Chương 10: Bản sắc dã lang!
Ngưu Gia thôn, một thôn trang trong địa hạt của Huyền Nguyệt sơn trang, cạnh thôn có hồ Tương Tư, phong cảnh hữu tình, danh vang khắp xứ! Xưa nay, văn nhân mặc khách đều đến ngâm thơ vịnh cổ, làm vài ba câu đối, hoặc giả, thảo bút phác họa cảnh đẹp chốn bồng lai tiên cảnh này. Cho nên, vì muốn “câu được rùa vàng”, hầu hết các thiếu nữ trong thôn đều nô nức đi học làm thơ, ra câu đối, hoặc học vẽ vẽ vời vời. Có thể nói là đã đạt chuẩn giai nhân tuyển dụng vào phòng lớn, phòng bếp của các công tử xuất thân trung lưu.
Hai ngày nay, một đội quân áo đen nườm nượp đến lục soát từng hộ dân, phàm là thôn nữ tổ tông 18 đời là họ Ngưu, tuổi trên 10, dưới 20 đều bị tr.a xét cặn kẽ. Dù trông thấy hành vi nhiễu dân, phá rối trị an của đội quân áo đen, gã trưởng thôn Ngưu Đại Quý xưa nay luôn tác oai tác quái cũng phải cung kính cun cút theo hầu, hiếm lắm mới chỉ chỉ trỏ trỏ ra lệnh vài câu.Theo tiết lộ của dân tình thì nguyên nhân lục soát có nhiều phiên bản như sau:
- Tài tử giai nhân version: “Một thư sinh gặp nạn, vừa đói vừa rét, ngất xỉu bên hồ Tương Tư, một cô nương họ Ngưu đẹp tựa tiên sa, động lòng từ bi đem tài tử về nhà, sau đó tặng trang sức cho thư sinh làm lộ phí trảy kinh. Công thành danh toại, thư sinh nặng tình quay lại Ngưu Gia thôn tìm tiên nữ năm xưa với mong ước kết tóc se duyên, dệt nên mối tình trăm năm”
- Thích khách version: “Một nữ thích khách bịt mặt lạnh lùng, vốn định hành thích vị trọng thần nào đó trong triều, ai dè lúc giao đấu thất thủ, khăn che mặt bất hạnh rớt xuống, nhưng lại khiến vị trọng thần “nhất kiến chung tình”, rồi phái quân đội tìm kiếm bốn phương, thề nguyền sẽ phá tan băng trong lòng mĩ nhân”
- Chim sẻ phượng hoàng version: “Một thôn nữ họ Ngưu tình cờ cứu Tứ vương gia đang ngoi ngóp dưới hồ Tương Tư, chỉ lưu lại danh tánh rồi phất áo biến mất, khiến cho Lang vương gia ngày cơm nuốt không trôi, đêm vắt tay trước trán mắt nhắm không nổi, chỉ canh cánh một lòng gặp lại mĩ nhân, tương tư thành bệnh, Lang vương gia chỉ còn cách phái người đi tìm kiếm, vì thế mà biến thành giai thoại nàng “Xin-đơ-rê-la” đầy kịch tính”
Cho dù là chính bản hay phản bản lưu truyền khắp nơi, thì cũng đủ sức làm cho thôn nữ lao tâm loạn ý, tiệm quần áo, tiệm phấn son, tiệm trang sức trong trấn đều nườm nượp người đứng xếp hàng. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, trong thôn xuất hiện hằng hà sa số thôn nữ trang điểm lộng lẫy, lượn lờ khắp nơi, hi vọng biến “mộng chim sẻ hóa phượng hoàng” thành thực!
Lanh Minh Thần biếng nhác ngả mình trên thảm nhung, mặc cho mĩ nữ khiêu gợi không ngừng nhấp nhô vùi mặt vào phân thân, đôi mắt nheo nheo hưởng thụ nét mặt điên cuồng vì dục vọng của nữ tử, nhưng từ đầu tới cuối tâm trí lại rong ruổi theo hình bóng yêu kiều ngày nào. Đột nhiên, lật người, đè chặt nữ tử đương vắt lên mình xuống, duy trì trạng thái nhấp nhô một hồi, rồi động tác càng thêm mãnh liệt, cuồng dã, co giật rùng mình đạt tới cao trào, buồn bực rút phần nam tính vẫn còn dựng đứng ra! Bất chợt, giơ tay túm lấy nữ tử đang thở hổn hển, dùng lực, lẳng nữ tử vào góc tường, nữ tử chưa kịp kinh hô đã bị thị vệ chuyên phụ trách giải quyết hậu quả lôi đi!
“Vương gia!” Không để ý tới mĩ nữ khêu gợi bị thị vệ giải đi, thị vệ áo đen cung kính cúi đầu trưng cầu ý kiến.
“Sao rồi? Tìm thấy rồi phải không?”
“Vâng! Vương gia!”
“Dẫn vào đây!”
“Vâng!”
Chớp mắt, cả một căn phòng rộng lớn một dàn ứng tuyển khuynh lệ trang điểm lộng lẫy, mỗi người một vẻ, xếp chật cả phòng.
“Vương gia~ Nô gia là Ngưu Xuân Hoa! Nhà ở Ngưu Gia Đông Thôn ạ~” Nữ tử yêu kiều yếu ớt, gió thổi cái bay, đứng ra phía trước, đôi mắt ngấn lệ, rưng rưng chớp chớp, ý đồ quyến rũ mĩ nam bán khỏa thân đang nằm trên giường.
Chòng chọc nhìn khuôn mặt đáng thương vạn phần của cô ta, khóe miệng Lang Minh Thần nhếch lên cười nhạt, chậm rãi bước tới gần, cúi đầu, nâng cằm cô ta lên, lời nói lạnh lùng thốt ra từ bờ môi quyến rũ: “Nhan sắc như vầy mà dám xuất hiện trước mặt bổn vương hử?” Phất tay, hắc y thị vệ thuần thục góp mặt tại đương trường.
“Tiểu nữ xin thỉnh an vương gia!” Một nữ tử đại gia khuê tú, nhấc ngọc bộ, nhẹ nhàng lướt ra phía trước. Nhìn nam tử trước mặt, trong bá đạo có hung tàn, trong hung tàn có quyến rũ, trong quyến rũ có khí chất vương giả tôn quý, gương mặt thoắt cái ửng hồng.
Lang Minh Thần giơ một tay tóm lấy eo, một tay nhẹ nhẹ rờ lên cổ nữ tử, nhìn bờ vai ngọc ngà không có chút tì vết, bờ môi khiêu gợi khẽ nhếch, cúi đầu, phả hơi nóng vào tai nữ tử: “Khuynh thành khuynh quốc như vậy sao có thể mang cái tên Ngưu Xuân Hoa đầy dung tục đây hử?………Người đâu, lôi ả ta ra ngoài………..”
“Thiếp cũng tên Ngưu Xuân Hoa!” Một cặp giò heo xuất hiện trước mặt Lang Minh Thần, tay thô ráp, eo thùng nước, hơi thở “thơm” ngào ngạt tới nhức mũi, hàm răng vàng khè nhe ra đối mặt với mĩ nam yêu mị đang giật giật khóe môi, mùi tỏi hôi sực nức phả ra, dọa Lang Minh Thần vội vàng lùi lại vài bước!
“Lập tức lôi con lợn nái này ra ngoài cho bổn vương!”
“Dạ! Vương gia!”
“Hu………Vương gia, người tha cho thần thiếp với………..Đại Ngưu, Nhị Ngưu, Tam Ngưu đáng thương đang ở nhà đợi thiếp về làm cơm mà………..” Ngưu đại thẩm đáng thương, quỳ sụp xuống nền khóc sướt mướt, kéo vạt quần của mĩ nam mắt biếc, van nài không ngớt!
“Đuổi hết ra ngoài! Đuổi toàn bộ ra ngoài hết cho bổn vương!”
Dọn dẹp sạch sẽ xong hiện trường bát nháo thì căn phòng lại trở nên lặng ngắt như tờ, ngó thấy phong vân vần vũ trên khuôn mặt vương gia, đoàn hắc y thị vệ oai phong lẫm liệt nhìn thấy tử khí đằng đằng liền vội vàng rút lui!
“Vương gia! Ngưu Đại Quý nói có việc muốn bẩm………..có nên……..?” Không ch.ết trong im lặng mà bạo phát trong trầm mặc, “tiền đạo tiên phong” dấn thân vào chỗ ch.ết nơm nớp lo sợ nhẹ giọng dò xét!
“Truyền hắn vào!”
Phút chốc, Ngưu trưởng thôn mặt bự tai heo, ton ton chạy vào.
“Tứ vương gia! Tiểu nhân là trưởng thôn Ngưu Gia thôn Ngưu Đại Quý, tiểu nhân ngưỡng mộ danh tiếng người đã lâu nay mới được tận mắt nhìn thấy khuôn mặt thượng tiên, anh minh thần võ, văn võ song toàn, tôn quý uy nghiêm………..”
“Bớt nói nhảm đi! Có việc mau bẩm!”
“Thực ra là liên quan tới vị cô nương đó, tiểu nhân biết Vương gia người tâm kết giai nhân, cho nên đặc biệt tới bẩm báo tình hình ạ!”
“Hử? Nói ra xem nào!”
“Việc này…………có phải cô nương đó trắng trẻo hồng hào, mũm mĩm linh động vô cùng dễ thương?”
“………….” Con ngươi xanh biếc tà mị khẽ co lại, khóe miệng lộ ra ý cười u ám như đúng mà lại là sai.
“Có phải cô nương đó hành sự vô cùng khác người?”
“…………” Ngón tay thô cứng cáp khẽ vê vê cằm, ánh mắt hung tàn càng thêm thâm sâu.
“Có phải bên cạnh cô nương đó còn có một con Tiểu Bạch Hồ?”
“Tiếp tục nói đi!”
“Vậy thì phiền phức rồi, cô nương đó là ái đồ của Nguyệt Công Tử!”
“Hử? Huyền nguyệt sơn trang, Nguyệt Công Tử?”
“Đúng vậy, đúng vậy, không chỉ là ái đồ, Nha Nha tiểu thư còn là phu nhân tương lai của Nguyệt Công Tử nữa, nghe người trong sơn trang nói thì Nha Nha tiểu thư ăn cùng mâm, ngủ cùng giường với Nguyệt Công Tử, ân ái vô cùng!”
“Hử? Vậy thì sao hả?”
“Việc này! Vương gia lẽ nào định…………?”
“Đúng thì làm sao?”
“Vâng vâng! Vương gia đứng trên vạn người dưới chướng một người, đương nhiên là được ạ!”
“Đủ rồi! Lui xuống lĩnh thưởng đi!”
“Tạ ơn vương gia!”
“Vương Nha Nha! Nàng nói ta phải trừng phạt nàng thế nào mới phải đây? Nàng không chỉ lừa gạt ta mà còn dối trá cả thân phận. Ái đồ của Cổ Nguyệt Lan, con gái của Dược Vương, cháu ngoại của đương triều thừa tướng! Ha! Ta đúng là không thể nghĩ tới! Thật sự quá coi thường nàng rồi………..” Đôi mắt âm lãnh tà mĩ nhìn chằm chằm vào ly rượu, toàn thân Lang Minh Thần tỏa ra khí chất ma mị mà nguy hiểm, con ngươi xanh biếc lóe lên ánh quỷ dị dưới ánh nến lung linh………..: “Vương Nha Nha! Nàng không lên chọc tức bổn vương, đã chọc tức ta thì đừng hòng dễ dàng trốn thoát! Hừ! Nàng tốt hơn hết là nên ngoan ngoãn cởi bỏ quần áo đợi bổn vương tới lâm sủng đi là vừa………….”
Hết C10