Chương 67: Mật ngọt (1)
Ngoài trời đêm đần chiềm xuống, tiếng côn trùng cũng không nghe thấy chỉ nghe được từng giọt nước đang nhỏ xuống lá cây.
Trong phòng lớn, người đàn ông thở dốc ra sức động thân, khiến cô gái phía dưới chịu không được, giọng trong trẻo ngân nga tiếng rên rỉ, hai bóng dáng không mảnh che thân đong dưa trên giường rất nhịp nhàng.
Thời gian trôi chậm nhưng động tác trên giường vẫn nhanh nhẹn cho đến khi người đàn ông gầm nhẹ, phóng thẳng mầm móng vào người cô gái mới thỏa mãn ôm cô vào lòng nhưng một giây sau lại đổi tư thế để cô gái nằm trên hắn, cảnh tượng thật mỹ miều giống như cô gái đang nổi thú tính muốn chèn ép người đàn ông phía dưới.
Sau cơn kích tình, Lăng Tịnh Hy cả người mền nhũn nằm trên người Vương Vũ Hàn, với tư thế xấu hổ này cô chẳng muốn nhưng hắn lại ép cô phải làm theo … đúng là vô sỉ mà.
Vương Vũ Hàn thỏa mãn, bàn tay to lớn vuốt ve tấm lưng trắng mịn có phủ thêm một tầng mồ hôi mỏng, bạc môi khẽ cười.
“ Tịnh Hy.”
“ Ưm …” – Cô mệt mỏi kêu khẽ, giờ chỉ mong mau chống đi vào giấc ngủ, cô thật sự rất mệt nha.
“ Chúng ta kết hôn đi.”
Nghe như tiếng sấm bên tai khiến Lăng Tịnh Hy quên đi cơn buồn ngủ, ngước nhìn Vương Vũ Hàn chỉ thấy vẻ mặt dịu dàng cùng nụ cười ôn nhu nhìn cô.
Suy nghĩ một chút, cô lại ôm lấy hắn, im lặng nhìn về một góc tường.
Thấy cô không trả lời, hắn có chút không vui, lần đầu cầu hôn lại bị từ chối dễ thế sao ? … hắn không cho phép.
Kéo cô ngồi dậy đối diện với hắn, hắn lập lại lần nữa. – “ Chúng ta kết hôn đi.”
Cô cau mày nhìn hắn. – “ Vì sao muốn lấy em ?”
Cô nhớ hắn từng nói muốn cưới cô nhưng không nghĩ lại nhanh đến thế, cô vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cô … vẫn còn nhiều khúc mắc trong lòng.
“ Anh yêu em, muốn em mãi ở bên cạnh anh nên muốn lấy em làm vợ là chuyện đương nhiên.” – Hắn nói đầy chân thành.
Thấy hắn chân thành, cô đương nhiên động lòng, khúc mắc thì làm gì được khi phải giấu mãi trong tim nhưng cô vẫn sợ, không phải sợ hắn sẽ biết bí mật, không sợ hắn tr.a tấn hay hành hạ cô … mà cô sợ hắn sẽ đau lòng.
Người ngoài có thể nói cô ngu ngốc nhưng một khi thật sự yêu một người nào đó, ngu ngốc chỉ chiếm 0,00000 …. Vạn %.
“ Đây có được xem là anh đang cầu hôn em đó sao ?” – Cô cười cười nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp tỏ ý cười, hai tay quàng lên cô hắn, giọng có chút nũng nịu.
Vương Vũ Hàn cười khẽ, vẻ đáng yêu này hắn nhớ từng gặp một lần, là lúc cô tưởng hắn là Vương Thiếu Phong, không ngại dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn nhưng nghĩ lại tai nghe khôn g bằng mắt thấy … quả thật rất đáng yêu.
“ Đúng, vì thế … em chỉ có thể đồng ý làm vợ anh.” – Hắn ôm eo cô, tay dần chuyển xuống bờ mông mền mại xoa nhẹ.
Cô nhíu mày, tay giữ chặt hai tay không an phận của đại sắc lang, giọng trong trẻo tỏ ra không vui.
“ Anh đừng bá đạo như thế … cầu hôn kiểu này, có quỷ mới đồng ý, chẳng có chút lãng mạng gì hết … Không hoa, không nhẫn, lấy gì cầu hôn em ?”
“ Lấy thân thể anh làm lễ vật được rồi.”
Nói xong hắn xoay người đặt cô dưới thân, môi cong lên vẻ tà mị, đôi mắt lấp lánh nhìn cô say đắm.
“ Anh … anh thật hư …” – Cô đánh lên ngực hắn, cau mày nhìn hắn.
“ Là ai khiến anh như thế hả … tiểu yêu tinh ?”
Nghe hắn gọi cô như thế, biết chắc hắn lại muốn nhưng cô thật không đủ sức, cô rầu rỉ tỏ ra ủy khuất, mắt hơi ngấn lệ nhìn hắn.
“ Anh luôn khi dễ em … đến cầu hôn cũng ép em, anh chẳng yêu em … anh chỉ muốn thân thể của em thôi.” – Chiêu này không thành, cô sẽ toi mạng.
Nhưng không ngờ Vương Vũ Hàn lại trúng chiêu, hắn lúng túng ngồi dậy, kéo theo cô ôm vào lòng, giọng ôn nhu an ủi cô.
“ Xin lỗi … xin lỗi em … là anh sai, anh sẽ không ép em đâu, em muốn sao cũng được nhưng việc kết hôn thì không được từ chối.”
Cô thở dài trong lòng, tên này quả nhiên vẫn không trị được, nhưng không sao, bất quá trêu hắn một chút cũng được, cô vẫn phải lấy uy một chút nếu không sao này sẽ bị hắn khi dễ mãi.
Hít hít một chút, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh như vì sao nhìn hắn.
“ Em muốn anh giống Dương Nghị, trước mặt mọi người quỳ xuống cầu hôn em.”
“ Khụ, khụ, khụ …”
Vương Vũ Hàn tự nhiên bị sặc bởi nước bọt của mình, cảm thấy có chút mất tự nhiên, ánh mắt liếc sang chỗ khác.
“ Không cho phép trốn tránh.”
Lăng Tịnh Hy xoay mặt hắn đối mặt với mình, thì kinh ngạc … hắn cũng biết đỏ mặt sao ? hay vì bị sặc nên đỏ nhưng cũng thấy thú vị, cô cười gian xảo trong lòng.
“ Anh nói sẽ giao mạng mình cho em, tùy em xử lý, giờ chỉ có một việc nhỏ như thế cũng làm không được … cái gì là tổng giám đốc cao cao tại thượng ? cái gì nói một lời như đinh đóng cột ? cái gì thương yêu em ? cái gì sẽ nghe theo em hết … chỉ toàn dối trá.”
Cô làm ra vẻ tức giận cùng đau lòng, bật dậy đi xuống giường nhưng bị hắn kéo lại, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, vẻ mặt xấu hổ cũng hiện ra nhưng bị vẻ uy nghiêm che lắp, trông có chút hơi buồn cười nhưng Lăng Tịnh Hy có thể nhịn.
“ Lăng Tịnh Hy, em nghe cho rõ đây, Vương Vũ Hàn anh nói được làm được, anh yêu em sẽ không bằng lời nói mà anh sẽ dùng hành động để chứng minh nhưng hiện giờ chưa phải lúc.”
“ Tại sao chưa phải lúc ?” – Cô có chút khó hiểu, có phải không vì hắn sợ mình sẽ hối hận nên vẫn do dự ?
“ Smith chưa tìm được, anh sợ hắn sẽ phá rối hôn lễ của chúng ta … Tịnh Hy, anh chưa biết sợ là gì nhưng từ khi gặp em, trong tim anh luôn lo sợ, sợ sẽ mất em, sợ sẽ tổn thương em và sợ em … không yêu anh.”
Hắn nói chân tình, hắn vẫn chưa nghe câu “ Em yêu anh ” của Tịnh Hy, cô chưa nói với hắn bao giờ, tuy nói sẽ không ép buột cô nhưng hắn vẫn muốn nghe câu nói đó từ đôi môi đỏ mọng kia … hắn rất muốn nghe.
“ Ai nói em không yêu anh ?” – Cô nhíu mày nhưng nghĩ lại hình như vẫn chưa nói với hắn, giờ nghĩ lại có chút xấu hổ, cô xoay mặt đi lại bị giữ chặt.
Ngước nhìn đã chạm vào đôi mắt nóng bỏng của hắn, cô có chút đắm chiềm vào đó, đôi mắt xanh lam có chút động, giống như một ngọn sóng đang tràn vào bờ, thật đẹp.
“ Em … có yêu anh không ?” – Hắn cẩn trọng hỏi, đôi mắt đầy vẻ mong chờ.
Cô có chút xấu hổ nhưng biết sẽ không tránh khỏi, tiếng yêu thì dễ nói nhưng bằng cả tấm lòng thì thật ngượng sao ấy ?
“ Yêu.” – Nói một chữ thì mặt đã đỏ, cô cúi đầu nhưng cằm bị nâng lên.
“ Anh không phải ăn xin ?” – Hắn cau mày, nói yêu cô nhiều như thế, đổi lại chỉ được bố thí một chữ, hắn không cam tâm.
“ Khi nào cầu hôn em, lúc đó nếu anh đủ thành ý thì em sẽ nói.”
Cô ranh mãnh trả lời, chỉ muốn trêu hắn một chút nữa.
Hắn thở dài. – “ Người anh cũng là của em, trái tim cũng bị em lấy mất, anh đâu còn gì để mất, nếu em vẫn không nói vậy anh sẽ hy sinh thân mình, làm đến khi em nói mới thôi.”
Không cần cô mở lời, hắn lại đè cô xuống thân, môi cũng áp xuống môi cô hôn cuồng dã.
“ Ưm … anh .. dừng ... lại đã.”
Đẩy được hắn ra, cô thở dồn dập, mới hoan ái xong giờ tiếp nữa thì ngày mai khỏi đi làm luôn. Mà hắn đương nhiên giơ hai tay tán thành.
“ Nói … nói em yêu anh nếu không từ hôm nay trở đi, không cho em bước xuống giường nữa bước.” – Hắn nói như vẻ ra lệnh nhưng thật chất mang theo tình ý rõ ràng qua đôi mắt.
Cô vẫn còn muốn nhìn thấy ánh mặt trời nha , được … thỏa hiệp một làn, ván này cô thua.
“ Em yêu anh.”
Giọng nói trong trẻo gọi tên hắn, tuy rất nhanh nhưng vẫn in sâu vào não, đôi mắt hơi ngây ngốc nhìn cô. – “ Hả ?”
Cô cóc đầu hắn một cái, môi cười khẽ. – “ Đau không ? nếu đau vậy anh không nghe lầm.”
“ Anh không đau, chắc nghe lầm rồi, em nói lại đi.”
Hắn trả lời vô tôi, vẻ mặt vẫn ngây ngốc nhưng đôi mắt đã mang theo ý cười mà Lăng Tịnh Hy nào hay biết. Cô có chút mất tự nhiên nhưng thôi đành nhịn vậy.
“ Em yêu anh.”
Một lần nữa hắn lại chẳng phản ứng, cô khó hiểu nên lại cóc đầu hắn.
“ Đau không ?”
“ Không đau, em nói lại lần nữa đi.” – Lặp lại câu cũ nhưng khóe miệng đã nổi ý cười, Lăng Tịnh Hy biết mình mắc bẫy, mặt đỏ lên, cô đánh vào ngực hắn.
“ Anh … xấu xa."
“ Một lần nữa thôi, anh rất muốn nghe, em nói đi.” – Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đặt lên môi hôn nhẹ, lại áp nó vào ngực.
Lăng Tịnh Hy có thẻ cảm nhận tim hắn đập rất mạnh mẽ, khiến tim cô như muốn hòa cùng nhịp tim của hắn, bất giác đôi mắt tỏ ra đầy kiều mị, cô cười tươi như đóa hoa mới nở, giọng nhẹ nhàng như làn gió.
“ Hàn, em … yêu … anh.”
Lòng hắn như bay bổng lên tận mây xanh, cô nói yêu hắn, cô đã chịu nói yêu hắn rồi sao ?
“ Tịnh Hy, anh cũng yêu em.”
Môi hắn lại áp xuống nhưng mang theo vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi đỏ mọng ʍút̼ thật nhẹ, trân trọng như bảo bối, đầu lưỡi đi vào bên trong quấn lấy lưỡi cô.
Lăng Tịnh Hy ôm lấy cổ hắn, đáp trả nụ hôn nhẹ nhàng, lưỡi cô cùng hắn dây dưa, cứ cuốn lấy nhau không trốn tránh, tình yêu đến, nhiệt huyết cũng dâng cao, dục vọng đương nhiên lại ùa về nhưng hắn kịp nhớ một chuyện nên dừng lại, buông môi cô ra, áp chế dục vọng.
Tuy có chút mất mát nhưng cô vẫn ôm cổ hắn không buông, mày đẹp cau lại.
“ Có chuyện gì sao ?”
Hắn cười cười, nhướng người về phía bàn đèn, mở ngăn tủ lấy ra hộp nhung đưa tới trước mặt cô.
“ Tặng em, tuy hơi muộn nhưng chúc em xinh nhật vui vẻ.”
“ Ba tháng nữa mới tới, sau anh nói là trễ được.”
Khó hiểu nhưng vẫn mở nó ra, cô kinh ngạc nhìn vật bên trong, đây không phải sợi lắc đeo chân có tên “ Lệ Băng Tình” sao ? sao hắn biết cô thích nó, nếu nhớ không lầm hắn còn cho nó là thứ xấu xỉ không đáng một xu nha.
“ Nếu em nhớ không lầm, có người từng nói nó xấu xí không đáng một xu thì phải ?” – Cô nhướng mày nói với hắn.
Vương Vũ Hàn có chút mất tự nhiên, hắn quẹt mũi một cái, trầm giọng.
“ Ừm … thì tại em thích nên anh mới mua.”
Lần đầu thấy hắn nói năng lúng túng, cô có chút ngây ra, hắn bị sao thế ?
“ Anh có biết ý nghĩa của nó là gì không ?”
“ Biết, tuy hơi ngớ ngẫn nhưng chỉ cần em thích, anh sẽ tặng em.”
Nói xong, hắn lấy chiếc lắc trong hộp đeo vào chân cô, sau đó đem chân cô giơ lên cao hôn nhẹ lên đó như tôn thờ một vị nữ vương.
Lăng Tịnh Hy sửng sốt muốn rụt chân về nhưng bị hắn giữ chặt, nụ hôn một đường kéo từ chân lên khuôn mặt đỏ ngần của cô. Nhưng hắn chỉ hôn chứ không làm gì hơn, lại ôm cô vào lòng, giọng hắn trầm khàn vang lên.
“ Tịnh Hy, còn nhớ lần sinh nhật của em, lần trước ở nhà hàng Mộng Nguyệt không ?”
Nghe hắn nói, lòng cô có chút buồn bã, tuy là diễn kịch nhưng lại mang đến cho cô niềm vui khó tả, lúc đó cô nhém động tâm vì hắn.
“ Ngày đó, anh đến trể vì phải tìm sợi dây này, ý nghĩa gì đó anh chẳng cần biết, chỉ vì em thích nên anh mới mua, lúc đó anh nghĩ khi em thấy nó sẽ cười tươi đón nhận và ôm anh nói tiếng cảm ơn nhưng không ngờ bị Hạ Quân Đồng phá hoại.”
Hắn dừng một lát, mắt nhìn vào mắt cô.
“ Lúc đó nhìn tay em chảy máu, nhìn gương mặt đầy nước mắt của em, còn nghe những lời nói đầy thương tâm của em … lòng anh như bị kim đâm, rất đau nhưng anh không có lựa chọn … anh nợ ai thì nhất định phải trả … đã để em chịu ủy khuất rồi nhưng lần này sẽ không, sinh nhật của em, anh sẽ khiến em thật sự vui vẻ và hạnh phúc đón nhận … anh hứa.”
Lòng cô cảm thấy ngọt ngào nhưng mang theo chua xót trong tim, ngày ấy chỉ là diễn một màng kịch không nghĩ hắn lại tin, nghĩ lại mưu kế đã thành công nhưng trái tim cũng đánh mất vì hắn.
“ Em có thể hỏi anh một chuyện được không ?” – Cô nhẹ giọng.
“ Em muốn biết chuyện gì, anh sẽ nói cho em nghe.”
“ Ngày ấy, khi Mạch Quân Vỹ kéo em vào phòng, lúc đó anh đã yêu em chưa ?”
Nghe cô nhắc đến ngày đó, hắn cảm thấy tâm chùng xuống, tia mắt đau xót hiện ra trước mặt cô. – “ Đã yêu … nhưng anh thật ngốc vì không nhận ra sớm.”
Hắn vuốt má cô, giọng kiên định. – “ Nhưng anh cũng tin rằng Mạch Quân Vỹ sẽ không chạm vào em.”
“ Sao anh có thể chắc như thế ?” – Cô tức giận trả lời, ngày ấy không nhờ Vu Tử Băng thì cô đã tiêu đời với tên cáo già kia rồi.
“ Bởi vì người cậu ta yêu là Vu Tử Băng hay nói đúng hơn từ ngày có Vu Tử Băng, cậu ta không hề động vào đàn bà, nhất là đàn bà của …”
Hắn lại ngừng nói, mắt có chút phức tạp nhưng rồi cũng tiếp tục . – “ … Là người Vương Thiếu Phong yêu.”
Lăng Tịnh Hy biết hắn khó chịu khi nhớ đến chuyện cũ nên cố lướt qua.
“ Vậy lần ở tầng hầm thì sao ? nếu mấy tên đó … anh không phải nói đã động tâm thì sao lại làm thế với em ?”
Những khúc mắc này theo cô đã lâu, tuy lúc đó chỉ muốn hắn rơi vào bẫy nên cố tính cho mình vào tròng vì tin hắn sẽ yêu mình mà ra tay với Âu Thục Lợi nhưng không ngờ cô lại bị hắn đẩy xuống tầng hầm, nhớ lại mấy tên kia, rùng mình một cái … cũng may có Vu Tử Băng.
Vương Vũ Hàn liên tiếp bị kim đâm vào tim, ngày ấy vì thấy cô bướng bỉnh không chịu khuất phục, hắn không cần biết ai làm, dù là cô làm chỉ cần cầu xin hắn, đương nhiên hắn bỏ qua nhưng cô không làm vậy, hắn tức giận mới ra tay.
Nói thật, hắn chỉ muốn cho cô một bài học, đến khi tên kia tát cô bạt tay, hắn đã nỗi điên muốn tiến lên nhưng Mạch Quân Vỹ và Vu Tử Băng lại xuất hiện, khiến hắn bị mang tiếng cầm thú đội lốp người … Haz … hắn yêu cô thì làm sao muốn tổn thương cô được.
“ Ngày ấy chỉ vì em cứng đầu không chịu cầu xin anh, anh tức giận nên mới làm thế nhưng mấy tên kia đã bị anh trừng phạt … Tịnh Hy, là anh sai, em đừng giận nữa được không ?”
Hắn lại dụ ngọt, Lăng Tịnh Hy nào dễ mắc mưu, lúc đó mọi chuyện không phải may mắn, cô luôn đi trước một bước, nếu không chừa đường lui thì đã không sống đến tận bây giờ.
“ Tính sao đây ? tuy thấy anh rất thành khẩn nhưng lòng em vẫn không vui.”
Tỏ vẻ buồn rầu, cô lại bày ra bộ mặt đáng thương ủy khuất. Vương Vũ Hàn lần đầu nói chuyện yêu đương nên chỉ có thể đặt một chữ ngốc trên trán, tay chân luống cuống vỗ về an ủi.
“ Tịnh Hy, xin em đấy, bây giờ em muốn anh làm gì anh cũng làm, em …”
“ Quyết định vậy đi, anh đã chân thành xin lỗi đến thế, em cũng mềm lòng buông tha nhưng có một điều kiện … anh phải dành toàn bộ thời gian ngày mai của anh cho em, em muốn làm gì anh đều phải nghe theo.”
Đạt được mục đích, cô đương nhiên có trò để chơi, sợ hắn đổi ý nên đưa ngón tay út lên như muốn móc ngéo với hắn.
Nhìn cô tựa như trẻ con, thật đáng yêu, hắn như robot đưa ngón tay ngéo lại với cô sau đó hôn lên má cô một cái.
“ Chuyện của ngày mai sẽ tính sau … còn bây giờ …”
“ Á …”
Tiếng thét của Lăng Tịnh Hy vì bị tập kích đột ngột, cô rầu rỉ chịu trận nhìn hắn như con sói hoang tiếp tục tr.a tấn nhưng hôm nay cô sẽ chịu đựng, cố hết sức chịu đựng, hãy đợi đấy Vương Vũ Hàn, ngày mai em sẽ cho anh biết tay.