Chương 53: Tô gia bị giết

Tiểu đạo sĩ đột nhiên xông vào hiện trường hôn lễ toàn thân đầy máu, trên lưng còn có một vết xước rất sâu nhìn thấy cả xương, nhìn vết cào này như là bị thú gây nên, hắn gào khóc nói


“Lão gia vốn định mang theo chúng tiểu nhân đến tham dự hôn lễ nhưng đột nhiên xuất hiện một nữ nhân mặc bạch y, sau đó hóa thành cự thú, không nói tiếng nào đã đại khai sát giới với Tô gia. Ta thấy vậy vội chạy tới đây báo tin, nữ nhân kia thật kinh khủng, lão gia không đánh lại nàng, e là cả Tô phủ lành ít dữ nhiều”


Nghe vậy, chúng tiên ồ lên bàn tán, mặt Tô Phù Phong trắng bệch, son phấn càng làm cho mặt của nàng thêm tái.


“Là ai mà dám kiêu ngạo như vậy, thực không nể mặt thiên giới a. Dám đại khai sát giới trong ngày đại hôn của Cốc Nhiễm tiên quân, rõ ràng là muốn khiêu khích mà”. Diêm La Vương nổi bão đầu tiên, mặt hồng lên, vừa thấy đã biết là tính nóng như lửa.


“Cốc Nhiễm tiên quân, nơi này ai chẳng là cao thủ số một số hai của tam giới, ngươi chỉ cần nói một câu, chúng ta lập tức đi bắt hung thủ ngay” Ma Quân thiên Minh xung phong nhận việc.
Ai nấy đều khí thế hừng hực, chuẩn bị đi đến Tô phủ nhưng Tịnh Vũ đã đầy xe lăn tiến lên chặn lại


“Các vị đều là khách của thiên giới sao dám phiền các vị phải ra tay, chi bằng để Tịnh Vũ đến Tô phủ xem sự tình thế nào trước đã”
“Vậy..” mọi người đều nhìn Cốc Nhiễm, chờ nghe quyết định của hắn.


available on google playdownload on app store


“Để Tịnh Vũ đi đi, hắn là chiến thần phụ trách an nguy của thiên giới, đây là trách nhiệm của hắn” Cốc Nhiễm lên tiếng, đưa tay vỗ vỗ bả vai Tô Phù Phong để an ủi, không biết Tô gia đắc tội ai mà phải gặp họa sát thân? Còn có nữ nhân mà đạo sĩ kia nói là ai?


“Còn có ta!” Tô Phù Phong  trong tay đã nắm Cửu Khúc Liên Hoa.
Tịnh Vũ liếc mắt nhìn Tô Phù Phong một cái, không nói gì rồi bay về phía Tô phủ, Tô Phù Phong cũng vội vàng đuổi theo, môt thân giá y đỏ rực như máu tươi, càng nhìn càng chói mắt rồi dần dần biến mất ở cuối chân trời.


Cốc Nhiễm và tân khách cũng lập tức bay đến Tô phủ.


“Chuyện nên tới sẽ phải tới, Tô gia gây nghiệt cũng đã đến lúc phải hoàn trả” Thiên Quân và Tây Vương Mẫu lại không vội đến Tô phủ, thần sắc lạnh nhạt rời khỏi Thiên Vi cung, giống như dù có chuyện gì xảy ra cũng không ảnh hưởng tới bọn họ, thái độ hờ hững, bàng quang nhìn xem thế sự thay đổi ra sao.


“Tịnh Vũ cố ý tới Tô phủ trước mọi người là có ý muốn bảo vệ nàng,  xem ra Tịnh Vũ vẫn không quên được nàng”. Tây Vương Mẫu thở dài rồi nói tiếp “ chúng ta chỉ là người ngoài cuộc, vận mệnh an bài thế nào thì tự bọn họ giải quyết đi”


Dù có chuyện gì thì hết thảy cũng thuận theo thiên mệnh, nhân quả tuần hoàn, không ai tránh khỏi sự trói buộc của thiên mệnh, thần tiên cũng vậy thôi. Thiên Quân và Tây Vương Mẫu xem ra đã sốm thấu hiểu đạo lý này.


Thiên Quân và Tây Vương Mẫu cũng biết hôn lễ này sẽ không thể tiếp tục nên tự trở về tẩm điện, không đếm xỉa đến.


Thiên Vi cung chớp mắt trở nên vắng lặng, chỉ còn lại vài tiên nô canh cửa, đèn lồng vẫn treo trên đại môn, vừa rồi còn náo nhiệt vui vẻ, phút chốc đã trở nên lạnh lùng, tất cả đều tới rất đột ngột.


Tô phủ, một mảnh tĩnh mịch, trên núi nắng ấm gió nhẹ, mơ hồ có thể ngửi được mùi máu tươi.


Bên dưới tấm biển ở cổng chính của Tô phủ, một thiếu nữ cao gầy, thân mặc bạch y đang khoanh tay đứng nhìn, mái tóc đài đen bóng chỉ dùng một cái trâm ngọc cố định, khuôn mặt không trang điểm cũng đã xinh đẹp tuyệt trần, đôi mày lá liễu, môi hồng nhuận như cánh hoa, ngũ quan tinh xảo lại không mất đi linh khí, tựa như mỹ ngọc thiên nhiên tỉm mỉ tạo thành. Ánh mắt thanh lệ thoát tục, nhìn khắp thiên hạ cũng không thấy ai có thể đẹp bằng nàng.


Dưới chân thiếu nữ là Tô Hoa Dương đang thở thoi thóp, cả người đầy máu, tóc dài rối tung, nhìn chật vật vô cùng.


“Ngươi là A Ly... Ngươi không ch.ết... Ngươi là A Ly... Báo ứng a... Báo ứng rốt cục đến đây...” Tô Hoa Dương vẻ mặt hoảng hốt, ngơ ngác nhìn về bạch y thiếu nữ lầm bầm lầu bầu, máu từ miệng vết thương vẫn chảy nhưng hắn lại không cảm nhận được sự đau đớn.


“Phải, ta là A Ly” bạch y thiếu nữ thanh âm thanh thúy như châu ngọc nhưng cũng nghe ra được sự tức giận.
A Ly hừ lạnh một tiếng, chân phải dẫm lên lưng Tô Hoa Dương nói “ báo ứng này đã chậm hơn tám ngàn năm rồi, lúc trước Tô gia giết Hoan Hỉ thú, nay ta diệt cả nhà ngươi cũng là công bằng”


“Ngươi không phải đã đã ch.ết... Sao?” Tô Hoa Dương đến bây giờ cũng chưa rõ vì sao A Ly lại đột nhiên xuất hiện, nàng rõ ràng đã ch.ết.


“Nói đến chuyện ta không có ch.ết còn phải cảm tạ Tô Phù Phong, nếu không phải nàng ta giết ta lần nữa thì phong ấn của ta sẽ không bị cởi bỏ. Đương nhiên các ngươi có thể không phải ch.ết, cho nên muốn trách thì nên trách nữ nhi hao hết tâm tư muốn gả cho Cốc Nhiễm đi”. Thực ra A Ly có thể giải bỏ phong ấn cũng là ngoài ý muốn, nàng vốn nghĩ mình đã ch.ết nhưng không ngờ hồn phách của nàng được phong ấn trên mình lửng chó nên thân thể vừa ch.ết thì nàng cũng cởi bỏ được phong ấn, khôi phục chân thân cũng khôi phục pháp lực.


Nàng vốn muốn hoàn thành ước nguyện của tộc nhân, hảo hảo sống sót, không muốn báo thù, không muốn chính mình cuốn vào thị phi nhưng Tô Phù Phong vẫn luôn ép bức, thậm chí còn ra tay giết nàng hoặc có thể nói do số mệnh, cho nên cuối cùng nàng đã thoát khỏi phong ấn.


Thực ra, khi được giải thoát khỏi phong ấn, nàng đã muốn quy ẩn sơn lâm, không màng thế sự nhưng tin Cốc Nhiễm và Tô Phù Phong đại hôn truyền khắp tam giới, người ta còn bàn tán xôn xao, hâm mộ hai người “ hoạn nạn có nhau”  làm nàng nổi giận.


Nàng không thể lánh đời bảo mệnh được nữa, nàng muốn trả thù, muốn phá tan hôn lễ của Cốc Nhiễm và Tô Phù Phong.


Bỗng nhiên A Ly rùng mình một cái, lửa giận hừng hực trong nội tâm đột nhiên suy yếu rõ. Nàng lắc đầu, cảm giác thân thể của mình có gì đó không đúng nhưng lại không biết cụ thể thế nào. Nàng cảm thấy nghi hoặc với ý nghĩ của mình, nàng khi nào lại trở nên bạo ngược như vậy? khi nghe Tô Phù Phong và Cốc Nhiễm sẽ thành thân, nàng giống như ma xui quỷ khiến mà đến Tô phủ tàn sát, giờ nghĩ lại bộ dáng thị huyết của mình cũng cảm thấy khó hiểu. Cảm giác khác thường này hình như xuất hiện khi nàng bị Tô Phù Phong đánh trọng thương rồi chạy trốn tới Ký Châu, dường như có một cỗ tà khí ăn mòn dần dần tư tưởng của nàng, tùy thời đánh tan lý trí của nàng.


“Ngươi đã giết chúng ta, có thể buông tha cho Phù Phong không?” Tô Hoa Dương tự biết mình không thế sống, lại nghĩ tới nữ nhi háo thắng sẽ gả cho Cốc Nhiễm tiên quân, có chỗ dựa lớn thì A Ly chắc sẽ không làm được gì nàng.


Lời của Tô Hoa Dương làm A Ly thu hồi suy nghĩ. Mặc kệ, người cũng đã giết rồi, dù cho lúc đó nàng vì tức giận mà không suy nghĩ thì cũng không thể quay đầu lại được nữa, cho nên con đường này phải đi cho tới cùng.


“Ngươi nói sao?” Đương nhiên không thể! A Ly cảm thấy  yêu cầu của Tô Hoa Dương rất buồn cười, nhưng mà Tô Phù Phong lúc này là chúng tinh phủng nguyệt, có núi lớn để dựa vào cho nên phải chờ thời cơ mới có thể ra tay.


“Ta hỏi lại lần nữa, lửng chó trượng đâu?” nếu đã quyết định báo thù  thì cũng phải thuận tiện truy cứu về lửng chó trượng bị mất trước kia, lực lượng trong đó rất đáng sợ, rơi vào tay ai cũng rất đáng lo, nếu có thể tìm được lửng chó trượng thì cha và các trưởng lão cũng có thể yên lòng.


“Ta không biết. Là do ta nghe nói ngươi là Hoan Hỉ thú, nếu ăn thịt thì có thể giúp ta thăng thiên, nhưng lúc đó ta chỉ là một phàm nhân sao biết được sự tồn tại của lửng chó trượng. Tin tưởng ta, ta chưa từng thấy lửng chó trượng” Tô Hoa Dương lắc đầu, trán đổ mồ hôi.


Thiên Quân thấy việc Tô gia thăng thiên đã là kết cục đã định mà Hoan Hỉ thú tộc cũng không thể sống lại nên cũng không truy cứu nữa, cho nên liền tuyên bố do tà ma xâm nhập, Hoan Hỉ thú vì bảo vệ lửng chó trượng mà bị hủy diệt. Tô Hoa Dương sợ người khác biết được chân tướng nên cũng  chưa bao giờ dám hỏi đến chuyện lửng chó trượng, nếu hắn thực sự có cầm nó thì đã sớm xưng bá tam giới rồi. Thực ra hắn cũng rất ngạc nhiên, không biết khi bọn hắn giết Hoan Hỉ thú tộc thì lửng chó trượng rơi vào tay ai.


A Ly nhíu mày, lại hỏi: “Là ai nói cho ngươi chuyện của Hoan Hỉ thú tộc? là Cốc Nhiễm phải không?”
Lúc đó chỉ có một mình Cốc Nhiễm biết nàng là Hoan Hỉ thú mà thôi.
“Không, là...”
“Cha!” thanh âm lo lắng của Tô Phù Phong vang lên từ xa.


“Đáng ch.ết!” A Ly chửi thầm một tiếng, chuyện nàng muốn biết còn chưa hỏi được, viện binh đã tới nhanh như vậy, nhưng mà cũng may vẫn còn Tô Phù Phong.


A Ly xòe tay chụp xuống thiên linh cái của Tô Hoa Dương, một đạo hồng quang lóe ra, óc của Tô Hoa Dương vỡ tan, khi đám người Tô Phù Phong tới nơi thì A Ly đã rời khỏi Tô phủ.


Khi Tịnh Vũ cùng Tô Phù Phong đến Tô phủ thì không một ai còn sống, thi thể đứt lìa từng mảnh vung vãi khắp mặt đất, vật dụng gia đình cũng vỡ vụn, cổng chính Tô phủ trước kia luôn khói hương nghi ngút giờ vắng lặng, hỗn độn.


Tô Phù Phong đau lòng đến mức sắp ngất xỉu, nước mắt tràn mi làm nhòe nhoẹt cả lớp son phấn trang điểm. Nàng không ngờ hỉ sự lại biến thành tang sự, nàng vẫn không có được gì như trước, thậm chí còn mất đi người thân, nếu nàng không có mặt ở Thiên Vi cung thì chắc nàng cũng bỏ mạng. Xem ra chuyện Tô gia năm xưa giết hại Hoan Hỉ thú tộc đã bị bại lộ.


Tịnh Vũ lạnh lùng quét mắt nhìn thi thể ngổn ngang trong Tô phủ, máu đột nhiên trào ra, rất nhanh đã nhiễm hồng cả xe lăn bạch ngọc dưới chân hắn.


“A Ly! Là ngươi phải không?” Tịnh Vũ ngẩng đầu hướng về hư không lớn tiếng kêu gọi, ngoại trừ A Ly thì còn ai có mối thù sâu đậm với Tô phủ như thế? Nhưng chẳng phải A Ly đã ch.ết rồi sao? Khi nghe tiểu đạo sĩ báo tin người tới là một thiếu nữ bạch y thì Tịnh Vũ đã khẳng định đó chính là A Ly, bởi vì A Ly thích mặc quần áo màu trắng, nàng nói màu trắng dễ dàng bị vấy bẩn nên mặc màu trắng sẽ dễ dàng nhìn thấy vết bẩn, sẽ thúc đẩy nàng siêng năng giặt quần áo hơn.


Tô Phù Phong nghe vậy, nắm chặt Cửu Khúc Hoa Liên la to “ A Ly, ngươi muốn báo oán thì hãy tới tìm ta. Ngươi ra đây đi, hôm nay ta không giết được ngươi không thể giải được mối hận trong lòng ta”


“Tô Phù Phong! Ngươi nếu còn dám đả thương A Ly lần nữa, ta sẽ làm cho ngươi cả đời này không thể siêu sinh” Tịnh Vũ giận tái mặt, hắn tuyệt đối không để A Ly phải chịu thêm thương tổn nào nữa.


Tô Phù Phong cười lớn, thê lương vô cùng, tựa hồ như nàng cảm thấy Tịnh Vũ nói mấy câu này thật buồn cười.
“Ngươi có tư cách gì mà nói vậy? lúc trước nếu không vì ngươi…”


“Câm miệng! ngươi dám nói thêm một từ ta sẽ cho ngươi ch.ết không có chỗ chôn” Tịnh Vũ quát to ngăn chặn lời của Tô Phù Phong, hắn khoát tay một cái, Tô Phù Phong đã như diều đứt dây ngã xuống bên cạnh thi thể của Tô Hoa Dương. Tô Phù Phong nhìn thấy phụ thân ch.ết thảm thì rùng mình.






Truyện liên quan