Chương 30: Bức ảnh lồng khung khính
Mai Thanh bắt đầu cảm thấy sốt ruột và lo lắng. Từ lúc cô đến cơ quan cho tới giờ đã là 3 giờ chiều nhưng vẫn chưa gặp Bách. Điện thoại của anh ngoài vùng phủ sóng. Cách đây một tiếng, cô đành gọi điện về nhà anh nhưng bà mẹ của Bách mà cô biết có thói quen sáng nào cũng dậy sớm từ 4 giờ 30 nói rằng từ lúc tỉnh giấc bà đã không nhìn thấy Bách. Bà cũng đang rất sốt ruột và mong rằng nếu cô có thông tin gì thì hãy báo sớm cho bà biết.
Sáng nay thiếu tá Trịnh Hữu Bình chính thức gị tạm giam. Mai Thanh muốn là người đầu tiên báo cho Bách tin đó. Đúng 4 giờ, cô nhận được điện thoại. Số của Bách hiện lên. Cô mừng rỡ nhấn phím màu xanh.
- Anh Bách, có chuyện gì mà anh tắt máy từ sáng? Sếp đang tìm anh. Vụ quái nhí liên quan đến cả đường dây trong Nam nữa. Anh đành phải phụ trách luôn vậy. Anh sẽ kết hợp với cảnh sát hình sự trong đó.
- Anh đang trên đường về. Từ Trại Hoa Đỏ.
Nghe giọng nói của Bách, Mai Thanh giật mình.
- Có chuyện gì vậy? Đừng nói với em là lại thêm một xác ch.ết nữa nhé.
- Gần như thế.
- Anh đừng làm em sợ chứ. Em chưa thấy vụ nào như thế này.
- Anh cũng vậy. Ngoài ra anh còn tìm thêm được một vài thứ nữa.
- Thứ gì vậy?
- Một con đường…đôi giày…Giọng của Bách bất thần tắt ngúm và tiếng réo của sóng âm bị mất khiến Mai Thanh tin rằng anh vẫn chưa ra khỏi con đường rừng. Cô đã gọi đi gọi lại đến hàng chục lần mà không được. Thậm chí cả tiếng sau, số thuê bao của anh vẫn ngoài vùng phục vụ. Mai Thanh nhìn đồng hồ liên tục. Khi kim giờ nhích lên con số 7 và cô bắt đầu nghĩ đến một sự chẳng lành thì Bách xuất hiện ngoài cửa. Trông anh hốc hác và bẩn thỉu như mò lên từ dưới hầm mỏ. Tuy nhiên, cô cũng không trao đổi được với Bách lời nào vì anh tức tốc phóng lên tầng trên và nửa tiếng sau đó thò cổ vào cửa phòng.
- Có gì trao đổi sau nhé. Anh phải ra sân bay.
Nhưng lúc Bách vừa đi khỏi, cô mới phát hiện ra rằng chuyến bay của anh cất cánh lúc 11 giờ đêm. Nếu là người cẩn thận thì đi từ 9 giờ đã là sớm. Lúc này mới có 7 giờ 30, chẳng lẽ anh không có đủ 10 phút nán lại trao đổi với cô sao? Mai Thanh cảm thấy nghi hoặc, song từ lúc làm cùng anh, cô đã đủ thời gian để hiểu tính cách của người đồng nghiệp. Bách là con người cẩn thận, đôi khi hơi cứng nhắc nhưng không có bất kỳ hành động nào thừa. Trong vòng tiếng rưỡi này, chắc chắn không phải anh tạt vào một quán cơm bình dân bào đó cho dù cô biết chắc anh đã nhịn đói từ sáng đến giờ.
Ngay khi chui vào chiếc xe buýt con thoi chật ních người đưa đám hành khác từ máy bay vào phòng chờ, Bách đã bật điện thoại trở lại. Anh không có hành lý gửi nên rất nhanh nhẹn đi thẳng ra cửa. Chuông điện thoại liên tục réo. Một số tin nhắn của Mai Thanh nói rằng hãy gọi điện ngay cho cô khi nào có thể. Một cuộc gọi của mẹ anh. Lúc này Bách mới nhớ mình vẫn còn người thân trên đời, anh cuống quýt xin lỗi và hứa rằng sẽ gọi điện về hàng ngày để bà yên tâm. Tới tấp các cuộc gọi của đồng nghiệp sở tại. Họ thông báo địa điểm tụ họp quen thuộc của nhóm quái nhí và một đại ca của chúng. Khi Bách đón được chiếc taxi dù đang phóng như bay vào sân để tranh khách, anh nhận được cú điện thoại của trung tá Phả.
- Khoẻ không anh bạn? – Trung tá Phả vẫn vui vẻ như một người bạn vong niên lâu ngày không gặp.
- Yếu lắm sếp ạ. Đang phải đi công cán mà từ sáng đến giờ chưa có hột cơm nào vào bụng.
- Các cậu cứ làm khổ mình. Chuyện đâu có đó cứ từ từ rồi tính. Thằng em tôi…Trung tá Phả bắt đầu kề cà và Bách thấy sốt ruột. Máy điện thoại của anh đổ thêm một hồi chuông nữa báo hiệu đang có cuộc gọi thứ hai.
- Có chuyện gì không sếp? Em đang có điện thoại.
- À không có gì đâu, chỉ là cậu phiên dịch hôm nọ đã dịch được câu mà cậu hỏi. Cậu ta cẩn thận nên nhờ tôi nhắn lại rằng nghĩa của cả cụm từ đó là “Đứa trẻ bị mất tích”. Cô Diên Vĩ nói lại không chính xác, sai mất vài âm tiết nên mới đầu cậu ta chưa luận ra được. Hơn nữa, cái không khí của Trại Hoa Đỏ làm cậu ta lú lên rồi. Tôi thề với cậu là lần sau có thêm cái xác ch.ết nào nữa cũng đừng hòng kéo tôi ra đó một lần nữa. Hôm tôi về kể lại cho bà nhà, bà ấy…
- Vâng cảm ơn bác, tôi nghe điện thoại chút rồi sẽ gọi lại sau nhé.
Bách cúp máy cái rụp chấm dứt câu chuyện huyên thuyên của ông trung tá già. Anh tin chắc trăm phần trăm rằng ông ta cứ kiếm cớ gọi cho anh để hàn huyên. May phước rằng Bách không phải làm việc cùng ông ta, nếu không chắc sẽ phát điên lên mất. Cú điện thoại sông song đến từ người đồng nghiệp nói giọng miền Tây rất khó nghe.
- Rất tiếc phải báo cho cậu biết là bọn kia đã chuyển địa điểm và giờ hẹn. Chúng đổi sang 10 giờ tối mai ở một quán bar nằm trong Quận 10, nên tối nay cậu cứ việc ăn no ngủ kỹ nhé.“Ơn trời”, Bách lẩm bẩm và bảo người lái xe.
- Cậu tìm cho tớ một quán cơm bình dân ngon nhất thành phố.
Quán bar được thiết kế thao kiểu hang động Nam Mỹ với những dây leo giả quấn chằng chịt trên tường. Vách đá giả được làm bằng giấy bồi sơn phết rồi phun nhũ óng ánh. Khói thuốc mù mịt quyện vào ánh đèn mờ ảo đủ màu xanh lá cây, đỏ và tím khiến bar Amazon giống như một hang động sơ khai thực sự. Huỳnh Văn Biềng, người đồng nghiệp nói giọng miền Tây ra dấu với một cậu phục vụ trẻ măng rồi hất đầu lên trên. Bách theo chân anh ta lên tầng. Anh kinh ngạc thấy tầng trên bày năm chiếc máy đánh bạc với đám đàn ông đàn bà đang chúi mũi vào đó.
- Nó làm lậu.
- Biềng giải thích bằng giọng thì thầm và ra hiệu cho Bách đi tiếp.
Khi họ lên đến tầng trên cùng, Bách thấy một cầu thang gỗ nhỏ xíu dẫn lên tầng áp mái. Biềng vẫn tiếp tục leo lên. Đó là một nhà kho tối om, nóng nực đến kinh hoàng và ngay lập tức BÁch phải hắt hơi vì bụi xông vào mũi. Sớm ngày hôm qua, một đồng nghiệp của anh đã áp tải thằng nhóc tay trong vào đây để làm một thứ mồi nhử. Nó sẽ có nhiệm vụ dàn xếp một cuộc hẹn đông đủ với hội đồng quái nhí. Nguy hiểm hơn khi thông tin mới nhất khẳng định rằng tất cả đều được giật dây bởi một băng đảng xã hội đen khác. Biềng đã bí mật gắn con chip ghi âm vào căn phòng tầng bốn là nơi chúng tụ họp. Những thành viên khác trong đội cảnh sát hình sự đang giả đò ngật ngưỡng dưới tầng một. Họ sẽ ập lên bất cứ khi nào Biềng ra hiệu lệnh. Từ cái nhà kho tối tăm này, Bách có thể nghe rõ cuộc đàm thoại của chúng.
- Hằng đen cử mày vào đây có việc gì ?
- Một giọng nam đang vỡ phát ra đều đều như một đại ca cỡ bự trong phim Hồng Kông.
- Bọn em cần cứu viện. Vòm ngoài kia có thêm một nhóm nữa.
- Thằng bé tay trong cất giọng rụt rè, sợ hãi.
Bách lo sốt vó. Cứ cái cách nói kiểu này thì thể nào thằng nhóc cũng làm lộ vở. Hơi nóng từ mái tôn hấp xuống khiến mồ hôi trên người Bách vã ra như xông hơi. Anh đang ngồi cạnh những lùm những đống đồ cũ không biết là thứ gì. Tay anh quờ phải một vật phẳng có vẻ như là một khung kính. Mặt kính toả ra chút hơi mát nên Bách áp hẳn cánh tay trần vào đó cho hạ nhiệt.
- Tình hình làm ăn ngoài đó thế nào?
- Lần này giọng nói là của một gã đàn ông chừng 30-40 tuổi.
- Chán lắm đại ca ạ. Bọn em đang bị “nhòm ngó” nên đứt cước, đành đói rã họng.
Biềng rút bật lửa châm thuốc hút. Ánh lửa xẹt lên rồi tắt ngấm. Trong khoảnh khắc của ánh sáng, Bách nhận thấy ngay trước mắt mình là một bàn thờ trang trí loè loẹt hoa giả theo một thứ tôn giáo nào đó. Có vẻ như chiếc Zippo của anh ta bị hết xăng. Biềng vẩy vẩy bật lửa. Bách lẩm bẩm nhái theo giọng anh ta.
- Nóng thấy mồ còn hút thuốc nữa cha nội.
- Ông không biết tụi tôi trong này toàn lấy nóng trị nóng à.
Biềng lại bật đá lửa. Sau vài lần thì chiếc Zippo cũng nhả cho anh ta chút lửa đủ để châm một điếu thuốc. Ánh mắt anh bất thần chạm vào chiếc khung kính và chợt giật mình. Đó là bức ảnh chân dung của một cô gái. Cô ta đang mỉm cười, chiếc răng khểnh khiêu khích tinh nghịch. Tuy nhiên đôi mắt lại nhìn Bách vẻ nghiêm nghẹ. Ánh lửa tắt ngấm, chỉ còn chút đốm đỏ từ đầu điếu thuốc trên môi Biềng.
- Ông cho tôi mượn cái Zippo nào.
Bách vội vàng đưa chiếc bật lửa vào sát khung kính. Mặt kính phủ mờ đầy bụi song không chối bỏ được cái cảm giác vửa nảy lên trong đầu anh, ấy là người trong ảnh nhìn rất quen, như thể anh đã từng gặp ở đâu rồi mà không thể nào nhớ nổi. Bức ảnh cũ kỹ song người trong ảnh rất đẹp. Biết đâu cô ta là một diễn viên hay ca sĩ nào đó cũng nên. Ca sĩ, diễn viên bây giờ thi nhau mọc ra như nấm sau mưa, chỉ có đứa em họ anh đang học trung học là nắm rõ lai lịch của từng cô như công an hộ khẩu. Thậm chí cô nào mới mất điện thoại hay mua được ô tô mới nó cũng biết hết. Nhưng tại sao một tấm ảnh đẹp như vậy lại bị tống lên cái nhà kho bụi bặm này. Chẳng ai đi vứt một bức ảnh được chụp và lồng khung công phu trừ khi chủ nhân của nó đã ch.ết. Nghĩ đến từ đó, anh giật nảy mình và không thể nào tập trung vào những giọng nói ồn ào dưới kia nữa. Chiếc bật lửa đã hết sạch xăng và đôi mắt Bách lại chìm vào bóng tối. Nhưng khuôn mặt dưới lớp kính mát lạnh cứ lởn vởn trong đầu anh và mãi những năm sau này, anh vẫn phân vân không biết có nên tin rằng các câu chuyện thần bí mà mẹ anh vẫn kể là có thật.
Cú chăng lưới đêm hôm đó thành công ngoài sức tưởng tượng. Nhưng sau khi lũ quái nhí bị tống hết lên xe hòm với người áp tải bên cạnh, Bách nhất quyết không theo xe về trụ sở. Anh tìm gặp người quản lý đang tru tréo phân bua với đám khách nhốn nháo rằng anh ta không hề biết gì về chuyện này, làm sao anh ta có thể quản lý được chuyện riêng tư của khách hàng. Bách hỏi anh ta về chủ nhân của toà nhà.
- Chịu, chúng tôi đi thuê. – Gã quản lý cong cớn.
Bách mất hai ngày trời để liên hệ với người chủ của ngôi nhà nhưng họ cũng chỉ là người mua lại. Từ lúc mua, họ đã thấy những đồ đạc đó ở trên kho rồi nhưng vì vội cho thuê để kiếm thu nhập, họ vẫn chưa có thời gian dọn chúng đi. Người chủ cũ mà Bách liên lạc được cũng không phải là chủ nhân thực sự của đống đồ đạc đó. Anh ta chỉ là người họ hàng của ông chủ đã mất và cô gái trong bức ảnh là con gái ông ta.
Vừa mới đến cơ quan, trung tá Phả đã được một nhân viên cấp dưới cho biết có người tên Bách vừa gọi điện cho ông. Anh ta nói rằng có việc gấp và muốn ông gọi lại. Trung tá Phả vui vẻ nhấn số của Bách. Ông rất mến anh chàng hình sự này. Vừa mới tiếp xúc, ông đã nhận ra rằng Phan Đăng Bách là một con người thật thà và trung thực. Ông thích những người thật thà, trung thực, mỗi tội cậu ta cứng nhắc nhu ông cán bộ thời chiến.
- Chào người hùng, mới sáng sớm có chuyện gì quan trọng kiếm tôi vậy? Đừng có điệu cổ tôi đến Trại Hoa Đỏ nữa đấy nhé. Nếu là rủ tôi đi uống rượu ngô thì tôi đồng ý.
- Có việc này rất quan trọng cần nhờ bác. Bác có thể tìm giúp tôi danh sách tất cả những đứa trẻ bị mất tích ở cái bản bây giờ là Trại Hoa Đỏ.
- Tôi đưa câuj hết rồi còn gì. Có 13 đứa cả thảy.
- Bác cố gắng lật lại hồ sơ giúp tôi. Hồ sơ từ trước đó nữa. Việc này vô cùng quan trọng.
- Được rồi. Tôi tìm giúp cậu. – Trung tá Phả càu nhàu. – Tìm được nhớ trả ơn bữa nhậu đấy nhé.
- Bác muốn gì cũng được. Thêm nữa, bác tìm hiểu giúp cho truyền thuyết về lời nguyền của dòng họ Quách.
- Tôi kể nát miệng cả chục lần rồi còn gì.
- Không, các truyền thuyết thường có rất nhiều dị bản, hơn nữa câu chuyện này xảy ra cách đây từ vài thế kỷ rồi, nên rất có thể nó đã bị tam sao thất bản. Bác cố gắng tìm giúp “bản gốc” được không?
- Toàn việc lăng nhăng. Cậu không có nhiệm vụ gì ác chiến hơn để giao cho tôi à?
- Việc này quan trọng lắm. Hy vọng bác nhận lời giúp.
- Thì tôi nhận rồi còn gì. Sẽ có tin sớm cho cậu. Chúc cậu một ngày tốt lành.
Đầu dây bên kia chào và cúp máy. Trung tá Phả càu nhàu.
- Mới sáng giời ra đã lời nguyền với chả truyền thuyết.
- Rồi ông nói to, giọng sang sảng. – Anh em chuẩn bị bụng dạ nhé. Hôm nay máy giời bà xã mình đồng ý chiêu đãi một chầu sách bò đấy. Đêm qua tớ tỉ tê mãi.
Tiếng reo hò ủng hộ vang lên trong phòng. Trung tá Phả phấn khởi đặt ấm nước sôi để pha trà sáng theo lệ thường, quên biến mất cuộc nói chuyện với Phan Đăng Bách.