Chương 82: Lão bản, cho mười xâu
Tôn Ngộ Không và Ngũ Hành nhìn một màn trước mắt mà há hốc mồm
“Cô lỗ ——” cảm thấy khát nên A Ly liền ngửa đầu uống hết rượu trong hồ lô, một giọt cũng không rơi ra ngoài.
Hai người bị hành động của A Ly làm cho ngây ngốc. Tiều hài tử ba tuổi lại uống rượu, hơn nữa thần thái của nàng rất thanh tỉnh, hoàn toàn không có dấu hiệu bị say.
“A a! trả lại rượu cho ta” Ngũ Hành rống lên, rượu của hắn a, hắn cực khổ lắm mới mua về được, thế nhưng lại bị tiểu thí hài này uống sạch.
“Còn... Còn muốn...”
Ngũ Hành đang tính đánh A Ly thì đã thấy nàng ôm chân hắn, giơ hồ lô về phía hắn, ngẩng đầu mỉm cười, vẻ mặt ngây thơ, thanh âm non nớt khiến người ta mềm lòng, tựa như mưa xuân nháy mắt đã dập tắt lửa giận của hắn.
“Nàng là đứa nhỏ mà ta thu dưỡng, gọi là a Ly” Tôn Ngộ Không cố nhịn cười, hướng về phía Ngũ Hành giới thiệu.
“Ngươi tự lo cho thân mình còn khó, bây giờ còn muốn thu dưỡng đứa nhỏ?” Ngũ Hành nhìn A Ly rồi lại nhìn Tôn Ngộ Không, khó hiểu lắc đầu. Tôn Ngộ Không bất hảo khi nào lại trở nên thiện lương như vậy?
“Không phải còn có ngươi sao” Tôn Ngộ Không cười đến nịnh nọt, trong lòng lại âm thầm nói thầm nếu không phải ta đang bị giam thì cần nhờ tới ngươi sao?
“Không có khả năng!” Ngũ Hành không chút do dự cự tuyệt. Hắn là một sơn thần hào hoa phong nhã, cũng chính là quý tộc độc thân làm sao có thể mang theo đứa nhỏ bên cạnh, như vậy thì sau này hắn sao có thể cưới được vợ?
Tôn Ngộ Không sốt ruột nhe răng nói
“Ngươi không phải thần tiên sao? Thần tiên là phải phổ độ chúng sinh a”
“Không thể!” Ngũ Hành vẫn không thay đổi ý kiến.
“Ngươi chẳng phải còn chưa có vợ sao, chi bằng nuôi nàng lớn rồi cưới luôn a”
“Không cần!”
Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Tôn Ngộ Khôn rốt cuộc không nhịn được nữa, giơ cao Định Hải thần châm hướng Ngũ Hành mà đánh tới tấp.
“A —— “
Tiếng kêu rên thảm thiết của Ngũ Hành vang vọng khắp Ngũ Hành sơn.
Nửa giờ sau, Ngũ Hành mặt mày xanh mét không tình nguyện cõng A Ly vào núi tìm trái cây, còn A Ly cầm Định Hải thần châm thu nhỏ bằng nhánh cây, vô cùng vui vẻ nằm trên lưng Ngũ Hành.
Ngũ Hành vẻ mặt cầu xin, nếu không phải vì đánh không lại Tôn Ngộ Không thì còn lâu hắn mới đáp ứng nuôi tiểu thí hài này.
“A, oa nhi thật đáng yêu”
“Ngũ Hành, sao ngươi lại mang theo một đứa nhỏ?”
“Mau để chúng ta nhìn một chút”
Dọc đường đi rất nhiều yêu quái hiện thân, vây quanh A Ly đánh giá, Ngũ Hành sơn vốn hoang vắng không người hương khói tự nhiên lại xuất hiện một đứa nhỏ, hơn nữa sơn thần còn tự cõng nàng, thật ngạc nhiên.
Lại thêm nửa giờ nữa, A Ly cổ quái đã kết bạn với bọn yêu quái, quăng Ngũ Hành sang một bên. Ngũ Hành rất buồn bực, cảm giác A Ly không phải là oa nhi ba tuổi mà chính là người thành tinh, bất quá cũng tốt vì nàng không cần hắn cõng đi tìm trái cây, nhó yêu quái hiếu khách không cần nói đã tự đem lương thực ra mời A Ly.
Từ đó, chúng sinh trên Ngũ Hành sơn đều nhận trách nhiệm nuôi nấng A Ly, mà A ly dưới sự chăm sóc của các yêu tinh cũng dần trưởng thành.
Mười năm sau. Ngũ Hành trấn, biên giới của Nguyệt Viêm quốc và Vị Ương quốc.
Hôm nay là phiên họp chợ nên Ngũ Hành trấn đường sá náo nhiệt vô cùng, đủ loại âm thanh rao bán hàng hóa, biểu diễn tạp kỹ kiếm tiền…dọc hai bên là những quầy hàng đa dạng.
Trong đám người tất bật có một bạch y nữ tử, trên vai mang gùi trúc, bên trong có đựng một ít thảo dược.
Nữ tử này khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, dung mạo xinh đẹp, quần áo tinh tươm, mái tóc dài tới thắt lưng rung động theo từng bước chân của nàng.
Sau lưng nữ tử có một nam nhân mặc hắc y bám theo, ánh mắt của hắn luôn dán vào người nàng, thấy nàng hết nhìn đông lại sang tay thì không khỏi nhíu mày nói
“A Ly, ngươi đừng chạy nhanh như vậy, nhiều người, đụng vào người liền không tốt!”
A Ly làm gì nghe lọt tai, khó có lúc được Ngũ Hành đồng ý mang nàng xuống núi, lại đúng lúc trong trấn hợp chợ, cho nên nàng rất hiếu kỳ, hận không đủ thời gian để nhìn cho đã.
Ngũ Hành thấy A Ly hưng phấn như vậy cũng không nhẫn tâm ngăn cản nàng, tiến lên đỡ lấy gùi trúc trên vai nàng nói
“Như vậy đi, ta đi bán thảo dược, sau đó sẽ mua ít rượu, ngươi cứ đi dạo đi, trước khi mặt trời xuống núi thì chúng ta gặp nhau dưới chân Ngũ Hành sơn”
Nhìn sắc trời, lúc này đang giữa trưa, còn khoảng một canh giờ nữa mặt trời mới xuống núi, như vậy cũng đủ cho A Ly đi dạo.
“Đã biết, ngươi mau đi đi” A Ly thúc giục Ngũ Hành, không quên lấy mấy khối bạc vụn từ trong túi hắn.
Đi ra ngoài mà không mua thứ gì về thì thật là xấu hổ nha. Vợ chồng lang yêu vừa mới sinh con, khi nàng xuống núi, sói cha còn dặn nàng phải mang lễ vật về cho sói con, Tôn Ngộ Không cũng dặn nàng mang thứ gì ăn ngon về cho hắn. Mấy chuyện này thứ nào cũng cần tiền a, mà trong núi chỉ có Ngũ Hành là có tiền, coi như là mượn tạm của hắn đi.
Ngũ Hành trừng mắt nhìn A Ly, ra vẻ muốn cướp lại bạc thì A Ly đã lui ra sau một bước, đột ngột ngồi bệt xuống, bĩu môi khóc
“Ô ô... Thúc thúc ngươi hảo phá hư! Tiền tiêu vặt của người ta cũng muốn cướp để mua rượu uống…ô ô…”
“Có ai làm chủ cho ta a, thúc thúc ta là trứng thối, thừa dịp không có cha mẹ ta ở đây liền muốn cướp tiền của ta để mua rượu uống”
Mọi người dừng chân, thấy Ngũ Hành còn chưa kịp thu tay lại, lại thấy đứa nhỏ ngồi khóc trên đất liền lên tiếng chỉ trích
“Tiểu tử, tuổi còn nhỏ mà là sâu rượu a”
“Cướp tiền của đứa nhỏ, thật không biết xấu hổ”
…
Ngũ Hành rút rút khóe miệng, hít sâu một hơi. Rốt cuộc là ai cướp tiền ai? Rõ ràng là A Ly cướp tiền của hắn a. Nàng lại chơi trò ác nhân cáo trạng trước. Thôi, hắn cũng không thèm so đo với tiểu hài tử, Ngũ Hành liền bỏ của chạy lấy người.
Thấy Ngũ Hành bỏ đi, A Ly đắc ý đứng lên, tiếp tục dạo chợ
A Ly mới đi được mấy bước liền bị mấy xâu mứt quả ở cách đó không xa hấp dẫn. Nàng nhớ, năm trước Ngũ Hành ra trấn trở về có mang cho nàng hai xâu, vị chua chua ngọt ăn thật ngon, mà bên ngoài còn phết một lớp mật ong vàng ươm, nhìn rất hấp hẫn. Nàng phải mang mấy xâu về cho bọn sói con ăn mới được.
Người ăn hàng nhìn thấy mỹ thực thì không còn chút lý trí, càng không để ý chung quanh mình sẽ xảy ra tình huống gì.
Cho nên, nàng không để ý đến xe ngựa đang phóng như bay về phía nàng, người đi đường thấy xe ngựa chạy nhanh như thế liền nhanh chóng tản ra hai bên để tránh né, đường sá đang chật chội bỗng trở nên rộng rãi. Chỉ có A Ly trong mắt chỉ là xâu mứt quả nên vẫn không dừng bước, thẳng tiến hướng xe ngựa mà đi.
“Cẩn thận a!”
Người đi đường kinh hô, ngay lúc bọn họ cho rằng thảm kịch sắp xảy ra thì thấy A Ly trong nháy mắt co chân đá thẳng vào bụng con ngựa. Đúng, là đá, nhìn như là đá một viên đá nhỏ bên đường nhưng thật ra lực đạo rất mạnh, làm cho con ngựa cường tráng phải kêu đau, hai chân lảo đảo, làm cho con ngựa bên cạnh cũng loạng choạng, kết quả làm xe ngựa bị lật nhào.
Quần chúng há hốc mồm, bọn họ không có nhìn lầm a, một nữ oa nhi mười ba mười bốn tuổi thoạt nhìn yếu đuối vô hại nhưng có thể đạp ngã hãn huyết bảo mã nổi tiếng lại làm cho xe ngựa đắt tiền kia ngã nhào, không biết người trong xe ngựa là thần thánh phương nào.
“Có thích khách! Bảo hộ công tử!”
Đi sau xe ngựa là một đám nam nhân cường tráng nhanh chóng rút vũ khí tùy thân vây quanh xe ngựa, mắt lộ hung quang nhìn nữ hài tử vẫn xem như không có chuyện gì mà đi về phía bán mứt quả. Bọn họ cũng không dự đoán được tình huống này, nhìn phản ứng của nữ hài tử kia, bọn họ cứ ngỡ là ảo giác nhưng xe ngựa bị lật nhào lại là sự thật, hãn huyết bảo mã nằm trên đất hí vang cũng là sự thật.
Trong lúc mọi người còn đang tò mò, không biết vị công tử trên xe là ai thì một bóng dáng màu tím đã phá xe ngựa phóng ra.
Khi bóng dáng chạm đất, mọi người nhìn thấy không khỏi líu lưỡi, vị tiểu thiếu niên này đẹp không thể tả. Làn da trắng nõn, khuôn mặt thanh tú, hai tay chắp sau lưng ra dáng thành thục, bên hông mang ngọc bội có giá trị xa xỉ, còn có một thanh bội kiếm tinh xảo. Để ý kỹ thì phát hiện đôi mắt của hắn rất kỳ lạ, sáng trong, thỉnh thoảng lại phát ra ánh sáng tím yêu mị.
“Bắt lấy nàng!”
Khóe môi của thiếu niên áo tím khẽ nhúc nhích, giọng điệu tức giận,thanh âm vừa vang lên thì nhóm tùy tùng đang đợi lệnh đã nhanh chóng tiến lên vây lấy A Ly.
Ai ngờ, A Ly giống như không có phát hiện bản thân đang bi nguy hiểm, đưa khối bạc vụng cho lão bản bán mứt quả nói
“Lão bản, cho mười xâu”
…
Một trận gió lạnh thổi qua.
Lão bản bán mứt quả không dám nhận bạc của A Ly mà run rẩy lui ra sau, lui ra sau, sau đó là co giò bỏ chạy.
A Ly nhíu mày, đột nhiên xoay người, hai tay chống nạnh, không hài lòng nhìn đại hán cầm đao đứng sau lưng nàng như hổ rình mồi
“Này, các ngươi làm gì vậy? sao lại dọa lảo bản bỏ chạy chứ”
Thì ra nàng vẫn chưa phát hiện tình hình phía sau, còn cho rằng mọi chuyện không liên quan tới mình. Dù sao thì nàng vẫn sống trong núi sâu, không có kết oán thù với ai, lại nghiêm túc tuân thủ luật lệ cho nên cũng không có tranh chấp.
“Làm gì? Ngươi làm lật xe người của ta, lại đá hãn huyết bảo mã của ta bị thương, làm chậm trễ chuyện của ta, ngươi còn hỏi muốn làm gì sao?”
Thiếu niên áo tím vừa nói vừa đi về phía A Ly, lúc này mọi người mới phát hiện thiếu niên chỉ nói theo cảm tính. Hắn hoàn toàn dựa vào cảm giác và thính lực mà bước đi, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, chưa từng liếc qua, xem ra có liên quan tới cặp mắt quái dị của hắn.
A Ly nghe vậy mới nhìn đống hỗn độn trên đường rồi bừng tỉnh đại ngộ mà âm thầm kêu khổ. Vừa rồi toàn bộ tâm trí đều đặt vào mấy xâu mứt quả, không để ý chung quanh, chỉ cảm thấy có một vật to lớn xông về phía nàng nên theo bản năng nàng nhấc chân đá, vốn chỉ muốn vật nọ chuyển vị trí, không ngờ nàng không khống chế lực đạo nên làm ngựa của người ta té nhào.
Đúng lúc này, con ngựa vừa bị nàng đá trúng kêu lên một tiếng thảm thiết rồi tắt thở.
A Ly thè lưỡi. Nàng thề, nàng không phải cố ý! Đều do Ngũ Hành cùng Tôn Ngộ Không, không có việc gì lại dạy nàng cái gì là tiên pháp thần lực, bây giờ thì hay rồi, gặp rắc rối rồi.