Chương 7: Hồ Ly lớn nhỏ
“Nha Nha! Còn đau không?” Giọng nam trong trẻo, đau lòng dò hỏi, bàn tay to nhè nhẹ xoa xoa cái mông nho nhỏ hồng hào, đôi mắt xanh lục hiện ra tia áy náy.
“Đừng có quan tâm tới ta! Ta dù sao cũng chỉ là cọng cỏ không được cha mẹ thương mà thôi! Để ta đau mông tới ch.ết đi!” Thứ thuốc lành lạnh rõ ràng khiến vết thương bớt đau, nhưng ta tuyệt đối không tha thứ cho hắn.
“Hừ!”
“Nha Nha! Tại sao luôn không nghe lời sư phụ?” Ngón tay ngọc ngà lưu luyến ve vuốt mái tóc đen càng ngày càng dài.
“Đừng có đụng vào ta!” Bàn tay tủi hờn gạt bay cánh tay hắn, nhớ lại bộ mặt như hung thần, ra tay đánh người không chút lưu tình, từng giọt nước mắt lăn dài trên má.
“Ta sẽ không xin lỗi nàng đâu!” Bất chấp phản kháng, Cổ Nguyệt Lan bá đạo bế ta đặt lên người, trầm giọng trêu chọc: “Ba năm rồi! Không nằm lên người sư phụ, Nha Nha ngủ được sao?” Bờ môi lưu luyến hôn lên những giọt nước mắt: “Được rồi! Ngủ đi nào!”
“Cổ Nguyệt Lan! Mau đặt ta xuống! Ta muốn ngủ một mình!” Thân hình nhỏ bé không ngừng xoay sở trên người hắn.
“Ư………..Nha Nha! Ngoan! Đừng động đậy!” Trên người không còn là tiểu oa nhi 5 tuổi, đối mặt với người mình yêu đang sắp trở thành thiếu nữ, lí trí của Cổ Nguyệt Lan đang đấu tranh kịch liệt với dục vọng dâng trào.
“Ta cứ đấy!” Nhất thời giận quá mất khôn, ta không hề biết nguy hiểm đang cận kề, càng ngọ nguậy dữ hơn! Thân hình không ngừng nhúc nhích thỉnh thoảng lại miết qua ngực và chỗ mẫn cảm nhất của hắn!
“Nha Nha! Nàng mà động đậy nữa là phải trả giá đắt đó!” Giọng nói khàn khàn trầm trầm vang lên trong bóng đêm mờ ám, bàn tay linh hoạt to lớn càng khiêu khích ve vuốt trên cơ thể bé bỏng mỹ miều.
“A! Mông ta đau quá!” Cảm nhận được dị vật cưng cứng đang chọc chọc bụng mình, dưới sự ma sát cố ý của hắn, dị vật đó càng biến dài dị thường. Đương lúc ngàn cân treo sợi tóc, ta cuối cùng cũng phát huy bản sắc mĩ nữ mới 8 tuổi, tùy cơ mà ứng biến: “Nha Nha buồn ngủ quá!”
“Được rồi! Mau ngủ đi!” Nam nhân bị ȶìиɦ ɖu͙ƈ giày vò hít một hơi thật mạnh, cực lực dằn dục hỏa xuống!
“Ta ghét ngươi!” Nỗ lực đấu tranh với hai mí mắt đang đánh nhau, giọng nói mềm mại khe khẽ thầm thì.
“Ta biết!”
“Nha Nha! Ta phải làm thế nào với nàng đây?” Dưới ánh trăng bạc, nam tử yêu chiều khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn, đẹp như yêu tinh đang say ngủ: “Nha Nha! Mau lớn nhanh đi! Sư phụ nhịn không nổi nữa rồi!”
****************
Thời gian vùn vụt trôi, tháng năm thấm thoắt thoi đưa, xuân qua thu đến, lại 5 năm nữa trôi qua, trong 5 năm này, dưới ảnh hưởng của ta, Huyền Nguyệt sơn trang biến hóa cực lớn.
Thứ nhất, đồng chí Cổ Mông chịu ngược đãi về tinh thần, dưới sắp đặt của Cổ hồ ly, cuối cùng lấy vợ sinh con, được liệt vào danh sách “ Hiền phu lương phụ”!
Thứ hai, Tiểu Đậu Phụ dưới phương thức huấn luyện kiểu địa ngục, mới bước vào tuổi 16 liền bị ông nội Cổ Ba đá bay ra khỏi sơn trang, lăn lộn trong giang hồ, nói là đi thực nghiệm võ công, sau đó xưng được cái danh “Cổ thiếu hiệp”, đồng thời cũng gây dựng được một đội fan hùng hậu.
Thêm vào đó, Nha Nha ta càng lớn càng xinh đẹp, tên Cổ hồ ly đố kị thành tính, chỉ còn cách dùng danh nghĩa Môn chủ “hãm hại” các anh thị vệ đẹp trai đi làm nghĩa vụ tại các phân đà trên giang hồ.
Cuối cùng, cũng là vô cùng quan trọng nhất, sau khi luyện xong tầng thứ 10 của Huyền Nguyệt Thần Công, mức độ nguy hiểm trong phương thức chỉ giáo của hắn ngày càng leo thang, tỷ như:đôi mắt phượng xanh như ngọc tà mị, vô tình mà như cố tình, lại như đang đánh giá đo đạc luôn dính chặt lên người ta, ánh mắt háo sắc trần trụi đáng sợ đó luôn khiến ta đứng ngồi không yên.
“Thảm cỏ xanh xanh, sương trắng mang mang
Một cô mĩ nữ, đứng cạnh triền đê
Bờ cỏ sum sê, sương trắng mê li
Một cô mĩ nữ, dựng nhà ven đê……..”
(Nước ở một bên – Đặng Lệ Quân)
Nhìn bóng mình trong nước ngày càng mĩ miều, ta khẽ than thở! Haizzzzzzz! Vương Nha Nha à Vương Nha Nha! Ngươi sao lại có dung mạo “hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn” vậy chứ? Sao lại có thân hình đầy đặn, mềm mại, quyến rũ nam nhân như vậy chứ? Nếu khuôn mặt bình phàm một chút, thân hình tầm thường một chút, thì Cổ hồ ly không 24/24 chơi trò “quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ” với ta rồi!
“Haizzz!” Một viên đá nương theo đường pa-ra-bol đáp xuống mặt hồ, từng con sóng nhỏ lăn tăn tỏa ra. Khổ não quá!
“Gừ……gừ……uuu………….uuuu………gừ!” Tiếng rên rỉ kêu gào của động vật khiến ta tò mò, lần theo tiếng vọng, chỉ thấy một con hồ ly đáng thương đang bị một đàn sói vây quanh, cả cơ thể đầy máu không biết đang cố gắng bảo vệ cái gì.
Liều mạng phản kháng!
Thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ! Vốn mang trong mình bản lãnh “trừ hung diệt bạo, giúp đỡ kẻ yếu”, ta lập tức đứng phắt dậy, lao vào chiến trường.
Nhìn thấy mĩ thực tròn tròn trăng trắng, lũ sói lập tức chuyển hướng, nhào về phía ta.
Vuốt sói vẫn chưa kịp chạm vào người ta, một hồi gió rít ào ào, chỉ nhìn thấy một đoàn sứ giả Nguyệt Môn từ trên trời bay xuống, sau một hồi hợp sức chiến đấu, cả đàn sói hoang bị giết cùng diệt tận, lại một trận gió rít gào, đám sứ giả áo xanh lại xuất thần nhập hóa ẩn nấp quanh ta!
Thi thể sói hoang vương vãi trên đất! Hừ! Cổng thiên đàng rộng mở chào đón lại không đi, cứ nhè cổng địa ngục đóng im lìm mà lao tới! Muốn ăn thịt ta! Cũng không thèm tìm hiểu xem Thái Sơn phía sau ta hùng vĩ cỡ nào!
“Ư…..Ư……..Ư….Ư!” Hồ ly mẹ thấy nguy hiểm đã qua, thoi thóp thở trên mặt đất, lưu luyến nhằm về hướng bụi cỏ xanh rờn rên rỉ!
“Ư………Ư……….Ư……….Ư!” Một bé Tiểu Hồ trắng tinh, múp míp từ bụi cỏ lăn ra, đáng thương vạn phần, dùng cái mũi nhỏ ti đen đen ngửi ngửi vết máu trên mình mẹ. Mẹ hồ ly thân mang trọng thương, gối mặt lên người con, mắt nhắm mắt mở rên ư ử. Nhìn thấy cảnh đó mà lòng ta đau xót!
Thân hình nhỏ bé, lông mượt trắng phau yếu đuối rên rỉ nhìn mẹ, hi vọng được sống bỗng lóe lên trong mắt của hồ ly mẹ, loạng choạng định gượng dậy nhưng lại ngã khuỵu xuống. Lúc này hồ ly mẹ chỉ có thể đau xót nhìn đứa con tội nghiệp, cuối cùng nó dùng ánh mắt van lơn thống thiết nhìn ta…
Trông thấy cảnh mẫu tử tình thâm rung động lòng người ấy, lòng ta xót xa, vội vàng quỳ xuống ôm Tiểu Bạch Hồ lên, bé con này tuy nhỏ xíu bằng bàn tay ta nhưng móng vuốt đã mọc sắc nhọn, cố gắng phản kháng để lại mấy vết cào trên mu bàn tay ta, nhưng lúc này ta không màng tới chúng, chỉ nóng lòng muốn bế bé con tới gần mẹ để mẹ nó phấn chấn lên mà sống.
Hồ ly mẹ bịn rịn lưu luyến ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ mặt con,bé con chỉ biết rên ư ử, dùng cái đầu bé xíu đẩy đẩy mẹ mình……nhưng cuối cùng hồ ly mẹ vẫn đuối sức rồi từ từ nhắm mắt. Cảm động trước tình cảm sâu đậm của mẹ con hồ ly, mắt ta rưng rưng, bế bé con vẫn chưa biết đi chỉ biết lăn lên, khư khư ôm chặt trong lòng, nghẹn ngào an ủi: “ Đừng sợ! Đừng sợ! Đừng quá đau buồn! Chúng ta đồng cảnh tương lân, cùng là cọng cỏ cha không yêu, mẹ không thương! Tiểu Bạch Thái! Sau này chúng ta cùng sống bên nhau được không?”
“Ư……Ư…………..Ư……..Ư” Cảm nhận được mẹ đã bỏ mình mà đi, bé con đau thương rúc trong lòng ta rên rỉ.
“Ngoan! Tiểu Bạch Thái không khóc! Tỷ tỷ sẽ chăm sóc bé mà!” Dưới lời an ủi không ngừng, cảm nhận được thành ý của ta, bé con cuối cùng cũng yên lặng nằm trong lòng, đầu lưỡi nhỏ nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ vết cào rướm máu.
“ Tiểu Bạch Thái, theo tỷ tỷ sống sẽ được ăn sơn hào hải vị! Sau này có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu!” Cổ Nguyệt Lan cũng là hồ ly cả, hi vọng một lớn một bé sẽ hòa bình chung sống!
******************
“HAHAHA! Tiểu Bạch Thái! Đừng ɭϊếʍƈ nữa! Buồn lắm!” Cái lưỡi nhỏ nhắn hồng hào khẽ ɭϊếʍƈ trên đầu mũi ta, ta buồn không chịu nổi liền cười phá lên: “Bạch Thái thối! Tiểu hồ ly háo sắc!”
“BÙNG!” một tiếng, cánh cửa bị người ta dùng chưởng đánh bung. Mĩ nam mắt xanh áo trắng tức tốc phóng lửa địa ngục về thiếu nữ quần áo xộc xệch cùng “gian phu” trên giường (Gian phu: Một con hồ ly trắng vắt mũi chưa sạch!)
Nhìn thấy lửa Atula trong mắt Cổ hồ ly, ta lập tức che ngay bộ ngực trắng sữa đang nửa kín nửa hở lại. Sau đó nở một nụ cười cực cute nịnh nọt, tít mắt, giơ Tiểu Bạch Thái ra trước mặt giới thiệu : “Sư phụ! Con mới nhận nuôi đó! Tên là Tiểu Bạch Thái!”
Mĩ nam áo trắng tuấn dật bất phàm nở ra nụ cười nhẹ như phù vân, những sợi tóc đen dài óng ả khiến người khác mê mẩn thần hồn rủ xuống hai vai, đôi mắt phượng hẹp dài quyến rũ hồn phách, đôi môi đỏ mọng sexy, khóe miệng nhếch lên nét cười trào phúng như ẩn như hiện, con ngươi ngọc bích sâu thăm thẳm quét từ đầu đến chân tiểu hồ ly trong lòng ta.
“Tiểu Bạch Thái? Đưa sư phụ xem nào!” Ngón tay thon dài tuyệt mĩ túm lấy bé Hồ trong lòng ta, sau đó khẽ vạch lớp lông giữa hai chân, khóe miệng nhếch lên nụ cười âm lãnh khiến người khác sợ hãi khôn nguôi, khắp người toát ra tà khí khiến người ta rét run cầm cập: “Thì ra là hồ ly đực!”
Bị mĩ nam bấu chặt lấy thớ thịt sau gáy, bé Hồ đương bị nhấc bổng lên lưng chừng trời khó chịu lắc qua lắc lại, đôi mắt đỏ hoe ủy khuất nhìn ta.
Ta đau lòng nhìn Tiểu Bạch Thái bị Cổ Nguyệt Lan ngược đãi! Tri nhân tri diện bất tri tâm! Biết người biết mặt khó biết lòng! Bề ngoài anh tuấn bất phàm như thần tiên giáng thế, ai ngờ, lòng dạ hắn lại thâm hiểm ác độc như ma quỷ!
“Nha Nha! Trước khi sư phụ vặt lông lột da cho vào nồi! Mau đem con hồ ly này vứt lên núi!”
“Không! Con muốn nuôi, muốn nuôi………nuôi nó………Huhu……….!”Đây là thứ chính thức thuộc về ta ở cổ đại! Có ch.ết cũng phải giữ lấy nó!
“Không được!”
“Tại sao không được?”
“Nó là hồ ly đực!”
“Vậy thì sao chứ? Nó chỉ là một bé con thôi mà!”
“Hừ! Là đực thì con nào cũng không được!”
“Ta mặc kệ! Kiểu gì ta cũng nuôi nó…….Huhu!” Nước mắt nước mũi giàn giụa, giật lại tiểu bạch cầu, giơ nó lên trước mũi Cổ Hồ, nức nở : “Nó bé như vậy!Con không nuôi nó, nó sẽ ch.ết mất……….Nó, nó dễ thương như vậy……….Nuôi nó đi……… Mẹ, mẹ nó mất rồi………Người xem…….Nuôi nó đi mà……….Huhu…….Được không?”
“Không được!”
“Ta cứ nuôi nó đấy!” Lửa giận bừng bừng, khư khư ôm chặt bé con trong lòng. Bé con không ngừng run lẩy bẩy, ta thương xót cúi đầu nhìn bé.
“MAU ĐƯA NÓ CHO TA!” Dưới tiếng quát nạt, bé con giật bắn, càng vùi chặt vào lòng, co ro run rẩy.
“KHÔNG ĐƯA!” An ủi vỗ nhẹ lên đầu bé.
“THẬT KHÔNG ĐƯA?”
“KHÔNG ĐƯA ĐÓ!”
“ĐƯỢC! Nàng đừng có hối hận đó!” Cổ Nguyệt Lan liền cười gian, thổi khí nóng vào tai ta, khiến tai ta lập tức cảm thấy nhồn nhột.
Không ổn! Não ta “reng reng” rung một hồi chuông cảnh báo. Đang định bỏ chạy thì bị hắn ôm gọn vào lòng, bé con bị hắn giật lấy lẳng ra ngoài, sau đó đóng cửa cái sầm.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Nha Nha không phải muốn nuôi nó sao?”
“Sư phụ! Người dựa sát vào như thế làm gì? Nam nữ thụ thụ bất thân! Người không biết sao?”
“Sao vậy? Cuối cùng cũng biết xấu hổ rồi sao?” Hai bên bị hai cánh tay rắn chắc bao vây, Cổ Nguyệt Lan trầm trầm cười vang, phả khí nóng vào tai, giọng nói khàn khàn đầy vẻ mờ ám: “Đã ngủ bên cạnh ta 8 năm rồi!”
“Ta không có……….Ua!” Lời chưa kịp dứt đã bị hắn dùng miệng chặn lại, ta trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc. Không thể tin nổi một kẻ luôn biết kìm nén như hắn lại làm ra hành vi tiểu nhân bỉ ổi này. Ta muốn đẩy hắn ra, nhưng bản thân vốn chỉ là một bông hoa nhỏ bé ven đường sao có thể địch lại công kích của một con hồ ly đang phát dục chứ? Ta chỉ còn cách cắn chặt răng, không cho lưỡi hắn len vào, nhưng con hồ ly đó cơ hồ không hề vội vã làm điều đó. Chỉ chầm chậm ɭϊếʍƈ láp quanh cái miệng xinh xinh, hút đi hút lại hoa thơm mật ngọt trong miệng ta. Đột nhiên, bờ môi nhói đau, đang định há miệng kêu lên thì đầu lưỡi của hắn nhanh nhẹn luồn vào, như cuồng phong bạo vũ quấn lấy cái lưỡi nhỏ nhắn. Bàn tay vốn giữ lấy eo, dần dần trườn xuống, ve vuốt, nắn bóp cái mông be bé. Mẹ ơi! Cứ đà này thế nào cũng bị hắn ăn sạch! Không! Nhất quyết không thể để nó xảy ra!
“Nha Nha! Nha Nha dễ thương của ta!” Khẽ giãn cách cự ly, Cổ Nguyệt Lan say mê nhẹ vuốt hàng mi vừa dài vừa cong, rồi tới cái mũi xinh xinh thẳng tắp cùng bờ môi đỏ thắm mềm mại……..ánh mắt hắn càng trở nên mơ màng……….
“Cổ hồ ly!” Kinh hoàng hất bàn tay háo sắc đang nắn bóp trên ngực: “Tại sao ngươi lại cởi áo ta! Này! Này! Sao ngươi cũng tự cởi áo mình vậy? Sư phụ! Con biết thân hình người rất đẹp! Đừng cởi nữa được không? Nha Nha yếu ớt bé bỏng! Sẽ không chịu nổi đâu!”
“Nha Nha! Lại đây!”
“Hu…….Không muốn!”
“Đừng sợ!”
“Hu………. Nha Nha sợ!”
“Nha Nha ngốc! Không định đi ngủ sao?”
“Thật sự chỉ ngủ đơn thuần?”
“Ồ? Nha Nha định làm gì với sư phụ sao?”
“Haha! Không phải! Không phải! Đi ngủ! Đi ngủ!”
Hết C7