Chương 72: Tề thiên đại thánh tôn ngộ không
Tây Vương Mẫu có một khu trồng toàn đào tiên, tên gọi là Bàn Đào viên, trong đó có những cây đào ba ngàn năm mới chín, nếu ăn vào có thể đắc đạo thành tiên, có cây sáu ngàn năm mới chín, ăn vào sẽ tăng thêm tu vi, trường sinh bất lão, tốt nhất là loại chín ngàn năm mới chín, ăn vào có thể thọ cùng trời đất, sánh ngang nhật nguyệt.
Đại hội Bàn Đào ba ngàn năm mới mở một lần, mà lúc lại đúng thời điểm đại hội diễn ra, cũng chính là đại hội náo nhiệt nhất thiên giới. Tuy nhiên lần này lại có sự bất đồng, vì thời điểm này cũng là lúc Cốc Nhiễm tiên quân và Tô tiểu thư đại hôn.
Lúc này thiên giới náo nhiệt phi thường, ngay cả nhân gian cũng chan hòa ánh nắng, không khí an lành, may mắn bao trùm khắp mặt đất.
Nam Thiên môn rộn ràng tất bật, vì tránh cho kẻ xấu thừa cơ trà trộn nên Thiên Quân và Tây Vương Mẫu đã phái trọng binh canh gác.
A Ly không biết từ đâu lấy ra một bộ quần áo tiên nga, quần lụa mỏng màu xanh, áo màu trắng, thắt lưng đeo ngọc bội, búi tóc trang nhã, rất giống với các tiên nga bình thường khác nhưng nàng cũng là tiên nga xinh đẹp nhất, dù lúc này vẻ mặt tái nhợt, trên vai nàng khoác áo choàng vân cẩm, che kín miệng vết thương ở xương quai xanh.
“Đứng lại, ngươi là tiên nô nhà ai? Đến đây làm gì?” Thiên Lý Nhãn ngăn cung nữ đang cúi đầu đi tới, hỏi
“Ta là tiên nô Tâm Thủy của Thiên Vi cung, phụng mệnh Cốc Nhiễm tiên quân đến nhận lễ vật của Ma quân Mặc Dạ” A Ly thấp giọng, tận lực làm cho mình giống y như một tiên nô.
Thiên Lý Nhãn vừa nghe nàng là tiên nô của Thiên Vi cung thì không dám chất vấn nữa, hắn chỉ có thể dùng mắt để tìm hơi thở của yêu ma quỷ quái thì thấy trên người nàng tuy là tiên thể nhưng tiên giai nhất định không chỉ là một tiên nô bình thường.
Đang muốn tiếp tục hỏi tiếp thì thấy Mặc Dạ đi tới.
“Tâm Thủy, ngươi không phải vội mang Lưu Ly cốc ta tặng Cốc Nhiễm đi sao? Sao còn ở đây nói chuyện phiếm? đi, vừa lúc ta cũng muốn gặp Cốc Nhiễm, vậy cùng đi đi” Mặc Dạ vừa nói, vừa đẩy A Ly đi.
“Ma... Quân... Thỉnh đợi chút.” Thiên Lý Nhãn vội kêu lên.
“Sao?” Mặc Dạ lạnh lùng đảo mắt “ ta mà ngươi cũng không nhận ra?”
“Đương nhiên là nhận ra, đương nhiên biết, Ma quân Mặc Dạ dù thoái ẩn cả ngàn năm…”
Thiên Lý Nhãn còn chưa nói xong, Mặc Dạ đã không kiên nhẫn cùng tiên nô vừa rồi đi về hướng Thiên Nguyện điện.
“Nếu Mặc Dạ Ma quân xác định nàng là tiên nô bên cạnh Cốc Nhiễm thì ngươi còn lo lắng gì nữa?” Thuận Phong Nhĩ tiến lên kéo tay Thiên Lý Nhãn
“Bên này đang bận túi bụi, ngươi còn đứng ngây người ở đây, nhanh đến hỗ trợ một tat a” Thuận Phong Nhĩ càu nhàu, Thiên Lý Nhãn mới thôi không nghĩ nữa. Dù sao tiên nô kia cũng không phải tà vật, tuy rằng tiên giai không đúng với phẩm cấp tiên nô thấp kém nhưng tốt xấu gì cũng là thần tiên, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì đổ hết cho Ma quân Mặc Dạ mang người tới là tốt rồi.
Bên này, A Ly cùng Mặc Dạ đi đến chỗ hẻo lánh, xác định đã rời khỏi tầm mắt của Thiên Lý Nhãn, A Ly mới hỏi Mặc Dạ “ sao ngươi lại theo đến đây? Ta đã nói xong việc sẽ đưa thịt cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không tin?”
Mặc Dạ hừ lạnh một tiếng nói “ là do ta được mời tới tham dự hôn lễ của Cốc Nhiễm nên tiện đường mà thôi”
Cũng thuận tiện nhìn thấy A Ly đánh một tiểu tiên nga ngất xỉu thế nào, lấy hết quần áo của người ta thay vào, đương nhiên là hắn bỏ qua giai đoạn nàng thay đồ. Ngoại trừ Thương Nguyệt, nữ nhân khác đứng trước mặt hắn thì cũng như vô hình.
A Ly không nói gì, nàng suýt chút nữa đã quên Mặc Dạ tuy rằng thoái ẩn nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ tham gia một vài hoạt động quan trọng, nhưng hắn vốn không có xen vào thế sự, chuyện vừa rồi ở Nam Thiên môn có thể xem như là hắn phá lệ giúp nàng.
A Ly cùng Mặc Dạ chia ra, nàng vốn định chạy thẳng đến Thiên Nguyên điện nhưng lại bị một bóng dáng vừa nhảy ra khỏi Trữ Vật các hấp dẫn.
Trữ Vật các cách Thiên Nguyên điện không xa, cũng là nơi dùng để chứa rượu và trái cây phục vụ cho yến hội, bình thường có rất nhiều người tới đây nhưng chủ yếu chỉ là tiên nô, lấy thứ cần tìm rồi sẽ lập tức đi ngay, còn người trước mắtcứ xoay quanh trước mấy bình rượu trên bàn, xem ra không phải là người tốt.
Nghe tiếng bước chân của A Ly, bóng dáng kia quay đầu lại, suýt chút nữa đã làm cho A Ly sợ đến ngất xỉu. Diện mạo này không phải xấu bình thường. Toàn thân đều là lông vàng, ngay cả trên mặt cũng có, nếu không phải hắn có mặt quần áo, nàng còn tưởng là một con khỉ lớn đang ăn trộm.
“Ngươi... Ngươi là ai?” A Ly cho tới ch.ết vẫn cứ tò mò, nàng không biết thiên giới lại có một số nhân vật, à không, một số động vật như vậy.
“Ta là Mỹ Hầu Vương Hoa Quả sơn Thủy Liêm động, Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không cũng chính là ta” Tôn Ngộ Không hai má hồng lên, bộ dạng ngà ngà say.
A Ly cười nhạo, con khỉ này nha, không, hiện tại nàng đã xác định cái vật toàn thân đầy lông này là người, hơn nữa còn tự xưng là Mỹ Hầu Vương. Nàng âm thầm thi pháp dò xét, thấy Tôn Ngộ Không ngày không phải yêu cũng không phải súc sinh, không phải ma cũng chẳng là tiên, thực sự là kỳ lạ.
“Tiểu tử, khẩu khí không nhỏ nha, còn xưng là Tề Thiên Đại Thánh, đó là danh hào mà một con khỉ như ngươi dám nhận sao?” A Ly đi vào, thấy hai vò rượu đã trống rỗng liền biết đạ bị Tôn Ngộ Không uống hết. Lần nào thiên giới tổ chức yến hội đều trữ sẵn thật nhiều rượu, mà còn là rượu ngon, ngửi thấy hương dừa trong không khí, nhất định là rượu chiết xuất từ dừa rồi, tuy rằng so với rượu ở nhân gian không mạnh bằng nhưng cũng có thể xem là rượu.
“Hừ! một tiểu tiên nga như ngươi mà dám xem thường lão tiền bối như ta, thật tức ch.ết ta”. Tôn Ngộ Không giơ chân, hung hăng nhe răng trợn mắt tính hù dọa A Ly nhưng A Ly đâu phải hạng dễ chọc như vậy? ngược lại còn hứng thú đánh giá hắn.
“Bất quá, ” Tôn Không Không hai mắt đảo quanh “ ngươi mau nói cho Thiên Quân biết, Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không ta đã tới đây, ta hôm nay muốn quậy cho đã, ngươi nói hắn chờ xem, nếu hắn không để Tề Thiên Đại Thánh ta vào mắt thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, ta sẽ làm cho đại hội Bàn Đào hỗn loạn thành một mớ bòng bong.”
Nghe xong tuyên ngôn của Tôn Ngộ Không, A Ly vẻ mặt sùng bái nhìn hắn hỏi “ Đại thánh, ngươi nói thật chứ?”
Tôn Không Không ổn định thân hình xong, nói như thề “ thực sự”
“Thật còn hơn bạc trắng phải không?”
“Đúng, so với bạc trắng còn thật hơn”
A Ly như tìm được tri âm, kích động vô cùng, không ngờ Tôn Ngộ Không cũng có ý định quấy rồi như nàng. Nàng có đồng minh rồi.
“Ta thật tò mò, Thiên Quân và ngươi có thù oán gì mà ngươi dám mạo hiểm sinh mạng tới đây quấy rối?” A Ly đảo mắt nhìn chung quanh một vòng, phát hiện nơi này đã bị Tôn Ngộ Không quậy cho tanh bành, chỉ có mấy vò rượu là còn hoàn hảo.. Thật ra nàng muốn xác định, Tôn Ngộ Không rốt cuộc có năng lực phá rối hay không.
Nghe A Ly hỏi, Tôn Không Không nghiến răng nghiến lợi, nâng vò rượu lên uống một ngụm lớn rồi mới thong thả kể chuyện xưa.