Chương 8
Mấy buổi sáng tiếp theo, Wulfric đi câu cá với nam tước Renable và vài quý ông khác. Đôi khi anh ngồi trong thư viện của Renable cùng mấy quý ông thảo luận về chính trị, thương mại quốc tế và sách vở. Anh chơi bi-a nhiều lần với những quý ông có cùng sở thích. Tối nào anh cũng chơi bài kể từ khi anh phát hiện ra chỉ có những người đứng tuổi mới thích chơi bài. Anh cố gắng tham dự càng ít càng tốt vào mấy trò vui vẻ mà không tỏ ra khiếm nhã. Anh luôn tranh thủ ở một mình lúc nào có thể - nhưng rất ít khi anh được ở một mình. Anh đếm từng ngày, gần như từng giờ để được trở về nhà.
Tuy nhiên có một sự kiện mà anh không thể trốn, ít ra nó chỉ diễn ra vào ngày cuối, khi những hoạt động vui chơi giải trí đã lên đến đỉnh điểm. Đó là vũ hội, một vũ hội hoành tráng chưa từng có ở thôn quê, để chính thức công bố hôn ước giữa tiểu thư Magnus và ngài Lewis Wiseman. Rất nhiều láng giềng được mời vì hai mươi bốn vị khách và hai chủ nhà không thể lấp đầy phòng khiêu vũ. “Hầu hết khách của chúng tôi chỉ là những quý tộc nhỏ,” một hai ngày trước ngày diễn ra vũ hội, phu nhân Renable giải thích với Wulfric. “Tuy nhiên họ thích được mời, và ai đấy phải chiếu cố làm việc đó cho họ một hoặc hai lần trong năm. Tôi hy vọng ngài sẽ không cảm thấy những vị khách này quá vô vị.”
“Tôi nghĩ là, ma’am,” anh đáp, vừa nhướng chân mày vừa đưa cái kính một mắt lên, “chúng ta có thể tin vào sự tinh tế trong việc chọn lựa khách mời của bà như mọi việc khác.” Tại sao phải tạ lỗi cho một việc không thể tránh? Tại sao chỉ tạ lỗi mỗi mình anh? Và tại sao phải tạ lỗi cơ chứ? Có một điểm của dòng họ Bedwyn mà anh luôn cảm thấy biết ơn, đó là họ không bao giờ phải tạ lỗi ai cả. Khiêu vũ chưa bao giờ là hoạt động mà anh thích, dù vậy đôi khi cũng phải chịu đựng nó. Buổi khiêu vũ này cũng thế. Vì anh không thể nhốt mình trên giường với một cuốn sách, anh đành phải mặc bộ trang phục chải chuốt như mọi khi, cho phép gã người hầu thắt cà vạt lâu hơn thường lệ, và đi xuống phòng khiêu vũ đúng giờ. Anh nhảy điệu mở màn với phu nhân Elrick, điệu thứ hai với phu nhân Renable, sau đó mong mình có thể đường đường chính chính rút về phòng chơi bài. Khi đến chỗ Mowbury đang đứng, Wulfric nhận ra các cô gái trẻ trông có vẻ không thoải mái, nói thẳng ra là khổ sở. Các cô lộng lẫy trong những bộ trang phục đắt tiền, trang sức láp lánh dưới ánh nến, và những chiếc lông chim được gắn công phu trên mái tóc vấn cầu kỳ - có lẽ họ cố ý làm thế để khiến mình nổi bật giữa những vị khách vừa đến không lộng lẫy bằng họ.
“Tôi đã nhắc Melanie rằng tôi sinh ra cùng sự vụng về,” Mowbury nói với anh, “nhưng con bé cứ khăng khăng rằng tôi phải có mặt và khiêu vũ với ai đó. Tôi đã đề nghị Christine - phu nhân Derrick. Cô ấy lấy em họ tôi, và tôi luôn nghĩ cô ấy là người đoan trang dù Hermione và Elrick dường như không thích cô ấy. Thật mệt mỏi với những buổi khiêu vũ, phải không Bewcastle?”
Christine Derrick đang ở phía bên kia phòng, trò chuyện với ba phụ nữ và một người đàn ông. Wulfric nhận ra vợ chồng mục sư và đoán hai người phụ nữ kia là mẹ và chị gái nàng.
Anh nghĩ nàng là người đẹp nhất nhà. Vợ của mục sư nhìn bình thường, còn cô chị cả thì quá là thô mộc.
Nàng đang mặc một bộ đầm dạ hội màu kem với gấu váy viền ren và hai ống tay áo ngắn được xếp nếp, cổ áo khoét sâu nhưng không đến nỗi khiếm nhã. Mái tóc quăn bóng mượt của nàng buộc một dải ruy băng quanh đầu màu hồng dài đến eo. Dải ruy băng là vật điểm trang duy nhất của nàng, khác xa những cô gái trẻ hâm mộ nàng. Nàng không đeo trang sức, không khăn choàng, không đính lông vũ. Ngay cả cái váy nàng đang mặc trông cũng không còn mới.
Nàng khiến những vị khách nữ trông hết sức lòe loẹt.
“Vậy là phu nhân Derrick đã đồng ý nhảy điệu mở màn với ngài.” Anh nói.
“Đúng vậy.” Mowbury nhăn mặt. “Tôi đã hứa sẽ không giẫm lên chân cô ấy, nhưng nếu tôi có lỡ làm thế thì cô ấy cũng sẽ chỉ cười và nói là dù sao đi chăng nữa chúng cũng cần được mài mỏng, hay điều gì đó đại loại thế. Cô ấy rất dễ thương.”
Kitredge trông căng cứng trong bộ quần áo chật ních, vừa bước đến chỗ nàng và đang được giới thiệu với gia đình nàng. Ngay sau đó bàn tay béo ú, đeo đầy nhẫn của anh ta thoáng đặt trên tấm lưng thon thả của nàng. Những ngón tay của Wulfric siết chặt tay cầm của cái kính một mắt. Nhưng lúc đó, bàn tay của bá tước đã phải rút lại khi Christine Derrick đổi vị trí và khẽ cười với anh ta. Nàng gật đầu và Kitredge đi ra chỗ khác. Chắc nàng vừa hứa nhảy điệu thứ hai với anh ta.
Wulfric thả cái kính một mắt đong đưa trên sợi ruy băng lụa.
* * *
Christine luôn thích khiêu vũ. Không phải lúc nào nàng cũng thích vũ hội - nhất là trong vài năm cuối cuộc hôn nhân của nàng. Oscar bắt đầu không cho nàng khiêu vũ với những quý ông khác, dù nàng đã cố giải thích với anh mục đích chính khi tổ chức vũ hội là có thể nhảy với nhiều bạn nhảy khác nhau. Anh không thể khiêu vũ với nàng suốt đêm, mà nếu anh làm thế thì cũng sẽ đi ngược lại những quy tắc của giới thượng lưu. Hơn nữa anh thích chơi bài hay đàm luận với những người đàn ông khác. Và thế là nàng ở vào thế tiến thoái lưỡng nan, hoặc đứng dựa cột hoặc làm cho chồng mình tức giận. Nàng nhận ra hôn nhân đúng là nhiều thử thách hơn nàng nghĩ. Dù rất đẹp trai, nhưng Oscar không tự tin vào bản thân mình và không tin nàng. Càng ngày anh càng trở nên ích kỳ, chiếm hữu và phụ thuộc. Christine rất yêu anh, nhưng vẫn không thể khiến anh tin tưởng nàng. Thậm chí nàng còn sợ một ngày nào đó nàng sẽ hết yêu anh khi những lời buộc tội của anh ngày càng làm nàng đau đớn hơn và đầy sỉ nhục.
Những ngày tháng khó khăn, đau buồn đó đã qua rồi, và tối nay nàng được tự do nhảy mọi điệu vũ mà nàng thích, nếu có đủ bạn nhảy. Nàng cười suốt điệu mở màn, dẫn Hector trong vũ điệu đồng quê và hơn một lần cứu nguy cho anh khi anh vụng về đi sai hướng trong khi tất cả những người đàn ông khác duyên dáng lướt về phía ngược lại. Kết thúc điệu nhảy, anh cảm ơn nàng rối rít, thậm chí còn hôn tay nàng. Nàng vui vẻ nhảy điệu vũ thứ hai với một bá tước Kitredge đầy mồ hôi và kiên quyết lái chủ đề chuyện trò tránh xa những câu trêu đùa tán tỉnh mà anh vẫn rót vào tai nàng suốt cả tuần. Khi anh dẫn nàng đi qua những cánh cửa kiểu Pháp để hít thở không khí trong lành trong vài phút thì nàng quả quyết với anh rằng trái tim nàng sẽ tan vỡ nếu nàng bỏ lỡ dù chỉ một bước nhảy ở một vũ hội tuyệt vời như thế này.
Rồi nàng khiêu vũ với ngài Ronald Culver - nàng đã biết cách phân biệt hai anh em sinh đôi - và ngài Cobley, một người thuê đất của Bertie đã ba lần cầu hôn nàng suốt một năm rưỡi qua. Nàng cười vui vẻ và nói rất nhiều.
Nàng hài lòng nhận ra điệu vũ nào Hazel cũng được mời và thậm chí cả Eleanor, người rất ghét khiêu vũ, cũng ra sàn khiêu vũ hai điệu.
Nàng cười nồng hậu mỗi khi nhìn thấy Audrey và ngài Lewis Wiseman ở cùng nhau. Dù họ không phô bày cho người khác thấy tình cảm họ dành cho nhau, nhưng có vẻ như cả hai rất hợp nhau trong niềm hạnh phúc ngập tràn. Hạnh phúc là một mặt hàng quý hiếm, nàng mong rằng họ sẽ luôn như vậy.
Audrey vẫn còn là một đứa trẻ lúc nàng cưới Oscar, và nàng luôn yêu mến cô bé.
Nàng lại nhắc mình rằng ngày mai nàng sẽ được về nhà. Thật là nhẹ nhõm, mặc dù có thể nói bữa tiệc rất thú vị và đa số các vị khách đều đáng yêu. Nhưng có ba người đáng ghét, và chỉ ba người đó thôi cũng đủ làm cho mọi thứ trở nên chẳng còn vui vẻ nữa. Mối quan hệ giữa nàng và vợ chồng Basil căng thẳng kinh khủng kể từ sau chuyến dã ngoại. Họ tránh nhau bất cứ khi nào có thể, dù ngày nào Christine cũng quyết tâm là sẽ xem họ như rơm như rác, không để họ tác động đến mình và bắt buộc lắm mới tranh cãi với họ. Nhưng thật khó tìm thấy sự riêng tư tại một bữa tiệc tại gia - hay có lẽ nàng cố gắng chưa đủ. Còn công tước Bewcastle thì đề nghị nàng trở thành nhân tình của anh ta - rồi tận mắt chứng kiến việc anh chồng và chị dâu chồng hạ nhục nàng, chứng kiến nàng bực tức, oán hận và nói lung tung. Tất cả mọi thứ thật đáng buồn.
Nàng nóng lòng muốn về nhà ngay. Không bao giờ, nàng sẽ không bao giờ để mình bị lôi kéo vào bất cứ một hoạt động vui chơi giải trí nào có dính dáng đến giới thượng lưu nói chung, có Hermione và Basil nói riêng nữa. Nàng không tính đến công tước vì trăm phần trăm họ sẽ không bao giờ tái ngộ.
Nàng vô cùng biết ơn và hạnh phúc vì điều đó.
Tuy nhiên, từ lúc có mặt ở phòng khiêu vũ - mọi giây phút - nàng đều cảm nhận được sự hiện diện của công tước Bewcastle. Anh ta trông hết sức bảnh bao và bí hiểm với áo khoác ngoài màu đen, quần ống túm bằng lụa, áo gi-lê màu bạc và cà vạt lụa màu trắng. Anh ta cũng trông như thể đang khinh thường tất cả những người anh ta bắt buộc phải giao thiệp trong buổi tối cuối cùng tại một buổi tiệc tại gia mà anh ta chán ghét. Có thể anh ta cảm thấy hãi hùng khi phải ở cùng một phòng khiêu vũ với những kẻ tháp kém, chẳng có ai có địa vị xã hội gần bằng anh ta. Chẳng hạn như mẹ nàng và Eleanor.
Anh ta khiêu vũ với Hermione và Melanie trước khi đi về phía phòng chơi bài. Nhưng khi nàng chuẩn bị nhảy điệu thứ ba với Ronald Culver, nàng thấy anh ta miễn cưỡng bước trở lại phòng khiêu vũ với vẻ mặt khổ sở và kiêu ngạo, rồi tiến đến chỗ Mavis Page, cô con gái gầy nhom, giản dị của một đại tá hải quân đã mất, mời cô khiêu vũ. Cô gái đã ngồi với mẹ suốt cả buổi tối mà không được ai mời. Cô gái bất hạnh không có cả vẻ ngoài ưa nhìn lẫn cá tính mạnh mẽ để có thể thu hút người khác. Lòng Christine cuộn lên những cảm xúc trái ngược nhau. Tất nhiên là nàng thật sự mừng cho Mavis. Mẹ cô gái, bà Page sẽ hãnh diện khoe khoang sự việc huy hoàng này trong một hai năm tới, có khi là suốt phần đời còn lại của bà. Nhưng có gì đó khó chịu và lo lắng khi chứng kiến công tước cư xử khác thường. Christine thật sự không muốn nhận thấy điểm tốt nào trong con người anh ta, dù rõ ràng là anh ta nhận ra một cô gái bị ra rìa, không có ai mời khiêu vũ và đến cứu nguy.
Ngài Fontain, một người thuê đất khác của Bertie mời Mavis nhảy điệu kế tiếp. Cô gái trông xinh xắn hẳn lên với đôi má ửng hồng.
Sau điệu vũ thứ ba, công tước Bewcastle biến mất vào phòng chơi bài và Christine cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm và vui vẻ. Sau ngày mai, nàng sẽ không bao giờ gặp lại anh ta, sẽ không bao giờ phải nhìn khuôn mặt lạnh lùng và kiêu ngạo đó nữa. Nàng sẽ quên là anh ta đã có một đề nghị nhục nhã, và rằng trong một khoảnh khắc đáng hổ thẹn, nàng đã thất vọng vì đó không phải lời cầu hôn.
Ôi, cái ý nghĩ được trở thành hôn thê của anh ta...
Sự khuây khỏa của nàng không kéo dài lâu. Sau điệu nhảy thứ tư, nàng đang đi về chỗ gia đình mình thì ngài George Buchan và ngài Anthony Culver chặn nàng lại để nói gì đó. Một trong hai người sẽ mời nàng khiêu vũ chăng? Nàng hy vọng thế. Điệu vũ tiếp theo là một điệu valse. Nàng đã từng nhảy điệu valse trong thời gian ở London, nhưng nàng chưa bao giờ nhảy điệu này với ai khác ngoài Oscar.
Christine hy vọng lúc này ai đó sẽ mời nàng nhảy.
Rồi nàng cảm thấy ai đó chạm vào cánh tay mình. Nàng quay lại và đối diện với đôi mắt màu bạc của công tước Bewcastle.
“Phu nhân Derrick, nếu cô chưa hứa nhảy điệu này với ai thì ta mong cô sẽ nhảy với ta.”
Anh ta hoàn toàn làm nàng kinh ngạc. Dâu vậy, nàng biết mình nên từ chối. Nhưng nếu nàng từ chối, thì có thể sẽ không có ai khác mời nàng nhảy điệu này. Mà đây lại là điệu valse duy nhất của vũ hội.
Thật phiền phức, phiền phức, phiền phức, năm trăm lần phiền phức! Vậy mà tim nàng đang đập thình thịch trong lồng ngực, còn đầu gối thì run rẩy, và nàng gần như thở hổn hển, như thể vừa chạy hàng dặm mà không nghỉ. Bỗng nhiên, ngay giây phút này, tất cả mọi thứ đều bị gạt sang một bên, nàng chỉ biết một điều là anh ta thật sự rất, rất đẹp trai. Đây là đêm cuối cùng. Đây sẽ là lần cuối cùng nàng gặp anh ta.
Và đó là một điệu valse. “Có lẽ nàng không biết nhảy điệu valse chăng?” Tất nhiên nàng đang đứng ngây ra nhìn anh ta như một con cá mắc cạn. “Tôi biết,” nàng trả lời, xòe cái quạt ra và quạt hai gò má đỏ bừng, “dù đã lâu tôi không nhảy điệu valse. Cảm ơn ngài.” Anh ta đưa cánh tay ra, thế là nàng đóng cái quạt lại, đặt tay lên ống tay áo của anh ta và để anh ta dẫn nàng ra sàn khiêu vũ. Nàng đột nhiên nhớ lại chuyện anh ta khiêu vũ với Mavis và tò mò nhìn anh ta. Anh ta nhìn lại nàng.
Đôi mắt anh ta thật giống mắt chó sói. Vài ngày trước ai đó đã nói rằng tên anh ta là Wulfric[ ].
[ ] Wufric gần giống với từ “wolf” - chó sói.
Hợp một cách kỳ lạ!
“Tôi nghĩ bằng bát cứ giá nào ngài cũng sẽ tránh tôi tối nay.”
“Nàng thì sao?” anh ta hỏi, cặp chân mày nhướng lên, giọng kiêu kỳ.
Thế đấy, chẳng có câu trả lời nào, đúng không? Nàng không nói gì, chỉ đợi tiếng nhạc vang lên. Nàng vừa nghĩ gì nhỉ? Rằng anh ta đẹp trai tuyệt vời? Tuyệt vời ư? Có cái cối xay gió nào trong đầu nàng không? Nàng lại nhìn anh ta. Mũi anh ta quá to. Không, không phải. Chính cái mũi nhô lên hơi khoằm ấy đã làm cho khuôn mặt anh ta trở nên cá tính và đẹp trai hơn so với một cái mũi hoàn hảo.
Nếu ai đó nhìn kỹ sẽ thấy cái mũi đó thật đẹp!
“Ta lại khiến nàng buồn cười à?” anh ta hỏi.
“Không hẳn.” Nàng cười vang. “Chỉ là những gì tôi đang nghĩ trong đầu thôi. Tôi đang nghĩ những cái mũi thật khiến cho người ta mê mẩn.”
“Hẳn là thế rồi!” anh ta nói, ánh mắt lóe lên điều gì đó thật khó hiểu. Và rồi âm nhạc trỗi lên, bàn tay trái của anh ta nắm lấy tay phải của nàng, và bàn tay còn lại đặt lên eo lưng nàng. Nàng đặt bàn tay kia lên vai anh ta, đồng thời buộc bản thân ngừng thở hổn hển. Rõ ràng là anh ta đang giữ một khoảng cách theo đúng quy định với nàng, nhưng đột nhiên giờ đây nàng mới hiểu tại sao nhiều người vẫn xem điệu valse là không hợp phép tắc. Nàng chưa bao giờ cảm thấy quá gần khi nhảy điệu valse với Oscar. Nàng cũng không thể nhớ mình có cảm thấy hơi nóng và ngửi thấy mùi nước hoa của Oscar không. Tim nàng lại đập thình thịch, mà lúc này họ chỉ vẫn đứng yên.
Và rồi họ di chuyển.
Chỉ trong vài giây Christine đã nhận ra rằng trước đây mình chưa bao giờ nhảy điệu valse. Anh ta đang nhảy với những bước chân dài, chắc chắn và vững vàng xoay nàng đến nỗi ánh sáng từ những ngọn nến trở nên mờ ảo. Cho đến đêm nay nàng mới biết điệu valse là gì. Không hẳn thế. Nó là sự lôi cuốn thuần khiết về thể xác. Ánh sáng, màu sắc, nước hoa, hơi nóng cơ thể, mùi xạ của đàn ông, âm nhạc, sự uyển chuyển, sàn khiêu vũ hơi trơn, bàn tay nơi eo lưng nàng, bàn tay nắm lấy tay nàng, sự thích thú trong từng chuyển động và cơ thể nhẹ bẫng của nàng - đó rõ ràng là bùa mê.
Nàng nhìn anh ta, mỉm cười và ngay khoảnh khắc đó cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Anh ta nhìn lại nàng, và lần này, dưới ánh nến lung linh, ánh mắt anh ta mới ấm áp làm sao.
Nhưng than ôi, phép màu chẳng kéo dài lâu.
Anh ta chỉ vừa mới xoay nàng đến gần cánh cửa kiểu Pháp thì Hector ì ạch xoay từ hướng ngược lại - Hector xoay sai hướng - với Melanie. Công tước Bewcastle vội kéo Christine sát vào ngực anh ta, mà sau đấy nàng mới biết anh ta làm thế để cứu nàng, nhưng không kịp. Hector giẫm mạnh lên bàn chân trái của nàng, đạp lên cả năm ngón chân.
Nàng nhảy lò cò trên chân phải trong lúc công tước ôm chặt lấy eo lưng nàng, và cố hít thở trong tình trạng cả người choáng váng, mắt như nổ đom đóm vì đau. Melanie la thất thanh và nhăn nhó nói với Hector rằng cô ấy đã bảo trước là anh nhảy sai hướng. Hector khốn khổ thì rối rít xin lỗi.
“Anh đã nói với Mel là anh không biết nhảy valse. Cô ấy biết là anh thậm chí còn chẳng thạo gì khiêu vũ, nhưng cô ấy khăng khăng bắt anh nhảy điệu valse với mình. Anh thành thật xin lỗi, Christine. Anh có làm em đau không?”
“Câu hỏi ngu ngốc nhất mà em từng nghe đấy, Hector,” Melanie chanh chua, “tất nhiên là anh làm cô ấy đau rồi, anh thật là chậm tiêu!”
“Em đảm bảo là những tiếng rên to nhất sẽ kịp thời lắng xuống,”
Christine nói, “trong lúc đó em sẽ từ từ đếm - bốn mươi bảy... bốn mươi tám... Đừng lo, Hector, dù sao thì những ngón chân của em cũng cần được dát mỏng mà.”
“Christine tội nghiệp,” Melanie than thở, “tớ đưa cậu về phòng và gọi một người hầu lên nhé?”
Nhưng Christine vẫy tay ra hiệu không cần, nghiến răng và cố tỏ ra không sao. Tại sao những chuyện như thế này luôn xảy ra với nàng, ngay cả khi nàng hoàn toàn chẳng liên quan gì nhỉ?
Hector nặng nề cất bước đi trước - lần này là đúng hướng - với Melanie theo sau. Christine chợt nhận ra nàng vẫn dựa sát vào người công tước Bewcastle. Chỗ chân đau không còn nhức như lúc đầu nữa. Nàng cố hít thở.
Thế rồi anh ta khom người, bế bổng nàng trên tay, sau đó bước xuyên qua những cánh cửa kiểu Pháp. Anh ta hành động rất nhanh, nàng thừa nhận với đôi mắt mở to vì choáng váng. Có lẽ không có nhiều vị khách nhìn thấy vụ va chạm hay hậu quả sau đó - hay việc nàng biến mất vào khu vườn trong vòng tay của công tước Bewcastle. Dù vậy, nếu ai đó chỉ nhìn thấy cảnh cuối cùng...
“Ôi trời, điều này sẽ thành thói quen mất.” Có người phụ nữ nào được bay bổng trên cánh tay một người đàn ông đến hai lần chỉ trong vòng một tuần không cơ chứ?
Anh ta đi một quãng khá xa và cuối cùng đặt nàng ngồi xuống một cái ghế gỗ được bao quanh bởi những cây sồi già.
“Nhưng lần này thật sự là lỗi của ta, phu nhân Derrick. Đáng lý ra ta phải nhận ra sớm hơn. Chân nàng có bị thương nặng lắm không? Ngón chân nàng có bị gãy không?”
“Cho tôi vài phút để ngừng rên và đếm đến một trăm, rồi tôi sẽ cố cử động ngón chân. Có lẽ từ hồi bé mỗi bài học khiêu vũ đã là một cực hình với Hector. Anh ấy luôn trốn đâu đó với một cuốn triết học Hy Lạp bằng tiếng Hy Lạp. Thật sự anh ấy không bao giờ bén mảng trong vòng bán kính hai dặm quanh bất cứ phòng khiêu vũ nào. Anh ấy trông có vẻ rất khổ sở phải không? Hector tội nghiệp! Chín hai... chín ba... ối!” Công tước Bewcastle quỳ một chân trước mặt nàng, gỡ dải ruy băng vòng quanh chân nàng và tháo chiếc giày của nàng ra.
Vẻ mặt anh ta rất kỳ lạ. Anh ta trông như thể sắp sửa thốt ra lời cầu hôn. Sao một người có thể một lúc vừa cảm thấy thích thú, vừa cảm thấy đau đớn kinh khủng nhỉ? Christine cắn chặt môi dưới.
* * *
Wulfric không phải là bác sĩ nhưng anh biết không có ngón chân nào bị gãy. Thậm chí cũng không có chỗ nào bị sưng phồng. Dù Christine cố nén nhưng qua hơi thở rời rạc của nàng, anh biết là nàng vẫn còn rất đau. Anh đặt bàn chân mang vớ của nàng lên một tay, tay kia khum lấy gót chân rồi từ từ xoa nhẹ từ gót chân lên đến mấy đầu ngón chân rồi lại xuống gót chân.
Một bàn tay nàng đặt trên vai anh và ghì lại. Anh thấy nàng nhắm mắt và cúi đầu. Ban đầu nàng nhăn mặt và cắn chặt môi dưới, nhưng khi anh làm lại thì nàng từ từ thả lỏng người. “Tôi nghĩ mình sẽ sống sót thôi. Có khi một ngày nào đó tôi còn có thể khiêu vũ nữa ấy chứ.” Nàng nói sau một hoặc hai phút rồi khẽ cười - một âm thanh trầm, vui vẻ và gợi cảm. Bàn chân nàng nhỏ nhắn, mềm mại và ấm áp bên trong đôi vớ lụa. Anh đặt bàn chân ấy lên trên đôi giày màu hồng và nàng tiếp tục tự nâng gót chân, nhúc nhích những ngón chân. Một lúc sau nàng bỏ tay ra khỏi vai anh. “Rốt cuộc tôi không hiểu tại sao Hector lại đến đây. Anh ấy lúc nào cũng như ở trên mây, toàn sách vở và không thích giao thiệp xã hội - nhất là với phụ nữ.” Nàng nói khi anh đứng dậy, chắp tay sau lưng và nhìn xuống nàng.
“Ta nghĩ anh ta tưởng đây là cuộc họp mặt của những nhà thông thái.”
“Ồ, thật đáng buồn,” nàng vừa nói vừa xỏ chân vào giày, quấn dải ruy băng quanh chân và thắt nó lại, rồi uốn cong ngón chân thêm vài lần nữa. “Tôi dám chắc Melanie nghĩ những bữa tiệc như thế này sẽ tốt cho anh ấy - cũng như tối nay cô ấy nghĩ khiêu vũ sẽ có lợi cho anh ấy. Có thể ngay từ đầu cô ấy làm cho anh ấy hiểu sai mọi việc. Có lẽ anh ấy không để ý - hay quên mất là em gái mình vừa đính hôn và Melanie định tổ chức một bữa tiệc hoành tráng cho cô ấy.”
Wulfric không nói gì. Vài ngọn đèn được thắp sáng ở bên ngoài cho những vị khách muốn hít thở không khí trong lành. Ánh sáng từ một ngọn đèn hắt lên người Christine, chiếu sáng mái tóc nàng. Và rồi nàng ngước lên nhìn anh chăm chú, đôi mắt mỉm cười lấp lánh. “Lạy Chúa, Hector là người mời ngài. Ngài cũng nghĩ đây là cuộc họp mặt của những nhà thông thái, phải không? Tôi thắc mắc lý do ngài đến đây vì Melanie nói rằng ngài không bao giờ đi đâu ngoài London và những điền trang của mình. Hẳn ngài rất sốc khi phát hiện ra mình đã nhầm. Công tước... ngài cũng thật tội nghiệp.”
“Phu nhân Derrick, ta cho rằng,” những ngón tay anh xoay xoay tay cầm của cái kính một mắt, “chẳng có câu hỏi nào mà nàng vừa hỏi là cần câu trả lời.” Wulfric không quen bị người khác cười. Anh không nhớ mình đã từng được thương hại bao giờ chưa. “Nhưng ngài có nhiều mối quan hệ xã hội - và ngài nhảy valse rất đẹp,” hai tay khẽ đặt trên vạt áo, nàng hơi nghiêng đầu, vẫn tiếp tục nhìn anh. “Thật sự là rất đẹp.”
“Người ta vừa có thể ‘sách vở’, theo cách nói của nàng, vừa có thể đạt đến nghệ thuật giao tiếp hoàn hảo. Ta không trốn những bài học khiêu vũ. Học khiêu vũ sao cho đúng điệu là một phần không thể thiếu trong việc giáo dục một quý ông.”
Thậm chí anh không phải là người ham đọc sách. Dù anh yêu tri thức, nhưng anh không có thời gian để vùi đầu vào sách vở. Anh có nhiều việc thiết thực hơn để làm. Từ hồi bé anh đã không thích đọc sách.
“Tôi luôn thích điệu valse hơn bất cứ điệu vũ nào khác,” nàng nói với tiếng thở dài tiếc nuối, “dù tôi hiếm khi nhảy điệu valse trong thời gian ở London. Và tối nay Hector đáng thương đã dập tắt mọi hy vọng được nhảy điệu valse của tôi.”
“Vũ điệu vẫn chưa kết thúc mà,” anh chỉ ra. “Chúng ta sẽ tiếp tục khiêu vũ nếu nàng có thể nhảy.”
“Chân tôi lành hẳn rồi,” nàng ngọ nguậy ngón chân lần cuối bên trong đôi vớ lụa màu hồng. “Tôi phải cảm tạ vì Hector chỉ nặng có một tấn chứ không phải hai.”
“Vậy thì chúng ta nhảy điệu valse nào.” Anh đưa tay ra mời nàng.
Nàng đặt tay lên tay anh và đứng dậy. “Chắc hẳn ngài hối tiếc lắm vì đã mời tôi khiêu vũ. Dường như tai họa luôn lởn vởn quanh tôi, ngay cả khi tôi chẳng làm gì cả.”
“Ta không hối tiếc,” anh nói, và mắc sai lầm khi không dẫn nàng đi ngay về hướng phòng khiêu vũ. Ngọn đèn khẽ đung đưa trong gió làm luồng sáng chiếu trên người nàng lúc mờ lúc tỏ.
Không khí giữa họ và bầu không khí bao quanh họ dường như tan chảy. “Chúng ta sẽ khiêu vũ ngoài này,” anh đề nghị.
“Ngoài này sao?” chân mày nàng nhướng lên vì ngạc nhiên, nhưng sau đó nàng cười dịu dàng. “Dưới ngọn đèn và những vì sao ư? Thật là lãng... Thật là thú vị! Vâng, vậy chúng ta sẽ khiêu vũ ngoài này.” Nàng định nói thật lãng mạn. Thâm tâm anh chẳng thích chút nào. Anh không bao giờ lãng mạn. Anh không tin vào sự lãng mạn. Nhưng đó cũng không phải là một đề nghị thực tế, đúng không? Anh nghĩ vậy khi đặt tay lên eo lưng nàng, nắm lấy bàn tay nàng và lại dẫn nàng trong điệu valse. Cỏ không phải là chất liệu thích hợp để làm mặt sàn khiêu vũ, và bãi cỏ này thậm chí còn không bằng phẳng. Vả lại, khiêu vũ với nàng như thế này hoàn toàn là không phải phép. Dù họ không xa tòa nhà lắm, cánh cửa phòng khiêu vũ vẫn mở và những ngọn đèn như mời gọi các vị khách bước ra ngoài, nhưng anh đang ở một mình với nàng, khuất xa tầm nhìn của mẹ và anh chị nàng. Nhưng ngay lập tức Wulfric nhận ra sự vô lý trong ý nghĩ đó. Nàng là một góa phụ và chắc chắn đã gần ba mươi tuổi. Vậy thì những gì họ đang làm chẳng có gì là không phải phép. Ở một mình với nàng như thế này, nhảy valse với nàng như thế này chỉ hơi nguy hiểm một chút thôi. Họ im lặng khiêu vũ trong khi tiếng nhạc từ phòng khiêu vũ bao quanh họ - và sau vài phút anh nhận ra cỏ là mặt phẳng tuyệt vời dưới chân, còn ánh sao là trần nhà hoàn hảo trên đầu. Mùi cỏ cây ban đêm còn hấp dẫn hơn tất cả những mùi nước hoa trong phòng khiêu vũ.
Và anh đang ôm người bạn nhảy tuyệt vời nhất trong vòng tay. Nàng không nhảy những bước cứng nhắc và chính xác. Nàng để cho anh dẫn dắt, thư giãn trong vòng tay anh, và cảm nhận sự kỳ diệu cùng anh.
Anh kéo nàng vào sát hơn để dễ dẫn nàng di chuyển trên mặt cỏ gồ ghề. Rồi anh đặt bàn tay nàng ngay chỗ trái tim anh và phủ tay anh lên trên đó. Rồi không hiểu vì sao mà khuôn mặt nàng vùi trong những nếp gấp cà vạt của anh, còn tóc nàng cọ vào cằm anh. Cơ thể nàng, mềm mại, ấm áp và nữ tính tựa vào người anh, bắp đùi nàng cạ vào bắp đùi anh, chúng di chuyển ăn khớp hoàn hảo với nhau. Điệu valse quả là một điệu nhảy hết sức gợi tình.
Anh thấy mình bị khuấy động.
Đã lâu rồi...
Tiếng nhạc chưa dứt, nhưng không hiểu sao điệu valse của họ ngừng lại. Họ cùng đứng im trong một khoảnh khắc dài vô tận, và rồi nàng ngửa đầu ra sau, nhìn anh. Ánh trăng chứ không phải ánh đèn đang chiếu sáng khuôn mặt Christine. Nàng đẹp như một nàng tiên. Hai tay anh ôm lấy khuôn mặt nàng, trượt những ngón tay vào mái tóc mềm mượt của nàng. Ngón tay cái của anh lần theo đường nét hàng chân mày, gò má và cằm nàng. Anh lướt nó lên môi nàng, lần xuống bờ môi dưới và khám phá vùng ẩm ướt phía trong bờ môi. Lưỡi nàng chạm vào đầu ngón tay anh, rồi ngậm lấy nó. Nàng nóng, mềm mại và ẩm ướt.
Anh rút ngón tay cái ra và thay bằng môi mình.
Nhưng chỉ trong một thoáng.
Anh nhấc đầu lên một chút và nhìn chằm chằm vào đôi mắt đong đầy ánh trăng.
“Ta muốn nàng.” Khi anh nói, thế anh biết nàng có thể phá vỡ bùa mê chỉ bằng một từ. Và một phần trong anh mong nàng làm vậy.
“Vâng,” nàng thì thầm.
Nàng nhìn lại anh bằng đôi mắt mơ màng, đáng yêu, mí mắt trĩu nặng.
“Hãy đến bờ hồ với ta.”
“Vâng.”
Điệu valse chuyển sang những nốt nhạc sôi động. Giọng nói và tiếng cười trong phòng khiêu vũ vẫn không ngớt. Ngọn đèn vẫn đung đưa trong cơn gió nhẹ. Ánh trăng gần như tròn vành vạnh, sáng vằng vặc trên bầu trời quang đãng, cùng hàng triệu vì sao khi anh nắm tay Christine Derrick và dẫn nàng đi về phía những rặng cây và bãi cỏ ở bên kia bờ hồ.