Chương 45: Viên đạn bọc đường

Kế tiếp tin tức Tứ vương gia Lang quốc giải tán hậu viện mỹ nhân thê thiếp vốn đang đứng đầu bảng được bàn tán nhiều nhất, đến lượt việc đêm thọ yến tể tướng, tiểu thư ngoại tôn* Lâm gia trắng trợn đùa giỡn tứ đại mỹ nam trở thành tin nóng hổi oanh tạc khiến mọi người xôn xao không ngớt! (Ngoại tôn: cháu ngoại)


Theo một nguồn đáng tin cậy, thân sinh của vị tiểu thư ngoại tôn này là những nhân vật thời trẻ cũng can đảm phá vỡ truyền thống tân triều, là những người phát ngôn đại diện cho phong trào bỏ trốn. Mà nữ nhi của bọn họ bản lĩnh còn cao siêu hơn hai bậc sinh thành, không chỉ bắt giữ nam nhân độc thân cao cấp số một Lang vương gia thành tù binh, ngay cả đến Nguyệt công tử võ công đệ nhất thiên hạ, trứ danh giang hồ cũng có mối quan hệ mờ ám phức tạp với nàng, thậm chí thái tử Bắc quốc nổi tiếng không gần nữ sắc mà lòng ái mộ với nàng ta chỉ có tăng chứ không có giảm.


Hơn nữa với mối hôn sự giữa nàng cùng biểu ca – tài tử Nhã Thần tiếng tăm lừng lẫy khắp triều đại đương thời, mọi người không hẹn mà đều vô cùng quan tâm, các phường cá cược đều đặt ra cửa: ai có thể lấy được mỹ nhân. Đương nhiên phần thắng lớn nhất chính là Nguyệt công tử, thứ hai là Lang vương gia, sau đó là tảng băng đến từ Bắc quốc, tỉ lệ cược thấp nhất chính là vị biểu ca đáng thương!


Đồng thời vị tiểu thư Lâm gia kia cũng bị nữ nhân từ thiếu phụ ba mươi cho đến thiếu nữ cập kê mười ba tuổi đồng loạt ghen ghét thóa mạ. Các nàng không thể tin được, cũng thể chấp nhận được, một người nghe đồn nhan sắc như heo nái, chẳng có gì đặc biệt, chỉ biết ăn với ngủ, nữ nhân gì mà trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi làm sao có thể độc chiếm sự ái mộ từ bốn vị rùa vàng đỉnh cấp thiên hạ kia. Nếu không vì ngại thế lực Lâm gia trong triều thì các vị nữ sĩ này rất có gan tới cửa Lâm gia tuyên chiến, khiến cho cái ả hồ ly tinh kia phải ngọc nát hương tan mới hả.


Nói tóm lại, vị Vương nha nha tiểu thư này đã triệt để trờ thành tấm bia cho người dân Lang quốc chỉ trích, trở thành điển hình xấu cho kết quả giáo dục của cha mẹ.


Tên hồ ly trắng ngồi trong đình mát, vừa nghịch ngợm chiếc chén ngọc trong tay vừa ngắm nhìn nữ nhân trắng nõn bên cửa sổ đang phiền muộn không dứt ngắt cánh hoa.


available on google playdownload on app store


“Đồng ý…không đồng ý…” Từng cánh hoa xinh đẹp cứ dần dần rơi xuống mặt đất, tuy rằng cả một khoảng rộng đã phủ đầy cánh hoa nhưng ta vẫn không muốn ngừng ngắt: “Đồng ý…không đồng ý…hu hu…sao lại là đồng ý tiếp vậy?” Ném cuống hoa xuống đất, ta không từ bỏ ý định muốn ngắt thêm bông nữa: “Đóa vừa rồi không tính…thêm một lần nữa…đồng ý…không đồng ý…”


“Tiểu Nha Nha từ lúc nàng tỉnh giấc đến giờ đã bứt cánh hoa đến hơn nửa ngày, không thấy mệt hay sao?” Mang theo nụ cười mãn nguyện đắc ý, tỏ rõ vẻ thắng lợi đáng ghê tởm, mỗ hồ tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Dù ngắt đến bao nhiêu đi nữa cũng không thể thay đổi sự thật, chuyện tối qua, không cần nói cũng biết toàn bộ người trong kinh thành đã tường tận. Huống hồ vi sư trước mặt mọi người tại thọ yến đã hướng ông ngoại nàng cầu thân, vì danh tiết của nàng, ông ngoại bà ngoại nhất định sẽ đồng ý.”


“Hứ, ta không tin.” Tiếp tục tàn phá bông hoa nhỏ trong tay, không thể nào, sao có thể đồng ý được? Ông trời ơi, Vương Nha Nha ta cùng lắm chỉ say rượu làm loạn có một lần thôi, ta là đứa trẻ luôn biết làm vui lòng mọi người, một đứa trẻ ngoan như vậy sao người lại đối xử tàn nhẫn với ta như vậy.”


“Tiểu đồ nhi, thôi bỏ đi, ngắt nhiều hoa như vậy cũng vẫn là đồng ý thôi. Trên trời đã định chúng ta nên duyên nên phận.” Nhìn vẻ mặt thất vọng không cam lòng của ta, mỗ hồ thở nhẹ một tiếng, chậm rãi đi đến bên cạnh kéo ta ôm vào lòng: “Nha Nha, vì sư yêu nàng thương nàng, nàng không không hài lòng điểm nào nữa?”


Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuyệt sắc đang chăm chú nhìn ta, ẩn trong từng làn môi khóe mắt đều là biết bao dịu dàng say đắm nói không nên lời, đôi mắt lục bích thâm tình chân thành nhìn ta đến mê người. Ngơ ngác bị hắn ôm, trong đầu ta u mê, đúng vậy! Hồ ly đẹp như vậy, ta còn không hài lòng chỗ nào chứ?


“Nghĩ thông suốt rồi phải không?” Hơi xiết nhẹ vòng tay ôm ta sát vào trong lòng, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng mơn trớn ta: “Theo vi sư, không lo ăn lo mặc, toàn bộ Huyền Nguyệt sơn trang đều là thiên hạ của nàng, nàng nói một không ai dám cãi hai, còn ta là nam nhân của riêng nàng, không phải quá tốt rồi sao?”


“Không phải, Huyền Nguyệt sơn trang là thiên hạ của ngươi, trong trang, ngươi không cho phép ta nói chuyện với nam nhân khác, không cho ta một mình ra ngoài chơi, lại còn ngày nào cũng gò bó ta, không để ý xem ta có đồng ý hay không đã chà đạp ta hết lần này đến lần khác, nếu ta gả cho ngươi, sau này ta không còn tự do gì nữa.” Nghĩ đến cuộc sống bi thảm sau này ta lại càng thêm kích động, rơm rớm nước mắt: “Ta đã bị ngươi ngược đã tám năm rồi, chẳng lẽ còn muốn cả đời còn lại của ta bị hủy trong tay ngươi sao?”


“Nha Nha, nếu vi sư không trông coi nàng, bảo vệ nàng, nàng nghĩ lại xem sẽ như thế nào? Nếu theo tên Lang Minh Thần kia, chỉ cần ứng phó với đám ong bướm của hắn, nàng có chịu nổi không? Gả cho cái tên Bắc Ngao Liệt kia, nằm bên cạnh khối băng như hắn, nàng nói xem có thể ngủ yên ổn được hay không? Còn cái tên Nhã Thần biểu ca của nàng nữa, nếu chọn hắn, nàng sẽ phải chung chồng cùng với Hồ Yên Nhiên kia, nàng nói xem, nàng nguyện ý không?” Ôm chặt vào lòng thân thể nhỏ bé đang nước mắt lưng tròng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn kia lên, Cổ Nguyệt Lan tiếp tục thuyết phục: “Vi sư sẽ không như vậy, ta yêu nàng, chiều nàng, khi nàng không vui có thể đánh ta, mắng ta, nữ nhân khác dám mon men đến gần ta sẽ một chưởng đánh ả ta bay đi, thân thể ấm áp này lúc nào cũng có thể làm ấm giường cho nàng, vi sư đảm bảo, sau này ta sẽ ít ghen hơn, sẽ quan tâm nàng hơn, chỉ cần nàng nguyện ý theo vi sư, ta sẽ cùng nàng đi đến tận chân trời góc biển được không?”


“Vậy tiểu Bạch Thái nữa? Nó là tiểu đệ của ta, không thể thiếu nó được.”
“Được.” Khóe môi hoàn mỹ hơi nhếch, có hơi chút ghen tuông nổi lên trong mắt: “Chúng ta mang theo cả hồ ly béo đó nữa.”


“Thật không, ngươi không gạt ta chứ?” Lời nói như viên độc dược bọc đường này nghe có vẻ rất hấp dẫn! Dùng tay lau lau hết nhưng giọt nước mắt trên mặt, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn vào đôi mắt lục bích vô cùng chân thành của đối phương! Hừm, có vẻ là thật! Nhưng nhưng lời hứa của hồ ly giảo hoạt này xưa nay tỉ lệ đáng tin vô cùng thấp.


“Vô cùng thật lòng!” Vừa nói xong lại ôm lấy ta, thổi khí bên tai, làn môi càng ghé sát lại: “Nếu vi sư làm trái nhưng lời này, sẽ phạt ta cả đời làm nô lệ của nàng được không?” Vuốt hồ ly lại vuốt ve khuôn mặt ta, đôi môi gợi cảm lại nhẹ nhàng dán lên môi ta, đầu tiên là dùng đầu lưỡi ôn như ɭϊếʍƈ nhẹ, sau đó hoặc nông hoặc sâu ʍút̼ vào ʍút̼ ra, vừa ɭϊếʍƈ ʍút̼ vừa cắn nhẹ. Hừm, cái cảm giác choáng váng tê dại đầu óc tối qua lại xuất hiện, có điều lúc này đây lại càng thêm mạnh mẽ, ta cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Thân thể hồ ly đã nóng rần lên, giọng nói khàn khàn trầm thấp không ngừng mê hoặc bên tai ta: “Nha Nha, đồng ý làm thê tử của ta được không?”


“Vâng!” Ta bị tên hồ ly dỗ ngon ngọt đến mức đần độn, đại não hoàn toàn mất đi phản ứng, lý trí đã treo ngược trên cành cây thốt lên một câu khiến ta phải hối hận cả đời: “Được, ta đồng ý với ngươi!”


“Nếu đã đồng ý rồi thì không được chần chừ đổi ý nữa nha! Tiểu Nha Nha thân yêu, đã vậy, hắc hắc, nàng hãy chờ bị vi sư ngược đến không còn mảnh xương nào đi!”


“Hả, ta đồng ý với ngươi cái gì vậy?” Nhìn vẻ cười xấu xa của hồ ly trắng ta bạo lực đánh vào đầu mình, hic hic, vừa rồi ta lại làm cái gì vậy, lại nói cái gì nữa rồi?
“Nha Nha nàng vừa đồng ý làm thê tử của vi sư. Nàng không thể quên ngay được chứ!”


“Thật không? Sao ta lại không nhớ ra vậy?”
“Vương Nha Nha, lẽ nào nàng muốn đổi ý? Hứ, vậy đừng trách ta không khách khí.”
“Rồi, rồi, rồi, ta nhớ rồi, ta nhớ rồi, ngươi đừng ép buộc nữa!”


“Nhớ đó, đợi lúc gặp ông ngoại bà ngoại, hỏi quan hệ giữa chúng ta là gì, nàng phải nói chúng ta lưỡng tình tương duyệt, tâm đầu ý hợp, kiếp này không phải vi sư nàng không lấy!”


“Chuyện này, gạt  người là không tốt! Huống hồ, bọn họ là ông bà ngoại của ta, càng không nên nói dối.”
“Tiểu đồ nhi, đây là sự thật, sao lại là nói dối được?”
“Nhưng chúng ta đâu có tâm đầu ý hợp! Ta cũng không có ý không phải là ngươi không lấy!”


“Nha Nha thân yêu, nàng vừa nói gì, nói lại lần nữa xem!”
“Ưm, sao ngươi lại hôn ta!”
“Ai bảo nhất quyết không chịu thừa nhận! Tiểu Nha Nha, nào, hôn thêm cái nữa!”
“Không thèm, ta sẽ nói, ta sẽ nói với họ, được chưa hả?”
“Tốt, bí đao nhỏ, quả nhiên rất ngoan!”


Nhẫn nhịn bị hồ ly xoa đầu, đợi đến Hồng Môn yến, ta phải đối phó thế nào đây?


Xuyên qua nhiều tán cây xanh tươi chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, những cánh hoa đào lơ đãng trôi theo dòng nước, chim nhỏ ríu rít líu lo trên cành, cảnh sắc mỹ lệ như vậy những tâm trạng ta ai oán bi thương đến cực độ. Mang theo tâm trạng bất an thấp thỏm, nhìn thấy nha hoàn bên cạnh ta trong mắt đầy những tia tò mò kì quái, người ta lại càng thêm căng cứng, sau mấy lần kháng nghị vô hiệu chỉ đành mặc tên hồ ly không biết xấu hổ kia hiên ngang lẫm liệt kéo tay ta đến sảnh chính.


Tại phòng ngoài thấp thỏm chờ một lúc, mang theo tâm trạng bi tráng lên núi đao xuống biển lửa, ta ngẩng cao đầu, ưỡn ngực thẳng lưng, hic! Vương Nha Nha, cái gì đến rồi sẽ đến, nếu đã như vậy cứ mặc phong ba bão táp mà chống đỡ vậy!


Nhìn ngoại công trên ghế chut thượng vẻ mặt đầy cổ hủ nghiêm trọng, bà ngoại thì lo lắng không yên, lại nhìn mẫu thân mỹ thân ngồi hai bên đang cúi đầu xấu hổ, dược vương lão cha thì nghiêm nghị, cậu mợ thì thần sắc đầy nghiêm trọng cùng với vẻ mặt không cam lòng của tiểu mợ thanh lâu, Mẫn Kiều tỷ tỷ hung ác nhìn ta đầy oán hận, Lệ Kiều xinh đẹp thì nhìn ta với ánh mắt cười cợt, còn có Yên Nhiên tỷ tỷ mang theo nét mặt không giấu được vẻ đắc ý cùng biểu ca tài tử hơi uể oải buồn bã, mà mỹ nhân biểu ca vẫn luôn hờ hững tự nhiên lại trưng ra nụ cười tuyệt mỹ, nhiệt tình bắt chuyện với ta: “Nha Nha biểu muội, muội đến rồi!”


“Hi hi, đúng vậy, Nhã Hiên biểu ca, huynh đến rồi đấy à?” Bị giọng nói chào hỏi thánh thót của mỹ nhân biểu ca điểm danh khiến ta thụ sủng nhược kinh (=được sủng mà sinh ra sợ hãi)


“Khụ khụ!” Dưới tiếng ho khan tận lựcc của mợ, ông cậu văn nhã của ta nhìn về phía ngoại công bảo thủ: “Cha, nhân lúc mọi người đều ở đây, chuyện xảy ra tối qua, người nói nên giải quyết thế nào mới tốt?”


“Đúng vậy, cha, Lâm gia chúng ta là danh gia vọng tộc, Nha Nha đúng là rất ngoan, nhưng tối qua con bé làm ra những chuyện như vậy thật không xứng đáng làm thê tử của Nhã Thần nhà ta!” Bà mợ xuất thân danh môn phóng ánh mắt vô cùng bất mãn về phía ta: “Bởi vậy Nhã Thần cũng không muốn cưới nàng vào nhà.”


“Ông nội, Nha Nha biểu muội là hôn thê của cháu, sao có thể dễ dàng thay đổi!” Biểu ca luôn mang theo nét mặt ôn thuận như ngọc lại phảng phất nét ưu thương nhưng khi nói ra thì kiên định không gì sánh được: “Bất luận thế nào, cháu cũng sẽ không từ hôn.”






Truyện liên quan