Chương 47
Thiên Vi cung, trong tẩm cung của Cốc Nhiễm, ánh sáng màu bạc bao phủ cung điện rộng lớn và lộng lẫy nhưng trong không khí lại ẩn ẩn vẻ xác xơ tiêu điều, vài tiên nô cảm nhận bầu không khí khác thường đều vội vàng trốn xa.
Lúc này Chư Tử đang quỳ run rẩy, bờ vai co rúm, mơ hồ còn nghe được âm thanh nức nở của hắn, nhìn kỹ còn thấy một dấu bàn tay đỏ ửng trên gương mặt thanh tú của hắn làm cho nửa mặt của hắn sưng vù lên, chứng tỏ hắn đã trúng một bạt tai không nhẹ.
Còn A Ly toàn thân máu me đầm đìa đang nằm trên giường ngọc thạch chạm hoa, bộ lông của nàng bết lại vì thầm máu, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở mong manh. Tịnh Vũ đang ngồi bên cạnh thi pháp, mồ hôi đọng trên trán hắn, từng chùm tia sáng màu lam thi nhau bao phủ thân hình bị tàn phá của A Ly, chỉ sợ sơ xuất một chút là nàng sẽ mất mạng.
Cốc Nhiễm khoanh tay đứng bên cạnh, đôi mắt lạnh lùng lộ ra hồng quang, yên tĩnh quan sát trạng thái của A Ly, mày kiếm nhíu chặt, vẻ mặt tức giận, hoàn toàn khác xa bộ dáng tiên quân vô dụng trong truyền thuyết.
“Không phải chỉ là một lửng chó thôi sao? Hai người các ngươi cần gì phải khẩn trương như vậy, còn làm cho Tịnh Vũ tiên quân ngươi không ngừng thi pháp giúp nàng kéo dài mạng sống” Minh Chiêu nghiên người tựa vào bên giườn, ngáp một cái, bộ dáng không kiên nhẫn.
Cốc Nhiễm cùng Tịnh Vũ đều không có đáp lại hắn, hai người đều đang lo lắng cho A Ly nên không rảnh để quan tâm bọn hắn, hơn nữa địa vị của A Ly ở trong lòng bọn họ là điều Minh Chiêu có thể hiểu được. Lửng chó trên đời có rất nhiều nhưng A Ly thì độc nhất vô nhị, chỉ có một A Ly làm cho người khác vui, làm cho người ta nổi giận nhưng cũng có thể làm cho người ta cưng chiều, mất đi là vĩnh viễn không tìm lại được, có lẽ càng không thể chịu thêm cảm giác mất đi “ nàng” một lần nữa.
“Cứ thi pháp như vậy cũng không phải là cách, Chư Tử, mang một cây đao tới đâuy” Cốc Nhiễm lạnh giọng ra lịnh.
Chư Tử ầm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, Cốc Nhiễm không tiếp tục truy cứu hắn nữa nên vội vàng chạy đi tìm đao, rất nhanh đã mang vào. Cốc Nhiễm trừng mắt nhìn hắn, tiểu tiên không nên thân, không có đao nào thích hợp hơn sao? Chư Tử rụt cổ, sợ lại bị thêm một tát nữa nên vội vàng chạy như điên vào nhà bếp đem tới một cái đao khác.
“Phốc xuy...” Minh Chiêu nhìn thấy cái đao thì nhịn không được mà cười thành tiếng “ Cốc Nhiễm, ngươi muốn ăn lửng chó này cũng không cần phải động đao a. Ta biết ngươi vô dụng, cứ nói ta một tiếng, ta biến ra cây đuốc thiêu chín nàng không phải tốt hơn sao? Ta đã sớm nói đừng cố sức, lửng chó này thương tích đầy mình chỉ còn một hơi tàn, mau để cho nàng sớm siêu sinh đi…”
Cốc Nhiễm vẫn không thèm để ý tới Minh Chiêu, trong lòng hắn chỉ lo cho A Ly nên hơi đâu để ý tới kẻ dư thừa, trái lại Minh Chiêu cảm thấy iao oán, như vậy là sao? Hắn đường đường là thượng thần lại vì một lửng chó mà bị người ta không thèm để ý tới hai lần, một lần là đã quá lắm rồi, đằng này lại tới hai lần. Là hai lần đó nha.
Nhanh chóng nhận đao từ tay Chư Tử, Cốc Nhiễm mặt không nhăn một chút liền hướng cổ tay cắt một cái, máu lập tức chảy thành từng dòng, Cốc Nhiễm vội vằng đặt vết thương lên miệng A Ly, ý đồ cho nàng uống máu của mình.
Minh Chiêu quên cả buồn bực mà hoảng sợ, hắn không ngờ Cốc Nhiễm lại dùng máu của mình để cứu một tiểu thú. Hắn giống như đau lòng mà tiến lên thổi vào miệng vết thương của Cốc Nhiễm, ý đồ giúp hắn giảm bớt đau đớn, Cốc Nhiễm tưởng máu của mình là thuốc vạn năng chữa được bánh bệnh sao?
“Ta không ngờ lửng chó này lại có địa vị quan trọng trong lòng các ngươi như vậy, làm cho một kẻ bất cần đời như Cốc Nhiễm, một người bình tĩnh cơ trí như Tịnh Vũ lại để ý đến thế” Minh Chiêu nhìn chằm chằm A Ly, không biết nàng có ma lực gì hay nói cách khác nàng là ai? Minh Chiêu cảm thấy như mình đã bỏ qua chuyện gì đó.
Lần thứ ba Cốc Nhiễm không để ý tới Minh Chiêu, dùng bàn tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve cái trán của A Ly, nơi đó bị Trừng Nhãn cắn một cái, mơ hồ thấy cả xương bên trong, máu đọng thành cục.