Chương 84: Nghị quyết phân chia
Cái lưng nhỏ dán chặt lên cửa phòng, cái tai dựng thẳng nghe bọn họ thương thuyết, càng nghe tay càng nắm chặt đến trắng bệch, ba tên cầm thú kia dám bàn luận phân chia Vương Nha Nha ta? Hừ, may mà ta chưa bị tên hồ ly háo sắc kia ép khô đến không còn chút khí lực nào, nếu không ta sao có thể giả bộ ngủ say, nghe lén được âm mưu kinh thiên động địa của mấy tên nam nhân này.
Hồ ly xấu xa, ta tốt xấu gì cũng sắp trở thành thê tử của ngươi, ngươi lại dám trợ Trụ làm càn, dễ dàng để nam nhân khác nhìn trộm nữ nhân nhà mình? Còn cả tên vương gia sắc lang kia, nói cái gì mà sẽ khiến ta ngoan ngoãn nằm trên giường của hắn? Ta phi phi phi, ta chẳng thèm bò lên giường hà ngươi đâu. Càng đáng trách hơn là tên Tăng A Ngưu kia, vốn cứ tưởng hắn là tên trâu đất thật thà, ngô nghê thế nhưng cũng dám tính kế hạ thủ với ta!!! Một tên hồ ly giảo hoạt ta đã không đối phó nổi, nếu như thêm một tên sói háo sắc cùng một tên trâu bảo thủ si tình kia, cuộc đời ta còn đào đâu ra tự do nữa đây? Hơn nưa với tinh lực siêu cường của ba tên đó, nếu như đúng như kế hoạch của bọn họ, chưa quá ba ngày ta đã bị ép thành rau khô mất thôi.
Phải làm sao đây? Đào hôn thì ta không dám nữa rồi, trải qua sự kiện kinh tâm động phách vừa rồi…đầu ta cũng không còn đâu ý nghĩ rời nhà bỏ trốn nữa, nhưng vừa nghĩ đến cuộc sống bị ba con thú kia canh chừng gắt gao cả ngày ta thật không nuốt trôi nổi.
Nghe thấy tiếng bước chân của ba nam nhân kia ngoài cửa, ta vội vàng nhảy tót lên giường, trùm chăn tiếp tục giả vờ ngủ say.
“Hí hí~~~ vật nhỏ này, ngay cả ngủ cũng không yên như vậy.” Nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ, móng vuốt thon dài khẽ chạm nhẹ định vuốt ve cục bột trắng trắng hồng hồng này.
“Ưm~~~” Ta giả bộ nhíu mày, xoay người vào trong, nhất định phải để ý đồ ghê tởm của tên sắc lang này thất bại.
“Tiểu thư Nha Nha, mau dậy thôi, đã đến giờ ăn trưa rồi.” Đôi tay đầy vẻ quan tâm yêu thương đặt lên vai ta, trong mắt mỗ ngưu còn mang theo một chút dịu dàng mê hoặc: “Bữa trưa hôm nay có món thịt gà kho nàng thích nhất đó.”
“Đừng làm phiền ta!” Ta kéo chăn trùm kín mặt, hứ, ăn xong ta ngươi mới làm đúng không, sau này ta nhất định không để thức ăn ngon dụ dỗ nữa, tuyệt đối không để cho tên sắc ngưu nhà ngươi đắc ý.
Thân thể cao lớn nhẹ nhàng ngồi bên cạnh giường, nhìn đôi mi khẽ rung động liền cười gian tà: “Tiểu đồ nhi, mau dậy đi, nếu không dậy vi sư sẽ nằm lên giường đó.”
Sau đó là một loạt âm thanh tận lực cởi áo xoàn xoạt.
“Các ngươi cút hết cho ta!” Thật không thể nhịn được nữa, ta giật lại áo ngủ bằng gấm, bàn tay nhỏ bé chỉ vào cả ba tên cầm thú: “Vừa rồi mấy lời các ngươi nói ta đã nghe thấy hết rồi, đêm bị trúng xuân dược kia không phải các ngươi đã hứa với ta rồi hay sao? Chỉ cần ta không muốn các ngươi sẽ không ép buộc ta. Hơn nữa chỉ cần là lời ta nói các ngươi sẽ không phản đối, còn nhớ rõ không đấy?”
“Thật á? Có chuyện này hả? Sao bản vương không nhớ tí gì vậy?” Tên sắc lang yêu nghiệt vô sỉ dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán, đôi mắt lam hẹp dài mang đầy vẻ áy náy đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn đầy phẫn nộ của ta: “Haiz~~~ chẳng lẽ là do bản vương gần đây bận rộn triều chính, ngay đến chuyện quan trọng thế này cũng quên mất? Chắc không phải đâu a, trí nhớ bản vương vô cùng tốt đó. Vật nhỏ, nói dối là không ngoan đâu nha~~~”
“Đúng thế, tiểu thư Nha Nha, đêm đó ta chỉ cam đoan sẽ không rời xa nàng thôi, tuyệt đối không phải lời kia.” Tử y nam nhân áy náy nhìn khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng: “Thế nhưng, A Ngưu hứa với nàng chỉ cần tiểu thư Nha Nha muốn thì ta sẵn sàng lên giường nàng.”
“Cổ Nguyệt Lan, còn ngươi nữa? Ngươi có nhớ rõ không?” Bàn tay nhỏ bé tức đến run rẩy chỉ vào tên hồ ly vẫn ung dung bình tĩnh kia: “Ngươi vừa là sư phụ vừa là tướng công của ta, ngươi sẽ không nhẫn tâm nhìn nam nhân khác bắt nạt nữ nhân của mình chứ?”
“Tiểu Nha Nha, cho dù thật là có chuyện đó nhưng nàng cho rằng vẫn có thể trốn tránh nghĩa vụ hay sao?” Đôi mắt bích lục đầy ẩn ý liếc mắt nhìn ta, đầu ngón tay chạm nhẹ lên bờ môi nhỏ nhắn: “Nàng đã nói thích bọn họ, thậm chí còn muốn giữ bọn họ bên người, nàng nghĩ bọn họ sẽ bỏ qua cho nàng sao? Thế nên, Vương Nha Nha, tự làm tự chịu đi, vi sư không thèm quan tâm đâu.” Nói rồi còn bổ sung thêm một câu: “Nếu không muốn bị bọn hắn sàm sỡ, tự mình nghĩ cách đi…vi sư nhất định sẽ chống lưng cho nàng.”
“Hic hic~~~ các ngươi đúng là cường hào ác bá.” Nước mắt bắt đầu lã chã tuôn rơi: “Ta không muốn hồng hạnh vượt tường, ta không muốn làm một nữ nhân bại hoại, ta không muốn bao dưỡng gian phu!!”
“Hồng hạnh vượt tường? Vật nhỏ, ta thích câu này rồi đấy, thế nhưng nàng yên tâm đi, cả đời ta sẽ không lấy nữ nhân khác, ta sẽ ngoan ngoãn làʍ ȶìиɦ nhân của nàng, lúc nào nàng gọi đến thì đến bảo đi thì đi, còn có thể trên giường cùng nàng cá nước thân mật, nàng vui vẻ ta sẽ khiến nàng càng vui hơn, nàng khó chịu mặc nàng đánh mắng. Nàng tìm đâu ra một tình nhân ngoan ngoãn như ta chứ, nàng nói thử xem đúng không, hửm?
“Tiểu thư Nha Nha, chỉ cần nàng để ta ở bên cạnh, mỗi này được nhìn nàng, hôn nhẹ nàng, đối với ta như vậy đã đủ lắm rồi.” Trên dung nhan tuấn tú hiện rõ vẻ thâm tình không hối hận: “Còn nữa nha, nếu nàng bị Nguyệt công tử và Lang Minh Thần chèn ép quá sức có thể đến phòng ta ngủ một đêm mà.” Nói xong, trên mặt lại ửng đỏ e thẹn: “Dù cho chỉ là tiểu thiếp không được sủng ái, A Ngưu cũng cam lòng a~~~”
“Các ngươi là một lũ biến thái~~~ các ngươi mau cút hết cho ta~~~” Ba tên nam nhân này, đúng là điên hết cả lượt…cái gì mà tình nhân, cái gì mà tiểu thiếp, toàn là nói nhăng nói cuội, bịa đặt trắng trợn~~~
“Tiểu thư Nha Nha, chăn của nàng bị rơi xuống kìa.” Hắn đỏ mặt đến gần, nhẹ nhàng gạt móng vuốt hồ ly ra, trong lúc giúp ta kéo lại chăn lên ngón tay không biết cố ý hay vô tình lướt nhẹ qua quả anh đào béo mập ở nơi tròn trịa cao ngất, thấy thân thể nàng khẽ run rẩy, trong mắt xoẹt qua một tia tử quang: “Ta xuống bếp mang bữa trưa lên cho nàng đây.”
“Tiểu yêu tinh, cái đầu nhỏ này đừng suy nghĩ bậy bạ đen tối gì nữa, bản vương nhất định sẽ khiến nàng vô cùng, vô cùng ~~~ hạnh phúc*!!!” Đôi mắt lam tà mị nhìn đường cong mê người ẩn hiện, ngón tay gợi cảm vuốt ve đôi môi anh đào phấn nộn, sau đó dịu dàng cúi đầu, lưỡi sói ɭϊếʍƈ nhẹ lên làn môi, đợi đến lúc ta định ngoác mồm chửi mắng, hắn liền giảo hoạt lẻn vào trong đùa giỡn khắp nơi…(*hạnh phúc trong tiếng trung phát âm giống tính phúc, còn tính phúc là gì chắc các nàng cũng biết rồi đó *cười dưm*)
“Ưm ~~~ cút ngay~~~” Ta dùng tay đẩy cái đầu sói nhà hắn ra: “Cút ~~~ nếu không muốn ta nổi cơn điên thì nhanh cút cho ta~~~ á á á~~~”
“Vật nhỏ, vậy ta đi ra ngoài đây, nàng trước mặc quần áo cho kín đáo lại đã, đợi chút nữa gặp lại nha.” Vừa dứt lời lại ɭϊếʍƈ khóe môi: “Yêu tình ngon miệng như vậy, bản vương chính là không nhịn được muốn tận lực hưởng thụ một lần.”
“Á á á ~~~ cầm thú ~~ biến thái ~~~ đồ điên ~~ cuồng sắc ~~” chưa hết, ta hít thở lấy sức sau đó bổ sung thêm một câu: “Đồ thú ch.ết tiệt ~~~ Vương Nha Nha ta ~~~ không để ngươi thực hiện được ý đồ đâu ~~~”
“Tiểu đồ nhi, bây giờ đã biết trêu chọc nam nhân đáng sợ cỡ nào chưa?” Hắn lạnh lùng thêm dầu vào lửa, đôi tay dài vung mạnh lên kéo xoẹt cái áo ngủ bằng gấm trên tay ta, đầu ngón tay mê hoặc nghịch loạn trên da thịt trắng nõn, lục quang trong mắt lóe sáng: “Nếu như không vì bọn hắn vì nàng mà hi sinh rất nhiều, nàng lại không nỡ rời xa bọn hắn, vi sư có thể để xảy ra tình cảnh như vừa rồi sao?”
“Nhưng cũng không cần dùng thân thể để báo đáp chứ ~~~”, ta hét ầm trút giận lên hồ ly: “Vì sao ngươi không giúp ta? Vì sao ngươi không giúp ta?”
“Tiểu Nha Nha, vi sư không giúp nàng đâu.” Hắn chậm rãi kéo thân thể nhỏ bé đến trước mặt, bàn tay to nắm chặt bộ ngực sữa đầy đặn: “ Không nỡ rời xa bọn hắn thì để bọn hắn sàm sỡ nàng đi, nàng cho rằng trên đời này có chuyện tốt đẹp như vậy sao?” Làn môi nhẹ nhàng cắn lên đôi môi anh đào của nàng: “Nếu không muốn bị bọn hắn sàm sỡ thì tự mình nghĩ cách đối phó đi ~~~”
Không sai, tuy rằng ta là một con cừa nhỏ nhưng muốn đấu với hai tên cầm thú kia hẳn cũng không phải việc gì quá cao siêu đi…