên phóng cho nàng một con ngựa.


“Phù Phong, nếu đã đến đây thì cùng dùng bữa với ta đi” Dù sắp thành thân nhưng bọn họ tiếp xúc với nhau quá ít, cho nên Cốc Nhiễm muốn cho Tô Phù Phong có cơ hội cùng hắn bồi dưỡng tình cảm, dù sao cũng là hôn thê của hắn a, không thể để cho nàng đã tới đây, cơm còn chưa được ăn đã phải rời đi.


Tô Phù Phong nghe vậy mừng thầm, tâm tình tốt lên, hoàn toàn quên mất Tiểu Khôi bị mang vào Thiên Vi cung sống ch.ết ra sao.






Truyện liên quan