Chương 42: Bão táp lại đến
“Thái tử gia, người nhìn ta như vậy làm gì? Đôi mắt tròn mở lớn nhìn chằm chằm quan sát nhất cử nhất động của đối phương, trong đôi mắt lạnh như băng của hắn ta còn nhìn thấy nụ cười đáng yêu phơi phới gió xuân của mình hi vọng có thể làm tan chảy được tảng băng trôi đến từ Bắc quốc này!”
“Hừ, không ngờ nàng trang điểm ăn vận cũng có được vài phần tư sắc!” Khẽ mỉm cười như ánh mặt trời sáng chói nhưng đôi mắt băng lãnh khẽ híp lại càng tăng thêm sự lạnh lùng mê hoặc.
“Ha ha, đúng vậy! So với hai vị biểu tỷ trong nhà, tiểu nữ vẫn thua kém hơn nhiều!” Mặc dù hắn vẫn giữ nguyên biểu hiện nhã nhặn bình thản nhưng trog giọng nói lạnh lẽo không giấu được hàm ý trào phúng, thật khiến ta muốn hung hăng đấm hắn vài quyền, rồi mạnh bạo đá thêm mấy cước!
“Cái miệng nhỏ cũng thật lợi hại, tát nước theo mưa,thuận gió bẻ măng, chẳng trách trêu chọc được hết nam nhân này đến nam nhân khác!” Đôi mắt tím lạnh lùng nhìn một đường dài từ theo làn tóc đen nhánh đi xuống, tiện đà dừng trên khuôn mặt đáng yêu láu lỉnh, cái cổ tuyệt mỹ, đường cong ẩn hiện khắp cơ thể, cuối cùng dừng lại trên bộ ngực sữa mê người: “Thân thể phóng đãng này, rốt cuộc đã có mấy nam nhân chạm vào?”
“Bắc Ngao Liệt! Trước vì ngươi cứu ta một mạng nên ta còn gọi ngươi một tiếng ân công! Nhưng ngươi vũ nhục người khác quá đáng rồi đấy!” Nghe hắn phun ra lời nói như rắn độc, ta oán hận nói: “Vương Nha Nha ta quang minh chính đại, không cần ngươi nhọc lòng bận tâm.”
“Cái miệng nhỏ nhắn này, rốt cuộc đã có mấy nam nhân được thưởng thức qua?”
Không để ý đến sự lên án của ta, Bắc Ngao Liệt một tay cưỡng chế nắm cái cằm nhỏ của ta, tay kia dùng ngón trỏ lạnh như băng vuốt ve cánh hoa anh đào: “Vẫn còn đỏ mọng diễm lệ thế này, là vừa rồi Lang Minh Thần hôn nàng đúng không?”
“Hứ, buông ta ra!” Cái lạnh lẽo truyền từ đầu ngón tay hắn qua người ta, dưới ánh mắt tím lạnh thấu xương, ta cảm thấy dây thần kinh yếu đuối của mình sắp không trụ nổi nữa: “Bắc Ngao Liệt! Đây là Lang quốc, ngươi không được làm loạn!”
“Hừ, nàng yên tâm! Bản thái tử không có hứng thú với nàng đâu!” Ngón tay thon dài chậm rãi rời đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng chạm lên đôi mày liễu rồi lại vuốt ve khuôn mặt ửng hồng, cái mũi xinh xắn, lại đến đôi mắt tròn đen láy: “Chính là đôi mắt vĩnh viễn trưng ra vẻ quyến rũ vô tội này mê hoặc mấy tên nam nhân kia đến thần hồn điên đảo ư?”
“Bắc Ngao Liệt! Yến tiệc bắt đầu rồi! Nếu không thấy ta ông ngoại bà ngoại sẽ đi tìm!” Mặc dù không ngọ ngoạy được đầu nhưng ta còn có thể dùng lời nói thấm thía tiến hành khuyên bảo: “Ngươi là thái tử Bắc quốc, không thể làm ra những chuyện mất thể diện quốc gia như vậy được!” Nhìn tuấn nhan lãnh khốc đang mỗi lúc một tiến sát đến, hu hu, đúng là đàn gảy tai trâu! Bắc Ngao Liệt tự cao tự đại như vậy lẽ nào ngay cả một câu nói lý của ta cũng không để vào tai?!
“Ngoan ngoãn nhắm mắt lại để ta nếm thử có thật là mỹ vị hay không?” Bị làn môi non mềm chúm chím hấp dẫn, tử y nam nhân không kìm lòng được cúi sát dung nhan cao quý của mình xuống, làn môi lạnh lẽo dán lên đóa anh đào ấm áp, đầu tiên là nhẹ nhàng mơn trớn, sau đó thì nhẹ nhàng ʍút̼ vào!
“Ưm…không được…buông tar a…” Một cảm giác tê dại lan dần từ môi đến khắp toàn thân, vừa định mở miệng ngăn cản nhưng có cái gì đó nóng rực, cực kỳ mềm mại len vào, đầu tiên dịu dàng lướt qua khoang miệng, tiện đà quấn lấy đầu lưỡi ta đưa đẩy, ʍút̼ mát, cái cảm giác tê dại này tựa như châm lửa, một chút toàn thân lại như bùng nổ, hít thở không thông, cả người bức bách không chịu nổi! Lại tăng lực mạnh bạo cắn một cái, vị ngọt tanh lan ra khắp khoang miệng!!
“Hứ, dám cắn ta, nàng chính là người đầu tiên!” Đầu lưỡi hồng hồng nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ tơ máu trên khóe môi mê người: “Cái miệng nhỏ này có mùi vị gì đâu, đúng là không hiểu tại sao khiến mấy nam nhân kia điên cuồng bám dính lấy!”
“Vương Nha Nha ta tự biết mình tư sắc bình thường, ngươi là thái tử Bắc quốc địa vị cao quý như vậy cần gì phải tự hạ thấp thân phận, ép buộc một nữ tử vô vị làm gì?” Cố nén sự phẫn nộ trong lòng, nhìn bà ngoại mẫu thân từ phía xa xa kia bước đến, ta nhìn tảng băng lạnh đó nói: “Người thân của ta đã tới tìm, thái tử gia còn chưa muốn buông tay ra sao?”
“Ngươi là ai, mau buông nữ nhi của ta ra!” Thấy ta bị bắt nạt, mẫu thân mỹ nhân luôn luôn nhỏ bé yếu ớt lập tức xông đến, vừa kéo bàn tay nhỏ bé của ta lại vừa cẩn thận bảo vệ ta trong lòng: “Ngươi là ai, đến nữ nhi nhà ta cũng dám bắt nạt!”
“Ai làm người đấy chịu, ngươi không được làm hại mẫu thân và bà ngoại ta!” Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo, khóe miệng nhếch cười sặc mùi đẫm máu, nam nhân mắt tím bước đến gần chúng ta, ta lập tức che chắn mẫu thân mỹ nhân cùng bà ngoại sau lưng, hai đôi mắt như trân châu dũng cảm đối kháng với tử y nam nhân lãnh mị rợn người: “Ta cảnh cáo ngươi không được đến đây!”
“Giống! Thật giống!” Vỗ nhẹ trấn an bàn tay nhỏ bé của ta, bà ngoại chậm rãi đến gần Bắc Ngao Liệt, khuôn mặt luôn luôn hiền hậu ấm áp lúc này lại hơi trầm xuống, mơ màng và hoài niệm, một lúc sau đối diện với tảng băng cuối cùng mới than thở như thể tha hương gặp cố nhân: “Ngoại hình cũng thật là giống, như thể đúc từ một khuôn ra vậy! Ngươi có quan hệ như thế nào với người ấy?”
“Không ngờ tể tướng phu nhân vẫn nhớ đến gia gia ta!” (*gia gia: ông nội)
“Ngươi là cháu hắn! Haiz! Trách không được ngoại hình lại giống như vậy! Ngay đến khí chất lạnh lùng như băng cũng độc nhất vô nhị!”
“…” Đôi mắt tím băng lạnh nhìn nữ nhân đang hoài niệm ngẩn ngơ, thầm nghĩ: Đúng là có bà ngoại kỳ quái tất cũng có cháu ngoại quái dị! Hai nữ nhân này giống nhau như đúc, đều khiến người ta chán ghét như nhau!!
“Chuyện năm đó là ta không tốt, cháu không cần gây khó dễ cho cháu ngoại ta!”
“Phu nhân có còn nhớ chuyện ngọc bội long phượng hay không?”
“Chuyện này! Nhớ chứ, đương nhiên ta nhớ rõ! Cháu quấn quýt lấy Nha Nha nhà ta như vậy! Lẽ nào, cháu! Cháu biết Nha Nha con bé…”
“Không sai!”
“Ha ha, chuyện này…Nha Nha nhà ta đã có ý trung nhân rồi…bởi vậy…ước định của ta và gia gia cháu…có lẽ…phải…hủy bỏ thôi…”
“Phu nhân yên tâm, phượng bội ta đã lấy lại rồi, cái người như heo nái kia để lại cho kẻ khác đi!” Đôi mắt tím lạnh lùng ung dung nhìn bà ngoại phúc hậu nhà ta, tiếp tục phun nọc độc: “Xem ra thẩm mỹ của gia gia ta cũng thật đặc biệt, với tư thái dáng người như phu nhân mà đến lúc ch.ết vẫn mãi lưu luyến nuối tiếc!”
“Bắc Ngao Liệt, ngươi nói ta là heo nái thì cũng đành cho qua, mắc mớ gì còn lan sang cả bà ngoại ta!” Bỏ bàn tay của mẫu thân mỹ nhân đang nắm lấy tay ta, ta bất bình vót đến trước mặt hắn chỉ thẳng vào mũi: “Còn nữa, đạo lý kính lão đắc thọ ngươi có hiểu không đấy?”
“Năm đó gia gia cháu cũng suốt ngày kêu tiểu heo nái này tiểu heo nái nọ gọi ta! Bây giờ nhìn hai đứa như vậy, thực sự cảm thấy như quay ngược thời gian, thời trẻ ngày xưa như tái hiện ngay trước mắt!”
“Ta không phải gia gia! Không có hứng thú với nữ nhân béo phì!” Đôi mắt tím lạnh lùng lướt lên thân thể béo mềm của ta: “Nữ nhân này, có cho ta cũng không thèm!”
“Cái đồ mắt cẩu ngươi không biết nhìn người, chèn ép người lương thiện, trong mắt không coi air a gì, tiểu nhân hạ lưu bỉ ổi vô liêm sỉ, béo thì làm sao? Ta thấy thích như vậy đấy, gió thổi đến không bị ngã!”
“Tiểu nha đầu, những lời nhục mạ ta vừa rồi nói lại lần nữa xem!” Đôi mắt tím nheo lại đầy nguy hiểm: “Thế nào? Không dám nói phải không?”
Dán chặt vào thân thể ấm áp của mẫu thân mỹ nhân, nắm lấy bàn tay của bà ngoại phúc hậu, ta không sợ ch.ết nhìn nam nhân Bắc Băng Dương: “Nói thì cũng đã nói rồi, Bắc Ngao Liệt, ngươi là đồ tiểu nhân đê tiện chỉ biết bắt nạt nữ tử chân yếu tay mềm!”
“Tiểu nha đầu, có gan mắng ta liệu có dám thân mật với ta nữa không?” Giọng nói lạnh thấu xương lạnh lùng vang lên, khí chất vương giả hiên ngang bộc lộ mạnh mẽ.
“Hứ, đây là địa bàn Lâm gia nhà ta! Ngươi đừng có làm loạn!” Đem giấu thân thể nhỏ bé giữa hai tòa chỗ dựa vững chắc, ta lộ bản chất, không sợ ch.ết trừng to mắt với đôi mắt tím đang có khuynh hướng bốc hỏa, cái miệng nhỏ nhắn khiếu khích nói: “Bà ngoại và mẫu thân ta đều ở đây, ngươi muốn thế nào?”
“Được rồi, nư nhi! Yến tiệc bắt đầu rồi! Vừa rồi Nguyệt Lan vẫn cứ tìm con mãi! Chúng ta là chủ nhà, đừng để khách khứa phải đợi lâu!”
“Mẫu thân, người không nói chuyện con lén rời đi chứ?”
“Không! Cái tính lo lắng của Nguyệt Lan với con, mẫu thân sao lại không biết chứ!”
“Hì hì, vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!” Vội vàng kéo bàn tay nhỏ bé của mỹ nữ: “Như vậy chúng ta nên nhanh chóng trở lại thôi!” Hic hic, chuyện tối nay bị mấy nam nhân quấy rầy tuyệt đối không thể để Cổ Nguyệt Lan biết được! Nếu không tên hồ ly lại lại có cơ hội khỏa thân danh chính ngôn thuận kiếm cớ hành hạ ta dã man.
“Nha Nha là đứa nhỏ đáng yêu tốt bụng! Nếu cháu đã nói không thích nó thì hãy cách xa nó một chút!” Lúc đi qua Bắc Ngao Liệt, bà ngoại dừng bước ý tứ sâu xa nói: “Nếu không, cuối cùng cũng có một ngày cháu sẽ phát hiện ta ưu điểm của nó rồi yêu thương nó. Nếu thật sự có ngày đó, hi vọng cháu sẽ không như gia gia mình khăng khăng một mực, phải hiểu được nên buông tay thì phải buông tay!”
“Ta sẽ không yêu nàng đâu!”
“Ta là người từng trải, ánh mắt cháu nhìn Nha Nha không lừa được ta đâu!” Khẽ thở dài một tiếng: “Những gì cần nói ta đều nói hết rồi, đưa nhỏ Nha Nha này thích tự do náo nhiệt, tuyệt đối không thích hợp với cháu đâu!”
“Không thích hợp?” Tử mâu* lãnh khốc nhìn ba người dần đi xa, Bắc Ngao Liệt nắm nhẹ phượng bội trong người: “Gia gia…Người nói năm đó người yêu thương đau khổ như nào…vậy…cuối cùng…yêu là gì…” Mỗi lần nhìn thấy làn môi vì sợ hãi mà mấp máy run rẩy của nàng, hắn chỉ muốn lao đến phá hủy nàng…muốn cắn nàng, cảm nhận nàng mềm nhũn, ửng đỏ…là yêu sao…
“Điện hạ, thọ yến đã bắt đầu rồi, chúng ta có phải nên…” Mỹ nhân mặc nam trang vẫn ẩn thân trên cây đi tới bên cạnh Bắc Ngao Liệt, nhìn biểu hiện luôn tuyệt tình lãnh ngạo của hắn vì nữ nhân khác mà trở nên mê đắm, khuôn mặt diễm lệ như hoa mẫu đơn thoáng hiện lên sự ghen ghét!
“Hi Chân, Tụng Thi lúc nào tới?”
“Có lẽ là ngày mau! Điện hạ, nếu đã tìm được nhược điểm của Lang Minh Thần, chúng ta có nên…”
“Trước không nên hành động thiếu suy nghĩ!”
“Điện ha, vì sao? Trận chiến đó nếu như không phải do Lang Minh Thần chúng ta đã không phải cắt đất cầu hòa! Chỉ cần chúng ta…”
“Ta nói lại lần nữa! Không được động đến nàng, ta sẽ tự mình giải quyết!”
“Thế nhưng…”
“Đủ rồi, đi thôi!”
“Vâng, điện hạ!”