Chương 92: Ngược luyến tàn tâm
Edit: Gấu Honie’s
Sáng sớm ngày thứ hai, mưa gió vẫn rất mạnh, ta đẩy cửa ra nhìn bên ngoài trời mưa, mấy nam nhân sau một đêm mưa gió, hẳn là không có việc gì đi.
“Nha Nha tiểu thư, Nha Nha tiểu thư, người mau ra đây!”
“Có chuyện gì?” Từng trận từng trận gõ cửa làm ta giật mình tỉnh khỏi trầm tư, mở cửa ra, thấy Cổ Ba lão bá khẩn trương đến. “Cổ gia gia, người làm gì mà khẩn trương vậy?”
“Huhu~~~ đều là ta không tốt, không chiếu cố trang chủ tốt, tối hôm qua gặp mưa, lại thương tâm quá độ, hôm nay người đã ngã bệnh, phát sốt nói loạn lung tung. Nói cái gì sống không thể yêu, cái gì ch.ết để quên đi.” Ông lão vừa lau nước mắt, vừa níu tay ta “Coi như Cổ gia gia cầu tiểu thư tha thứ cho trang chủ đi.”
“Ta vì sao phải tha thứ cho hắn, hắn muốn ch.ết cũng không ai cản hắn được, không phải sao?” Kéo tay áo lại, ta cười lạnh “Hừ! Ta không tin hắn sẽ ch.ết!”
“Tiểu thư à, cho dù trang chủ có thần công hộ thể, nhưng không ăn không ngủ như vậy dù là thần tiên cũng sẽ ch.ết nha! Huhu~~~ người không thấy hắn như vậy thật là khiến cho người ta thương tâm”.
“Cổ gia gia, trở lại nói cho hắn biết, hắn ch.ết là tốt nhất, đỡ làm cho ta thấy phiền lòng.”Tha thứ cho hồ lý ngàn năm kia, liệu ngày sau ta còn sống yên ổn sao?
“Tiểu đồ nhi, nàng thật sự muốn như vậy.” Một thân bạch y thê lương buồn bã đứng trong mưa, sắc mặt tuấn tú càng nhuộm màu ảm đạm dọa người. “Cổ Ba, ai cho ông đến tìm nàng?”
“Trang chủ, người thật là, đã phát sốt lại chạy ra đây?” Cổ bá yêu thương chạy tới đỡ đến một thân bạch y đang lung lay như sắp đổ: “Tiểu nhân thấy người cả đêm gọi Nha Nha tiểu thư, ta mới đến tìm nàng.”
“Ngươi buông ra, ta còn đi được.” Hắn gian nan từng bước đến được cửa phòng, quyến luyến nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang kiêu ngạo. “Tiểu Nha Nha!! thật tốt, chỉ cần nàng ở lại bên ta, ta đã thỏa mãn” Nói xong thân thể mềm yếu vô lực ngã xuống nền đất lầy lội.
“Trang chủ, người làm sao vậy ~~ Huhu ~~ Ba thúc xin người đấy, theo ta trở về thôi, còn như vậy nữa thân thể người sẽ suy sụp. Vừa dùng ô che lại những hạt mưa rơi xuống người chủ tử vừa nhìn ta cầu xin: “Nha Nha tiểu thư, người coi như thương lão, khuyên trang chủ giúp lão”
“Là ta không tốt, đừng cầu Nha Nha.” Hắn từng bước vô lực bước đến, nhìn khuôn mặt hồng hồng của thiên hạ trong lòng, thâm tình thủ thỉ:”Nha Nha ~~ Nha Nha của ta ~~ đồ nhi yêu dấu của ta ~~”
“Nguyệt công tử, trở về đi, đừng lãng phí tinh lực nữa.” Nhìn một thân lầy lội, toàn thân trên dưới không còn chút nào ưu nhã của nam tử thường thấy, ta hung hăng đóng cửa phòng, triệt để nhắm mắt làm ngơ.
“ Vương Nha Nha, nàng quả thật nhẫn tâm.” Mắt thấy hồ ly vô lực nằm trên mặt đất, nhúc nhích cũng không được.
“Trang chủ, người tỉnh mau, đừng dọa ba thúc, mau tỉnh lại”
“Ba thúc, ta không sao!” Thân thể cường tráng vô lực đứng dậy, nhìn cửa phòng đóng chặt thê lương cười. “Chúng ta đi thôi.”
Sáng sớm nắng chan hòa, vốn định mang theo tiểu bạch thái đi bộ ra hoa viên, nhưng khi mở cửa phòng, nhìn thấy mặt Vi Bức lão đầu u buồn, ta cố gắng không nhìn tới tròng mắt dọa người đó “Có việc gì vậy Phúc quản gia?”
“Nha Nha tiểu thư, người theo ta đến đấy.” Tuy rằng chỉ nói một câu như vậy cũng đã khiến ta hết hồn.
“Có thể nói trước là chuyện gì không?” Nếu như là chuyện về mỗ lang kia, ta sẽ không đi.
“Vương gia nhà ta hiện tại người không ra người, quỷ không ra quỷ Nha Nha tiểu thư phải chịu trách nhiệm.” Khuôn mặt hiện lên biểu tình khủng bố. “Không muốn tiểu nhân ra tay mời tiểu thư đi.”
“Ha ha, không cần ngươi động thủ, ta tự đi là được.” Bày ra vẻ mặt vậy, ta có thể không theo sao?”
“Vương gia ~~ ngài không thể như vậy nha ~~ nếu ngài ch.ết ai sẽ cầm quân đánh giặc đây?” Toàn bộ hắc y vệ quỳ trên mặt đất, nhìn qua vọng thê thạch bên hồ. “Chúng tiểu nhân xin ngày, mau quay trở lại.”
“Vương gia, ta đã mang Nha Nha tiểu thư đến, ngài hãy bỏ ý định tự tử đi.” Phúc quản gia tận tình khuyên bảo mỗ lang đang đứng bên hồ “Vương gia, mau quay trở lại, hồ nước rất sâu, ngài lại không biết bơi, rơi xuống nước rất nguy hiểm.”
“Nếu vật nhỏ không tha thứ cho ta, ta sống trên đời này còn ý nghĩa gì chứ.” Khuôn mặt yêu mỹ thê thảm nhìn nữ tử sắt đá đứng trên bờ: “Vật nhỏ, nàng thật sự không muốn gặp ta sao? Nàng có tha thứ cho ta không?” Nói xong nín thở nhìn khuôn mặt hồng hồng của thiên hạ, nỗ lực tìm kiểu biểu tình trên đó, chỉ cần một chút không muốn, hắn cũng thỏa mãn rồi.
“Ta không phải tự nguyện đến.” Ta là ăn ngay nói thật nha “Nếu như ngươi muốn ch.ết thì ch.ết đi.” Trời lạnh như vậy,ngã xuống hồ không ch.ết đuối thì cũng là ch.ết rét, nếu hắn thật lòng muốn ch.ết, ta cần gì phải khuyên hắn.
“ Nàng ~~~ nàng ~~~ đương nhiên muốn ta ch.ết, ta ch.ết nàng có thể tìm tiểu bạch kiểm kia, sau đó cùng hắn sống phong lưu khoái hoạt phải không?” Nhìn thiên hạ trước mắt mà hắn ngày đêm tưởng nhớ lại quyết liệt như vậy, mỗ lang tức giận công tâm. “Nói đi, rốt cuộc có phải vậy hay không?”
“Ngươi rốt cuộc cũng muốn đi xuống?” Ta chậm rãi đến gần hắn, nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Nàng muốn ta ch.ết đúng không?. Hắn cao giọng chất vấn “Vương Nha Nha, nàng muốn hồng hạnh vượt tường đúng không?”
“Hừ, chỉ biết ồn ào, ta đây giúp ngươi một tay.” Ta nhấc chân lên, hạ đúng mông bạn sói nào đó. “Đi tìm ch.ết đi.”
“A ~~ Vương gia, người làm sao vậy.” Trong thời gian ngắn nhất, chúng thị vệ lập tức nhảy xuống cứu người, kéo bạn vương gia đang hấp hối nào đó lên bờ.
“Mang hắn về vương phủ đi, hắn sẽ không ch.ết đâu.” Lạnh lùng nhìn thị vệ đang vây quanh hắn, sau đó ngênh ngang đi.
“Cút ngay cho ta”. Hắn hung hăng quát lên, sau đó chua xót nhìn bóng lưng hồng nhạt đang xa dần, tiểu yêu tinh, nàng thế nào không để ý tới ta.
“Ta không ăn đồ ăn này, mang về cho ta.” Đem đồ ăn đến bàn, mỗ ngưu phụng phịu nhưng không dám chống lại “ Nếu ngươi còn như vậy, ngày mai ta cho ngươi dọn dép cuốn gói khỏi đây.”
“ Đừng nóng giận, ta đi, ta đi làm lại là được, nghìn vạn lần đừng đuổi ta đi.” Vội vàng chạy đi mất, tuy hôm nay hắn đã bị khó dễ vô số lần, nhưng chỉ cần được ở lại thì có cho hắn đốn củi giặt quần áo hắn cũng bằng lòng.
“Trở về cho ta.” Ta lạnh lùng gọi gắn lại, nhẹ nhàng hất cằm “ Cửa sổ bên bị nứt sơn, ngươi đi sơn lại cho ta, bên kia có cây liễu, ngươi mang nó về trồng cho ta, còn có ta thích nhất áo ngủ bằng gấm, ngươi mang về cho ta. Nếu như không làm tốt, ngươi cũng đừng xuất hiện trước mặt ta.”
“Được được, Nha Nha tiểu thư, ta đi là được.” Nói xong thân thể phi ra ngoài mất dạng.
“Cho ta một ít nữa.” Ngồi ở đình viện, vừa ăn vừa nhìn mỗ ngưu bóc lạc, lại còn tỏ vẻ không hài lòng nói “Một đại nam nhân như ngươi, có thể làm chuyện gì tốt hơn không? Ngươi vô dụng như vậy, giữ lại bên người thực sự lãng phí lương thực.”
“Ta đi làm một lần nữa”. Trên mặt hắn một mảnh hồng hồng, từ trước đến nay thái tử gia như hắn đã phải làm việc gì nặng nhọc đâu. Bất quá để chiều chuộng nha đầu này, hắn đã luyện trù nghệ đến xuất quỷ nhập thần. Chuyện nho nhỏ này hắn cũng có thể ứng phó được.
“Hừ ~~ thật là vô dụng.” Ta châm chọc khiêu khích nói “Ăn không được nữa thì lập tức cút khỏi mắt ta.”
“Đừng đuổi ta đi, ta nhất định sẽ làm tốt.” Bỏ hạt lạc trên tay xuống, hắn cầm lấy cây búa đóng xuống, bộp một tiếng, chiếc ghế mảnh mai bị lực mảnh của hắn làm vỡ nát.
“Thái tử gia, xem ra ngươi làm không được rồi. Mau trở về Bắc quốc đi.”
“Ta ở đây vọng nguyệt nhớ cố hương được rồi.” Sau đó ủy khuất cúi đầu, cầm lấy kim chỉ, khâu cho ta áo ngủ bằng gấm.
“Nhớ kỹ, không được làm áo ta làm hỏng đâu đấy.” Nhìn bức tranh nam nhân tỏ vẻ đáng thương trước mắt. Ta lại nói “Nếu như không hợp ý ta, ngươi hẳn là biết chuyện sau đó?”
“Ta biết rồi.” Da đầu hắn khẽ run lên, ai oán liếc nhìn ác bá trước mặt. “Ta sẽ làm tốt.”
“Tiểu nha đầu, tay của ta bị kim đâm.” Nhìn ngón tay chảy máu, hắn buồn buồn đưa tới trước mặt giai nhân “Nàng xem cho ta.”
“Xem cái gì, mau khâu cho ta.” Nhìn mỗ ngưu xe chỉ luồn kim trước mặt. Hừ ~~ ẻo lả, lúc đầu là băng sơn mỹ nam thuận mắt vậy, hiện tại như hiền thê bị ủy khuất, thật là không vừa mắt chút nào.
“Ta biết rồi.” Để ở lại với nha đầu này, du là bị ngược đãi hắn cũng cam tâm tình nguyện.